Phong Lưu Tam Quốc

Chương 160

Nhãn châu xoay động hắn hắc hắc cười nói:

- Trương Ninh cô nương không sợ chơi với lửa hay sao, cô nương dùng mị lực như thế không sợ ta không khống chế được mình sau đó làm chuyện gì sao, khi đó bá vương ngạnh thương gạo nấu thành cơm cô nương kêu trời trời không biết kêu đất đất không hay.

Nói xong hắn vô tình hữu ý liếc qua bộ ngực của nàng.

Trương Ninh nghe được câu bá vương ngạnh thương thì khuôn mặt ửng đỏ mắt phượng liếc nhìn hắn một cái, trong lòng nàng khẽ loạn nàng thật sự không đoán ra Trương Lãng là loại người gì, hai mắt lóe ra hào quang khiến cho người khác không thể đoán được.

Trương Lãng tiến về phía trước hai người lúc này chỉ còn cách nhau một xích, mùi hương từ cơ thể Trương Ninh xông vào mũi hắn khiến cho Trương Lãng tâm thần đều say.

Dưới áp lực mạnh mẽ của Trương Lãng Trương Ninh liên tục lui về phía sau, Trương Lãng từng bước theo sát cuối cùng cũng tới tình cảnh không thể tránh né.

Trong mắt của Trương Ninh hiện lên vẻ bối rối vô hạn, nàng vừa không cam lòng lại vừa chờ mong, có một cảm giác tráng sĩ chặt tay, ánh mắt nóng bỏng của Trương Lãng như muốn xuyên vào chỗ sâu nhất trong tâm hồn của nàng, cái miệng nhhếc lên cười xấu xa, tựa hồ ám chỉ điều gì đó.

Trương Lãng lúc này bỗng nhiên mở miệng trêu chọc nói:

- Trương tiểu thư dường như rất sợ tại hạ, chẳng lẽ sợ tại hạ thật sự ăn thịt tiểu thư sao/

Khuôn mặt băng sương của Trương Ninh sớm đã tan thành mây khói khuôn mặt của nàng đỏ ửng cái miệng nhỏ nhắn dường như không chịu đựng được áp bách, thanh âm run rẩy hoảng hốt nói:

- Công tử xin tự trọng đừng tiến tới quá mức.

Trương Lãng nhìn thấy thần sắc mê người này của nàng thì không kìm giữ được nữa rồi cánh tay mạnh mẽ bao quanh thân hình cao gầy và nóng bỏng của nàng, trong nháy mắt nhuyễn ngọc trong lòng mùi thơm bốn phía, Trương Ninh theo bản năng định hét lên nhưng lúc này một cái miệng rộng khác đã che đi cái miệng nhỏ nhắn của nàng.

Bờ môi anh đào của Trương Ninh nhanh chóng đóng chặt lại đầu ngón tay dùng sức như muốn đẩy Trương Lãng ra, nhưng giống như là động phải tường sắt, đồng thời thân thể của nàng bắt đầu giãy dụa, nhưng càng giãy càng bị khép chặt, cảm giác kích thích ngày càng mãnh liệt khiến cho toàn thân nàng bị tê dại vô lực, hoang mang vô cùng.

Cái lưỡi to của Trương Lãng bắt đầu tìm hiểu bốn phía, tả hữu quét nhẹ chờ đợi cơ hội tốt.

Lúc này Trương Ninh mơ hồ cảm thấy được một bàn tay to lớn quét lên bộ ngực thần thánh của mình, phương tâm của nàng đại loạn, xấu hổ không thể nói, bờ môi anh đào khẽ mở ra muốn ngăn lại thì đúng lúc này một cái lưỡi đã thò tới phá cửa mà xông vào, đầu óc Trương Ninh ầm lên một tiếng, tâm hồn chấn động một cảm giác kích thích khó tả lan tỏa toàn thân, nàng lần đầu tiên mất đi chính mình.

Trương Lãng mặc dù có ý khiêu khích nàng, nhưng hắn biết đối phó với loại nữ nhân cao ngạo cần phải có chừng mực từng bước từng bước đánh đổ nàng, tuy cảm xúc nguyên thủy của hắn cũng mãnh liệt muốn nàng hoan hảo với mình nhưng sau này ấn tượng trong lòng Trương Ninh thì hắn chỉ là một kẻ háo sắc, nghĩ tới chỗ này Trương Lãng bỗng nhiên buông lỏng môi của nàng ra rút bàn tay khổng lồ đặt lên bộ ngực của nàng về, trong lòng vẫn tràn ngập dư vị lúc nãy.

Đại mỹ nữ trước mắt lúc này mặt đỏ như gấc cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở ra mà thở gấp, câu hồn đoạt phách, thần sắc vô cùng mê người, nhưng vẫn có thể nhìn ra trong mắt của nàng thỉnh thoảng có vẻ phức tạp hàm răng khẽ cắn, bộ ngực phập phồng kịch liệt, dưới ánh mắt nóng rực của Trương Lãng, cảm thấy bất an không biết suy nghĩ điều gì.

Trương Lãng lúc này hoàn toàn buông eo của nàng mà nắm lấy cánh tay, bỗng nhiên hắn thò tay ra cầm lấy cằm dưới của nàng nâng nó lên khiến cho nàng không thể lảng tránh hắn nữa, hai tay của Trương Ninh toát đầy mồ hôi, hô hấp một lần nữa trở nên dồn dập nàng rất muốn nhắm con mắt phượng lại nhưng nàng biết nếu làm như vậy tương đương với cổ vũ hắn tiếp tục xâm phạm mình, mặc dù biết có một số việc phải trả giá nhiều nhưng cứ như vậy mà mất đi nàng thực sự không cam lòng.

Cuối cùng đôi mắt lửa nóng của Trương Lãng xuyên qua hai mắt của nàng, Trương Ninh thầm kêu khổ từ từ nhắm mắt lại.

Lúc này Trương Lãng lại đưa miệng tới ngọc châu óng ánh kia, nuốt một ngụm nước miếng hôn lên tai của nàng mà nói:

- Trương tiểu thư nhớ kỹ tại hạ chính là Từ Dương nhị châu chi chủ, Trương Lãng, ngày sau nếu như vi phạm ước hẹn ta sẽ bị thiên lôi sấm sét đánh chết không yên lành.

Lời vừa toát ra Trương Ninh lập tức tỉnh táo lại, thoáng chốc minh bạch tại sao vừa rồi Trương Lãng không tiết lộ thân phận thật của mình, với sự thông minh tài trí của nàng không cần nói cũng biết Trương Lãng tại sao phải tự nói với nàng việc này chính là để tỏ thành ý hợp tác, thử nghĩ xem Trương Lãng bí mật vào kinh một khi bị tiết lộ ra ngoài thì đối với hắn sẽ chịu ảnh hưởng thế nào, chỉ cần hơi có sai lầm là thê thảm.

Trương Lãng cũng không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của nàng, hắn buông cánh tay ra tiêu sái gỡ chiếc nhẫn trên ngón tay vô danh, rồi dùng mực nước viết một phong thư rồi nói với Trương Ninh:

- Tiểu thư cầm phong thư này đi gặp quận trưởng Từ Thứ ở Thọ Xuân quận hắn sẽ giúp tiểu thư.

Lúc này Trương Ninh mới khôi phục lại được từ trong khiếp sợ tuy nhiên nàng vẫn không thể tiếp nhận nổi:

- Công tử chính là Trương Lãng, là thật sao? Chẳng lẽ công tử muốn bí mật mang ngọc tỷ trở về Trường An, lại còn tin tưởng ta như vậy không sợ ta hối hận bội ước bán đứng công tử sao?

Nàng từ trong miệng thốt ra nhiều vấn đề như thế khiến Trương Lãng phải giật mình.

Trương Lãng đương nhiên hiểu tại sao nàng lại hỏi như thế nàng làm sao có thể khinh suất làm việc, tuy nhiên lại có lòng tin hắn liền bắt đầu quay đầu lại nói:

- Thật hay giả tiểu thư cầm phong thư này tới Thọ Xuân sẽ biết, về phần những chuyện khác ta tin rằng sẽ không xảy ra hơn nữa ta tin tưởng tiểu thư cũng có chỗ tốt.

Sắc mặt của Trương Ninh vô cùng cổ quái nàng không phục mà nói:

- Công tử cũng biết Trương Giác chính là cha của ta, Thiên Nguyệt trại chính là binh mã Khăn Vàng đối địch với triều đình công tử cùng chúng ta hợp tác chuyện thế này cũng quá ảo rồi không sợ đương kim thánh thượng trách tội sao? Hơn nữa cũng khó có thể đảm bảo rằng người khác sẽ không bán đứng.

Trương Lãng cười ha hả nhún vai rồi nói:

- Triều đình là triều đình ta là ta ta muốn làm gì thì làm cái đó.
Bình Luận (0)
Comment