Phong Lưu Tam Quốc

Chương 162

Nhưng lại có sách nói Kinh Châu thời hán chỉ có bảy quân, điều này cũng không sai, vấn đề là cuối thời nhà Hán đã nảy sinh thêm một cái quận Chương Lăng nữa bắt đầu từ năm Hán Hiến đế, nguyên nhân chủ yếu có lẽ là tại nhà Hán mấy năm chiến loạn liên tục, Nam Dương thảm bại, để khôi phục sinh cơ và dễ quản lý cho nên đã lập thêm một Chương Lăng quận.

Lúc này Trương Lãng đã tới Nam Dương uyển thành, đây vốn là địa bàn của Viên Thuật hiện tại đã là do Lưu Biểu chưởng quản, cảnh sắc vô cùng quang vinh.

Bên cạnh Trương Lãng là Dương Dung cao quý hoa lệ, Triệu Vũ khả ái, còn có mười tám Ưng vệ và Điển Vi như hình với bóng, mà những ưng vệ khác thì hiện tại đã mặc thường phục, tản ra bốn phía, tùy thời bảo vệ đám người Trương Lãng.

Mọi người nhìn trái nhìn phải, cảnh tượng rất náo nhiệt, cửa hàng mọc lên san sát như rừng hiển nhiên so với Giang Đông thì phồn hoa hơn rất nhiều, Lưu Biểu quả nhiên là một người có tài cán, năm đó được lệnh của triều đình hắn lẻ loi một mình ở Kinh châu, không được chúng gia tộc ở đây ủng hộ, vậy mà từng bước an cư thật là không dễ.

Trong lòng Trương Lãng thầm cảm thán hắn hạ quyết tâm nhất định phải khiến cho Giang Nam phồn hoa hơn nữa.

Đi một lúc lâu nhị nữ cảm thấy hơi mệt nhọc lúc này mới quay về khách sạn nghỉ ngơi chuẩn bị mấy ngày nữa tiến về Hoằng Nông đại thành.

Trên đường trở lại khách sạn, Dương Dung dừng ở một số cửa hàng mua một số đồ trang sức, khiến cho Trương Lãng phải lắc đầu, đúng là nữ nhân ngoài miệng thì nói mệt mỏi mà dưới chân đi dạo càng lúc càng nhanh.

Trời đã dần tối Trương Lãng hứng thú quan sát nhị nữ, lúc này bọn họ đang cùng với một số tiểu thương khẩu chiến nước miếng tung bay trả giá hắn cũng chỉ có thể cười khổ lắc đầu tùy ý phóng mắt ra bốn phía, tiểu thương ở trên đường đã chuẩn bị thu quán lại một số người đi đường vội vàng chạy về nhà, lúc này chợt phá sinh một sự kiện khiến Trương Lãng chú ý.

Ở phía xa xa vang lên từng tiếng vó ngựa dồn dập, phá rách bầu trời yên lặng.

Nhanh chóng sau đó vài thớt thất tông phiêu mã cường tráng xuất hiện ở trên đường, mấy người lính nhanh chóng vung roi gào thét, bước nhanh đi.

Ở trên đường người đi đường nhanh chóng chạy, sau đó tức giận bất bình, thỉnh thoảng mắng to, mà một số dân chúng mang đồ nặng thì bị dọa làm cho sắc mặt trắng bệch, ngay cả đồ vật cũng không để ý tới, né qua một bên kinh hồn táng đảm chửi ầm lên.

Vốn cảnh tượng này đã quen thuộc lắm rồi, không có gì kỳ quái, nhưng trong đó có một người khiến cho Trương Lãng cảm thấy hứng thú.

Đó là một thanh niên văn nhược dáng người tương đối gầy yếu cho dù mặc nhiều áo bông cũng không cho Trương Lãng cảm thấy hắn mập mạp, hai mắt của hắn hõm sâu, không có một chút thịt, không biết là nguyên nhân sắc trời hay là dinh dưỡng không tốt mà hắn thỉnh thoảng ho khan không ngừng.

Trên vai của hắn khoác đầy đủ các loại da lông động vật da hói da hổ da gấu, nguyên một đống lớn cúi đầu đi chậm.Những cái này không phải là chính yếu, bởi vì trong niên đại này, những người dinh dưỡng không đủ mang theo bệnh tật là bình thường, tuy nhiên vừa rồi khi mấy thớt ngựa nhanh chóng xông tới hắn chẳng những không kinh hoàng mà lại không nhanh không chậm trong vòng một phần nghìn giây né qua một bên, giống như không có chuyện gì phát sinh vậy, trong quá trình này hắn thủy chung không ngẩng đầu lên, nếu như hắn không phải là kẻ điếc thì chắc chắn là có chỗ dựa vào khả năng lớn nhất là hắn tin tưởng thân thủ của mình mười phần.

Nghĩ tới đây Trương Lãng toát ra hào quang sắc bén, nhìn chằm chằm vào nam tử gầy yếu kia.

Lúc này nam tử kia giống như cảm ứng được điều gì hắn nhìn về phía Trương Lãng, ánh mắt sắc bén.

Trương Lãng càng khẳng định rằng nam tử này trong người mang một thân thủ kỹ năng tuyệt kỹ, hắn có thể nhanh chóng phát hiện ra sự hiện hữu của mình, thật khiến cho người ta phải kinh ngạc.

Trương Lãng bỗng nhiên tràn ngập hứng thú với nam tử trước mắt, xem ra bệnh trạng của hắn không phải là giả vờ, hơn nữa còn là bệnh nan y, một người bệnh nặng như vậy mà còn có thân thủ bất phàm quả thật không đơn giản, như vậy lúc thân thể của hắn cường tráng không biết sẽ thế nào, trong lòng của hắn xông lên một suy nghĩ kỳ quái cảm thấy người trẻ tuổi này tuyệt đối không bình thường, cần phải tìm hiểu thêm hắn rốt cuộc là người nào mà cam tâm ẩn mình ở trong thành thị này.

Lúc này Dương Dung ở bên cạnh bỗng nhiên kéo cánh tay của Trương Lãng, thả vật phẩm trang trí trong tay ra hiếu kỳ mà nói:

- Lão công chàng đang nhìn gì đó?

Trương Lãng lúc này mới thu hồi ánh mắt nhìn Dương Dung mà cười nói:

- Không có gì nàng cùng với Tiểu Vũ ở nơi này chờ một thoáng, ta đi một lúc rồi trở lại.

Lời này vừa thốt ra Dương Dung vô cùng hiếu kỳ, ngay cả Triệu Vũ cũng dịu dàng nói:

- Lãng ca ca huynh muốn đi đâu?

Trương Lãng ý bảo Điển Vi tới gần mình sau đó cẩn thận phân phó cho mười tám Ưng vệ bảo hộ sự an toàn cho hai nữ tử, cuối cùng mới nói với Triệu Vũ:

- Ta đi tới đây xem một chút, nếu như các nàng mệt thì về nhà nghỉ ngơi.

Sau đó trong ánh mắt khó hiểu của hai nữ nhân hắn cùng với Điển Vi nhanh chóng sải bước.

Đuổi theo nam tử kia, Trương Lãng làm bộ nhìn trái nhìn phải mà nói:

- Thật không rõ một cái dịch trạm viên nho nhỏ này tại sao lại hung hăng như thế, rong ruổi ngựa hoành hành không để ý tới an nguy của bá tính, nghe đồn Lưu đại nhân thống trị Tám quận Kinh Châu an bình thịnh thế, chẳng lẽ tất cả đều là giả?

Trương Lãng lầm bầm kỳ thật chính là đang dò xét phản ứng của đối phương hắn tiến lên một bước quan sát sắc mặt của thanh niên này kết quả lại khiến hắn thất vọng nam tử gầy yếu giống như không nghe thấy gì, vẫn cúi đầu gánh đống da lông, hoàn toàn coi Trương Lãng như người trong suốt.

Trương Lãng không nhụt chí tiếp tục đuổi theo, hứng thú bừng bừng mà nói:

- Nghe nói Nam Dương từ thời chiến quốc cho tới nay đều là trung tâm nấu sắt của Trung Nguyên binh khí áo giáp cung ứng liên tục không ngừng đến thời Tây Hán thương nhân khắp thiên hạ, phú kiệt rất nhiều ai cũng hướng tới. Đất Nam dương là địa linh nhân kiệt, ngày xưa Quang Vũ đế Lưu Tú cũng từ chỗ này mà ra, khó trách tứ phương đều gọi đây là Nam Đô thượng giới.

Quả nhiên Trương Lãng thao thao bất tuyệt một hồi khiến cho sắc mặt của thiếu niên kia thay đổi hiện ra chút tự hào kiêu ngạo.
Bình Luận (0)
Comment