Phong Lưu Tam Quốc

Chương 189

Trương Lãng một lần nữa cả kinh hắn mơ hổ cảm thấy đối phương có khí thế thật là cường đại, hắn chỉ có thể lui một bước nghiêng người tránh đi.

Đối phương làm sao có thể bỏ qua cơ hội như vậy hai cánh tay của hắn rung lên, biến chiêu cực nhanh khiến cho người ta líu lưỡi.

Trương Lãng hét lên một tiếng, bay lên trời đồng thời không quên đá một cước phản thủ làm công.

Đối phương không ngờ Trương Lãng lại dùng một cước này hắn nhanh chóng phản ứng, chưa đợi Trương Lãng rơi xuống đất thì đao đã vung lên bổ xuống.

Trương Lãng thầm kêu khổ, đối phương mạnh mẽ đúng là quá dự liệu của hắn chỉ sợ mình dùng đại đao khó bảo toàn được thân thể, hắn tránh trái né phải cố gắng lắm mới thoát khỏi liên hoàn truy kích của đối phương, tuy nhiên mồ hôi lạnh trên trán đã chảy ra.

Điển Vi cùng với Dương Dung cũng bị hù cho hãi hùng khiếp vía, đây là lần đầu tiên từ khi Trương Lãng xuất đạo đến nay phải đối mặt với tuyệt đỉnh cao thủ như thế, ngay cả Tôn Sách cũng kém một bậc.

Đối phương thẳng tắp quét tới, dùng thế lôi đình thiên quân, đao chưa tới mà đao khí đã cắt da, Trương Lãng cảm thấy mắt mình như muốn hoa đi, một đoàn màu đen từ bốn phương tám hướng đánh tới, hắn cắn chặt răng biết mình cũng không thể tránh nữa liền hạ quyết tâm, dùng đoản kiếm ở trong tay ngăn lại trường đao điên cuồng của đối phương.

Hắc y nhân tráng kiện nhìn thấy thắng lợi liền nở ra nụ cười tàn khốc.

- Đương đương.

Trong trường phát ra một hồi thanh âm giao hưởng, cơ hồ thiên địa thất sắc hỏa tinh văng ra khắp nơi.

Sau đó đại hán kia lùi lại ba bước trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc xem ra hắn giật mình không thôi.

Trương Lãng thở phào một hơi lúc này hắn mới phát hiện ra vì tinh thần của mình bay nhanh mà chân tay trở nên cứng ngắc, trong lòng cảm kích nhìn người vừa rồi giúp mình, đó chính là Điển Vi.

Hắn dường như cũng không chịu được sự cường đại của đối phương liền lui về phía sau ba bước vô cùng giật mình.

Giả sử nếu như không có Điển Vi kịp thời ra tay thì tin rằng Trương Lãng lần này không chết cũng bị tổn thương, khó thoát khỏi kiếp nạn này.

Mượn cảnh đêm sạch sẽ, Trương Lãng rốt cuộc cũng nhìn thấy đối phương là thần thánh phương nào, mà ra tay cao minh như thế.

Hắn dáng người cao lớn khôi ngô dung mạo quyết đoán toàn thân toát ra một sát khí kinh người làn da ngăm đen vẻ mặt dữ tợn, leo đến huyệt thái dương không biết là tóc hay là cái gì, hai mắt của hắn trừng lên cảnh giới nhìn qua Trương Lãng, cái miệng rộng há ra vô cùng lỗ mãng.

Trong tay của hắn nắm một thanh đại đao sáng loáng,dưới ánh trắng lóe ra hào quang doạ người.

- Là ngươi?

Đại hán kia nhìn qua Điển Vi bỗng nhiên kinh ngạc hô lên.

Tâm thần của Điển Vi cũng chấn động mãnh liệt, hắn lại cẩn thận nhìn đối phương, thất thanh nói:

- Hứa Chử sao lại là ngươi?

Trương Lãng nghe Điển Vi nói thì thiếu chút nữa thì hôn mê, không tưởng tượng nổi hán tử da đen này lại chính là thủ hạ thị vệ đệ nhất của Tào Tháo, Hứa Chử.

Hứa Chử cười dài ha hả mà nói;"

- Đúng là mỗ, huynh đệ chúng ta phân biệt nhiều năm không ngờ lại ở hoàn cảnh như vậy mà gặp nhau.

Điển Vi thu hồi thiết kích trong mắt hiện ra vẻ cảm hoài:

- Aizzz, đúng là như vậy.

Hứa Chử gật đầu nói:

- Không ngờ ngươi lại là thủ hạ của Trương Lãng.

Điển Vi cắn răng nói:

- Không bằng Trọng Khang cũng đi theo chúa công ta có được không?

Hứa Chử liền nói:

- Không thể, nếu như ngày trước sớm gặp Trương tướng quân thì mỗ sẽ theo nhưng hiện tại đồng tộc của mỗ làm việc cho người khác mỗ không thể sinh dị tâm nếu không Hứa Chử há chẳng phải mang cái danh bất trung bất nghĩa?

Điển Vi bỗng nhiên cuồng tiếu sau đó biến sắc nói:

- Mỗ cũng trung với chúa công không muốn hài lòng đã như vậy ta va ngươi hai huynh đệ hôm nay sẽ vì chủ của mình mà quyết đấu tuyệt không hạ thủ lưu tình.

Hứa Chử cười thảm nói:

- Được nếu như còn sống thì ngày sau có duyên tất gặp lại, cùng nhau ngôn hoan nâng ly cạn chén, không say không nghỉ, còn nếu như Chư bất hạnh chết oan uổng, hi vọng huynh đệ hàng năm bái tế chút rượu nhạt không phụ tình huynh đệ giữa chúng ta một hồi.

Nói đến đây hắn trừng mắt lên:

- Điển Vi ngươi tới đi.

Hứa Chử bày ra tư thái chiến đấu chăm chú nhìn Điển Vi.

Điển Vi cười dài mấy tiếng, sau đó hú dài nói:

- Cẩn thận, Trọng Khang.

Sau đó hắn nhảy lên, một đôi thiết kích nặng tám mươi cân vận chuyển như bay trong chốc lát tàn ảnh hiện lên, cát bay đá chạy hướng về phía Hứa Chử mà gào thét đánh tới.

Hứa Chử vũ động trường đao đao quang lóng lánh khàn giọng cười dài một tiếng, thân hình cởi mở mà nói:

- Ngươi cũng cẩn thận.

Trương Lãng há hốc mồm sự tình phát sinh đã vượt ra ngoài dự đoán của hắn không thể tưởng được Hứa Chử và Điển Vi lại là bằng hữu cũ hơn nữa quan hệ còn vô cùng tốt.

Chỉ thấy Điển Vi lao tới khí thế như thiểm điện.

Hứa Chử cũng không hề yếu thế mà hét lớn một tiếng:

- Tới rồi tốt lắm.

Thay đại đao hất lên, mượn binh khí lợi hại của mình hắn tấn công thiết kích của Điển Vi, tốc độ nhanh vô cùng khiến cho Trương Lãng bái phục không thôi.

Điển Vi hưng phấn reo lên:

- Hảo chiêu thức.

Sau đó hắn chưa đợi đối phương dùng hết chiêu thức đã vung song kích lên nghênh tiếp.

- Đương.

Một thanh âm đinh tai nhức óc vang lên, Điển Vi chuẩn bị song kích đấu với Hứa Chử.

Hứa Chử làm sao không rõ dụng ý của Điển Vi, hắn vung đao lên tạo thành đường vòng cung bức đối phương lui về phía sau.

Trương Lãng ở bên cạnh xem mà bội phục không thôi thầm than đúng là long tranh hổ đấu, nghĩ lại mình dùng đại đao cũng không thể có lực tay như vậy tốc độ giết địch hoàn toàn bằng kỹ xảo một khi đụng phải gia hỏa như vậy thì mình không thể nào chiếm ưu thế được.

Hứa Chử thô to nhưng không hề ảnh hưởng tới nhanh nhẹn của hắn, càng làm cho thân thể của hắn toát ra hương vị bưu hãn, Hứa Chử một đao chém ra đều mang khí thế và lực lượng kinh người cộng thêm hai tay của hắn cầm đại đao trong lúc vô hình toát ra lực lượng lớn so với Điển Vi thì chiếm ưu thế vô cùng.

Điển Vi không hề chút nào yếu thế hắn dù sao cũng là một võ giả hạng nhất tay trái dùng thiết kích cứng chắc nghênh đón đại đao.
Bình Luận (0)
Comment