Phong Lưu Pháp Sư

Chương 306

 

Long Nhất nhíu mày, việc Bắc Đường Vũ bị hạ chú tự nhiên có Long Chiến cùng với hắc ám thế lực đứng đằng sau. Thần bí hắc y nhân kia khiến hắn phi thường khiếp sợ, cảm giác người kia quá nguy hiểm, có phải lần này Lệ Thanh bị khống chế cũng là chuyện tốt do hắn làm?

Nếu đúng như vậy, tựa hồ Long Chiến đã bắt đầu hành động. Nhưng điều khiến Long Nhất nghi hoặc chính là Long Chiến nếu chọn đêm nay động thủ thì thật không hợp với tính cách của hắn, ngày mai cùng với Nạp Lan đế quốc liên kết, mặc dù hai nước đã đạt được hiệp nghị, nhưng dù sao cũng chưa thực sự hành động. Nếu như đêm nay thành công ám sát Tây Môn Nộ, sẽ tạo thành nội loạn tại Cuồng Long đế quốc, việc liên minh với Nạp Lan đế quốc thông qua hôn nhân có thể tan vỡ. Dưới thế cục này chỉ cần Ngạo Nguyệt đế quốc nắm bắt cùng Nạp Lan đế quốc, Cuồng Long đế quốc sớm muộn cũng thành miếng thịt béo trong miệng nó.

"không đúng, trông thì có vẻ như vậy, đêm nay nếu hành động thích sát lớn nhất này có lợi cho Ngạo Nguyệt đế quốc, có phải là hắc ám giáo hội?" trong đầu Long Nhất xuất hiện nhiều ý niệm xoay chuyển.

"xú tiểu tử, ngươi ngớ ngẩn nghĩ cái gì vậy, không có chuyện gì thì ta đi nghỉ ngơi đây." Bóng đen vừa nhìn thấy Long Nhất nghĩ ngợi, liền nói.

"đương nhiên có việc, việc quan trọng nhất là phá giải hắc ám khôi lỗi thuật trên người hắn a." Long Nhất vội nói.

"Ngươi đừng coi ta như người hầu của ngươi, ta không có phí sức lực." bóng đen không chút tức giận nói.

"ngày nào đó khi mà ngươi có nhân hình, ta với ngươi sẽ trở thành huynh đệ, ngươi như thế nào lại giống với nữ nhân thích so đo vậy." Long Nhất quỷ biện nói, nhưng thật ra trong lòng hắn hết sức cảm tạ, từ trước tới nay bóng đen giúp hắn không ít, thậm chí còn vài lần cứu mạng hắn.

"ta có nói ta không phải nữ nhân?" bóng đen cười nói, một luồng hắc khí bắn về phía mặt đất nơi Lệ thanh nằm, trong nháy mắt đưa vào trong thể nội hắn, phá giải hắc ám khôi lỗi thuật.

"đừng có nói như vậy, ngươi như vậy lại là nữ nhân, nói thế nào ta cũng không thể tin được." Long Nhất cười hắc hắc nói, ai biết vừa mới nói xong ý thức nổi lên một trận đau đớn mãnh liệt.

"được…hảo huynh đệ, dừng tay, tiểu đệ đã sai?" Long Nhất cuống quýt cầu xin tha thứ.

Bóng đen đắc ý nở nụ cười sau đó vô thanh vô tức biế mất trông ý thức hải của Long Nhất.

Long Nhất suy nghĩ, xem ra vẫn còn chưa có biện pháp xem bóng đen tồn tại nơi nào trên người mình, từ nơi nào xuất hiện, tất nhiên loại cảm giác này tạo cho bản thân một cảm giác bất an.

Không lâu sau, Lệ Thanh đang hôn mê trên mặt đất bắt đầu động đậy, chậm rãi mở mắt, hai mắt có chút mê mang, sau đó chớp hai mắt rồi đột nhiên ngồi bật dậy trên mặt đất.

"Ngươi đã tỉnh, cảm giác thế nào? Không có chuyện gì chứ." Long Nhất ngồi xuống, ân cần hỏi han.

Phác một tiếng, đột nhiên hai đầu gối Lệ Thanh mềm nhũn, quỳ trên mặt đất trước mặt Long Nhất, thanh âm có chút khàn khàn nói: "Lệ Thanh tạ ơn thiếu gia đã cứu, nếu như có kiếp sau, Lệ Thanh xin được theo hầu ở bên." Mặc dù Lệ Thanh bị hắc ám khôi lỗi thuật khống chế, nhưng tư duy vẫn tồn tại, cũng nghe được câu nói kia của Long Nhất: "nếu muốn lấy mạng hắn, trừ phi bước qua thi thể ta, điều này khiến hắn cảm động vạn phần.

Long Nhất nhìn Lệ Thanh, trong mắt có thể thấy được lúc này hắn thật sự toàn tâm toàn ý trung thành với mình, trước kia đã trung thành bởi vì duy trì một lời thề, nhưng bây giờ hắn thật sự trung thành từ nội tâm mà thần phục.

"đứng dậy đi, cứu ngươi không phải vì người là người hầu của ta mà là bởi vì người là huynh đệ của ta." Long Nhất đưa hai tay, một luồng nội lực truyền đến Lệ Thanh.

Huynh đệ? Lệ Thanh trong lòng lẩm bẩm nói, nhìn thấy Long Nhất mỉm cười, khóe mắt bất giác có chút ẩm ướt. Cho dù trước đây bởi vì chuyện Ti Bích với Long Nhất mà có chút gì đó cam chịu, nhưng từ giờ phút này tất cả đều đã tan theo không khí.

"thiếu gia, Lệ Thanh có một yêu cầu." Lệ Thanh đột nhiên nói.

"yêu cầu gì?"

"hãy cho phép Lệ Thanh quay lại Mạc Tây tộc, Lệ Thanh mặc dù đã qua 18 khảo nghiệm của Mạc Tây tộc, nếu chính thức tiếp nhận chức vị Mạc Tây tộc chưởng, như vậy có thể giúp thiếu gia nhiều hơn." Lệ Thanh nghiêm mặt nói.

Long Nhất thấy nao nao, trở thành tộc trưởng Mạc Tây tộc? như vậy Ti Bích và hắn có hay không một vài lực cản?

Long Nhất gật đầu đồng ý, hắn không có lý do gì mà không đồng ý, cho dù nguyên nhân không phải vì Ti Bichd, hắn cũng đáp ứng Lệ Thanh, chỉ cần hắn nguyện ý, lúc nào cũng có thể rời đi.

Triệt bỏ kết giới, Long Nhất mở cửa liền thấy Lãnh U U tam nữ cùng với Man Ngưu vẫn như cũ lo lắng đứng ở trước sân viện. Khi nhìn thấy Long Nhất và Lệ Thanh bình an xuất hiện đều không khỏi thờ một hơi dài.

Để Man Ngưu đưa Lệ Thanh trở về phòng, Lãnh U U liền hỏi: "phu quân, Lệ Thanh rốt cuộc là sao lại bị như vậy, lúc ta thấy hắn đánh nhau có chút giống bị trúng hắc ám khôi lỗi thuật."

Long Nhất nhíu mày, gật gật đầu nói: "không sai, hắn bị trúng hắc ám khôi lỗi thuật, U U, gần đây hắc ám giáo hội tại Đằng Long thành không có hoạt động gì?"

Lãnh U U sắc mặt trắng bệch, kinh hoảng nhìn Long Nhất, chậm rãi nói: "phu quân, có phải là chàng hoài nghi ta?"

Long Nhất cười cười, nhìn Lãnh U U nói: "bình thường nhìn nàng rất tinh ranh, láu lỉnh, lúc này như thế nào lại biến thành nha đầu ngốc vậy. Ta như thế nào có thể hoài nghi nàng? Chỉ là ta muốn hỏi mà thôi."

Lãnh U U thở một hơi dài, lắc đầu nói: "thiếp không có nhận được thông tin gì về hoạt động, có phải việc này là do hắc ám giáo hội? không phải là Long Chiến phía sau hắc ám thế lực?"

Long Nhất cười cười, hắn không muốn làm khó Lãnh U U, kì thật hắn cũng biết Lãnh U U mặc dù là thánh nữ của hắc ám giáo hội, nhưng đối với việc của hắc ám giáo hội cũng không có hiểu rõ, tỷ như việc hắc ám giáo hoàng cung Ngạo Nguyệt đế quốc Mộ Dung hoàng tộc có quan hệ gì nàng cũng không biết. Đối với việc này có lẽ Phong Linh biết nhiều hơn, đây là Long Nhất trong lúc vô tình biết được, rốt cục thân phận của Phong Linh tại hắc ám giáo hội là gì? Long Nhất cũng hết sức tò mò.

"Đó chỉ là ta đoán thôi, cũng không có căn cứ gì, được rồi, ta cũng phải đến xem nương thân thế nào, các nàng trước tiên hãy nghỉ ngơi đi." Long Nhất vừa nói vừa chuyển thân ra khỏi viện tử, nhằm hướng Tây Môn Nộ cùng với Đông Phương Uyển viện tử đi tới.

Lúc này Tây Môn Nộ đang ngồi trước giường của Đông Phương Uyển, vẻ mặt nhu tình nói cái gì đó, đối với việc ái thê xả mệnh tương cứu khiến hắn vô cùng cảm kích, cũng bởi vậy đối với việc Long Nhất cực lực bảo vệ Lệ Thanh rất không hài lòng. Khi thấy Long Nhất tiến tới liền chuyển thân đứng dậy, không nói một câu nào bước ra ngoài.

"Vũ nhi, như thế nào muộn thế rồi còn đến, ngươi phải nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai ngươi cùng công chúa Nạp Lan đế quốc thành thân, việc này rất trọng đại, không thể có sơ sót." Đông Phương Uyển sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng vẫn đang dặn dò Long Nhất, tựa như trên đời này tất cả mẫu thân đều yêu thương nhi tử như vậy.

Long Nhất thấy mũi cay cay, hai mắt hơi đỏ, thiếu chút nữa là nước mắt rơi xuống.

 
Bình Luận (0)
Comment