Phong Lưu Pháp Sư

Chương 68

 

Dịch thuật: thsonn

Biên tập: dangxuan

Nhãn tình Long Nhất phát sáng, hắn trực tiếp leo lên giường, ném cái yếm qua một bên, phía dưới đột nhiên xuất lộ một thuỷ tinh cầu to bằng nắm tay.

- Ôi, thuỷ tinh cầu hấp dẫn quá!

Lộ Thiên Á kinh ngạc kêu, lập tức chạy đến nắm lấy thuỷ tinh cầu trong tay, không chịu đặt xuống.

- Đẹp thật đấy, nàng thích thì lấy đi!

Long Nhất sủng ái cuời nói.

- Cám ơn chàng!

Lộ Thiên Á gật mạnh đầu, hiến nhiên đối với việc này không có một chút chống đối.

- Long Nhất, chàng trước tiên giúp thiếp bảo quản nhé!

Lộ Thiên Á đưa thuỷ tinh cầu qua cho Long Nhất nói.

Long Nhất tiếp lấy thuỷ tinh cầu, cảm giác nhận được hơi lạnh trơn nhẵn của nó. Bỗng nhiên thấy thuỷ tinh cầu này thình lình có sự chuyển động của ma pháp, hắn ý lên một tiếng, liền thăm dò thâu thập điểm ma lực này.

Thuỷ tinh cầu đột nhiên phát ánh sáng rực lên. Ánh sáng trong suốt chiếu xuyên qua thuỷ tinh cầu thình lình làm xuất hiện đồ hình. Đầu tiên xuất hiện một bức tranh hoa viên đặc biệt hấp dẫn, mảng cỏ xanh xanh, hoa hợp lại từng khóm, còn có giả sơn và suối chảy. Sau đó bức tranh bắt đồng chuyển động, mọi thứ đều lắc lư, giống như camera đang chạy. Xa xa trong bức tranh một cái đình tử cô độc, có một vị thiếu nữ đang ngồi trong đình tử, chính là đang an nhàn tĩnh lặng xem sách đến xuất thần. Chỉ tiếc là do quá xa nên không nhìn thấy được diện mục của thiếu nữ.

Chính lúc Long Nhất đang hối tiếc, bức tranh bắt đầu tiến đến gần, càng gần hơn. Thiếu nữ đột nhiên ngẩng lên ngó qua. Long Nhất nhất thời cảm giác, nàng đẹp đến kinh ngạc. Kỳ thật nói về khuôn mặt thì không thể hơn Lãnh U U, nhưng hắn cảm giác nhìn cả thân hình, hoàn mỹ hài hoà phi thường. Đó là một loại khí chất xuân phong làm cho người ta cảm thấy bình tĩnh và thoải mái.

Lúc này, thiếu nữ trong thuỷ tinh cầu lộ xuất một nụ cười nhẹ, môi mấp máy nói chuyện gì đó. Tuy nhiên thuỷ tinh cầu này tịnh không có thanh âm nên Long Nhất không nghe được thanh âm thiếu nữ.

Bức tranh thình lình dừng ở đây, sau đó lại biến thành ánh sáng trong suốt chiếu xuyên qua thuỷ tinh cầu. Long Nhất và Lộ Thiên Á cùng một bộ dạng ngây dại, mãi không trấn tĩnh lại được.

- Thật là một tỷ tỷ hấp dẫn!

Lộ Thiên Á lắp bắp nói như trong mộng.

Nhưng Long Nhất ngoại trừ kinh ngạc trước sắc đẹp của thiếu nữ trong thuỷ tinh cầu, hắn còn kinh ngạc vì thuỷ tinh cầu đang ở trong tay. Làm thế nào mà phát triển ma pháp nghe nhìn tạo ra một vật thật sự tuyệt đẹp như thế này. Cái này thật không khác camera là bao? Ma pháp nghe nhìn của Thương Lan Đại Lục mà so với nó bất quá như đứa bé đang học đi.

- Long Nhất, nhanh tới đây mau, chúng ta phát hiện một cái thông đạo bí ẩn dưới đất!

Vào lúc này, bên ngoài truyền lại tiếng hô hoán của Man Ngưu.

Long Nhất lập tức để thuỷ tinh cầu vào không gian giới chỉ, nhỏ nhẹ nói với Lộ Thiên Á:

- Chuyện này tạm thời đừng nói ra, có được không?

Lộ Thiên Á gật đầu, cùng với Long Nhất chạy về hướng Man Ngưu.

Bí đạo được tìm thấy ở một thư phòng, ngay tại phía sau giá sách. Trong bí đạo có từng hàng bậc thanh đi sâu xuống lòng đất. Hai bên bậc thang có một hàng ma pháp đăng.

- Đi xuống!

Long Nhất nói xong liền đi xuống trước, mọi người khác tất cả cũng cùng đi xuống.

Sau khi toàn bộ bọn họ bước vào, giá sách đột nhiên "cạch" một tiếng nhanh chóng đóng lại. Mọi người xem xét mọi nơi, Cáp Lôi lo âu nói:

- Nhanh tìm coi có cơ quan mở cửa không?

Trên trên dưới dưới đã tìm trọn vẹn, cũng không tìm thấy cơ quan mở cửa nào.

- Chẳng tìm thấy gì, cái giá sách quỷ quái này chỉ có một tầng. Tốt hơn là để ta dập vỡ ra.

Man Ngưu nói xong liền vung lang nha bổng tiến lên.

Chỉ nghe "oanh" một tiếng cực lớn dội lại trong không gian, Man Ngưu cả người cùng bổng bị chấn bay ngược lăn dài trên bậc thang, vài bậc mới dừng lại, khoé miệng vương vết máu lắc lư đứng dậy.

Trong lòng Long Nhất đồng thời có một dự cảm không hay. Hắn dùng ma pháp và đấu khí cố gắng thử, phát hiện cửa này có thể phản chấn tất cả công kích.

- Đường lui bị phong bế rồi, chúng ta chỉ có cách tiến lên mà thôi.

Long Nhất cười khổ nói.

Một hàng năm người sau khi giới bị liền đi xuống. Khi đi được vài trăm bậc thang, năm người toàn bộ kinh hoảng, đó là một cái mật thất chứ còn gì nữa. Đó đúng thật là một cái mê cung dưới đất, cứ cách vài mét lại có một cái thông đạo. Rất có thể chỉ có một đường ra chính xác còn lại tất cả những con đường khác là tử lộ.

- Cái này, cái này biết làm sao?

Cáp Lôi trừng to mắt không có chủ ý nào.

- Làm sao à? Thật thú vị.

Long Nhất không khách khí hồi đáp, chẳng nghĩ ngợi gì cứ tuỳ tiện tìm một thông đạo mà đi.

Nhìn Long Nhất đi vào, mọi người khác cũng cùng tiến vào.

- Long Nhất, ngươi biết đường à?

Cáp Lôi nghi hoặc hỏi.

- Không biết!

Long Nhất thẳng thừng hồi đáp.

- Không biết, sao ngươi mang bọn ta đi loạn vậy, vạn nhất là tử lộ thì sao?

Cáp Lôi lo lắng hỏi.

- Hiện tại phải hay không phải tử lộ đối với chúng ta mà nói căn bản không có gì khác nhau. Ngồi ở đây cũng chờ chết, sao không đánh cược một phen.

Long Nhất nhẹ nhàng nói.

Cáp Lôi im lặng. Long Nhất nói không sai, hiện tại bọn họ căn bản không đuờng thối lui. Nhất thời, không khí có chút áp chế, năm người đều không nói 1 lời. Thông đạo chỉ có thanh âm lào xào của bước chân.

Sau một hồi, mọi người dừng bước lại, bởi vì phía trước thông đạo này phân ra làm ba thông đạo, hơn nữa hai bên không có ma pháp đăng, bên trong chỉ là môt màn tối đen. Dựa vào vài tia sáng từ hoả cầu, Long Nhất lao ngay đến giữa thông đạo đó.

Nhưng lúc Long Nhất tiến vào, tất cả mọi người khác đều không tự chủ dừng bước. Long Nhất dựa vào hoả cầu bước vào, nhưng lúc cả người hắn bước vào thông đạo dường như như bị nuốt gọn vào. Bọn họ bên ngoài nhìn vào bên trong chỉ là môt bóng tối tĩnh lặng.

Vào lúc này, bên trong truyền ra một tiếng kêu kinh hãi của Long Nhất, tiếp theo thì không còn nghe gì nữa.

- Long Nhất!

Lãnh U U và Lộ Thiên Á đồng thời hoảng loạn hô hoán một tiếng, rồi cùng như một làn gió nhắm hướng tiến vào. Lúc trước họ dừng lại chỉ là vì ý thức của bản năng bảo hộ, nhưng vừa nghe tiếng kêu của tình lang, bọn họ liền tiến nào ngay, chuyện gì cũng không để ý. Man Ngưu lóng ngóng, nhìn Cáp Lôi rồi cũng nhắm hướng đi vào theo.

Lúc này bên ngoài chỉ còn một người là Cáp Lôi, hắn yên lặng tại chỗ không biết phải làm gì. Nghe tiếng kêu kinh hãi của Long Nhất khẳng định là đã gặp chuyện, lúc này mà tiến vào thì không phải chết cùng sao?

- A!

Lúc này, bên trong tiếp tục truyền ra tiếng kinh hãi của Lộ Thiên Á, Lãnh U U và Man Ngưu. Điều này làm Cáp Lôi càng không dám tiến vào. Đột nhiên một trận âm phong thổi lại, Cáp Lôi có cảm giác run rẩy. Hắn lui hai bước, chuyển thân quay lại đường cũ trở lại.  
Bình Luận (0)
Comment