Phong Lưu Tam Quốc

Chương 198

Nếu như đông tiến Lạc Dương theo địa bàn của Tào Tháo lui về Lạc Dương thì không khác nào tìm tới cái chết, Tào Tháo đại quân đã tới chỉ cần bị hắn bắt gặp là toàn quan bị diệt, nếu như theo con đường lúc đi trở về thì cũng rất nguy hiểm, nếu như Tào Tháo và Lưu Biểu đạt thành hiệp nghị gì, ở Kinh Châu chặn đường mình thì không thể về được, tóm lại vẫn nên kiếm đường khác.

Hôm nay Trương Lãng tới một huyện thành nho nhỏ ở Hoằng Nông, huyện thành này núi tứ phía bao quanh.

Trước mắt mọi người vừa đi ra một tòa núi hoang toàn bây giờ thấy người thì quả thực vô cùng hưng phấn.

Nhưng Trương Lãng chợt phát hiện ra một chuyện kỳ quái dân chúng giống như gặp phải đại địch vậy ở trong nội thành người qua đường ít đến thương cảm, mang theo bao phục hành lý mà rời khỏi thành.

Vất vả lắm mới tìm được một khách sạn đúng lúc chuẩn bị đóng cửa, gõ cửa cả buổi cũng không có người đáp lại.

Lúc này Lữ Tường ở trên phố bỗng nhiên nhìn thấy người muốn rời khỏi thành thì vội gọi theo:

- Này đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?

Người kia cũng lộ ra vẻ sợ hãi toàn thân phát run, khuôn mặt trắng bệch trở nên tái nhợt, bị Lữ Tường hù dọa không nói ra lời.

Trương Lãng tức giận nhìn Lữ Tường lại dịu dàng nhìn qua người kia mà nói:

- Đại thúc đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?

Người kia thấy Trương Lãng vẻ mặt hòa hoãn giống như không có ác ý thì mới thở hắt ra mà nói:

- Các vị từ nơi khác, nói cho các vị biết mau chạy đi ở ngọn núi phía nam xuất hiện đạo tặc ba ngày trước xuống đây cướp bóc bởi vì đạo tặc kia tuy hung hiểm cướp bóc nhưng không hại mạng người.

Dương Dung kỳ quái hỏi;

- Vậy quan hiện ở đây đâu rồi bọn họ mặc kệ sao?

Người kia cười khổ nói:

- Vài ngày trước hắn bỏ chạy rồi, bởi vì quân đội Lý Thúc đã đánh tới nơi.

Trương Lãng sợ hãi kêu lên một tiếng:

- Thật hay giả?

Người kia khẳng định mà gật nhẹ đầu:

- Đương nhiên là thật bằng không ta cũng không mang tiền bạc chạy đi.

Dương Dung thấy Trương Lãng khổ tư thì khó hiểu hỏi:

- Lão công làm sao vậy có gì không đúng sao?

Trương Lãng gật đầu hắn hít một hơi rồi tỉnh táo nói:

- Chuyện này có vấn đề chúng ta cùng nhau tới đây mịt mù mà Lý Thúc cũng không có khả năng đi qua nơi này bởi vì chiếu theo cách làm của hắn thì nơi nào đánh bại hắn sẽ không quay trở về.

- Trừ phi...

Bỗng nhiên lông mày của Trương Lãng nhảy dựng hắn đột nhiên nhớ tới điều gì đó.

- Trừ phi cái gì?

Triệu Vũ nghiêng đầu hiếu kỳ hỏi?- Nếu ta đoán không sai bọn họ nhất định đang trên đường đuổi theo ai đó sau đó mới tới nơi này.

Trương Lãng càng nghĩ càng thấy có khả năng.

- Chẳng lẽ lại là Từ Hoảng?

Dương Dung ra chiều suy nghĩ.

- Có lẽ đúng là hắn.

Trương Lãng vô cùng hưng phấn hồi đáp.

- Với thực lực biểu hiện của Từ Hoảng ở Hàm Cốc quan Lý Thúc không chừng sẽ động lòng yêu tài cái gọi là nghìn quân khó có một tướng khó cầu là đạo lý này, hơn nữa Từ Hoảng còn là siêu cấp đại tướng, lần trước Lữ Khoáng không phải cũng nói, sau khi Hàm Cốc quan bi phá Từ Hoảng không có tung tích sao, ngâm lại hắn cũng giống như chúng ta lạc đàn mà chạy trốn.

Nói đến phần sau Trương Lãng cười to ha ha.

Dương Dung cũng hứng thú liền cười nói:

- Lão công không phải chàng có chủ ý với Từ Hoảng chứ?

Trương Lãng cười hắc hắc hai tiếng rồi khẳng định gật đầu:

- Nếu nhân tài để đó không cần thì đúng là phí của trời.

- Thế nhưng mà chúng ta nhân thủ quá ít núi rừng lại rộng lớn cho dù Từ Hoảng thật sự đã tới thì chúng ta cũng như mò kim đáy bể làm sao tìm được hắn đây cộng thêm binh mã Lý Thúc đuiổ theo ít thì năm ba nghìn nhiều thì một vạn chúng ta gặp phải thì xong đời.

Dương Dung canh cánh mà nói.

Trương Lãng trầm tư nửa ngày:

- Nói cũng đúng tuy nhiên chúng ta cũng không thể ôm cây đợi thỏ có đúng không?

Dương Dung gật nhẹ đầu Trương Lãng đã ra lệnh để cho chúng Ưng vệ chia nhau tìm hiểu tin tức, mà Lữ Khoáng Lữ Tường thì bốn phía tìm chỗ ẩn náu vạn nhất xảy ra chuyện gì thì mọi người cũng có thể bảo vệ tính mạng, hơn nữa bọn họ quyết định trước khi trời tối sẽ tập hợp lại ở khách sạn.

Trương Lãng sau khi phân công hoàn tất thì liền cùng với Triệu Vũ Dương Dung đi dạo khắp bốn phía, hơn nữa còn đem hoàn cảnh địa lý của huyện thành kiêm tra một lần, lúc trời sắp tối mới trở về khách sạn.

Không lâu sau chúng Ưng vệ cũng ủ rũ trở về bọn họ đều không thu hoạch được kết quả gì.

Dúng lúc đám người Trương Lãng chuẩn bị nghỉ ngơi thì bên ngoài khách sạn bỗng nhiên truyền tới thanh âm ầm ĩ, thỉnh thoảng có tiếng đại hán thét lớn.

Trương Lãng thất kinh vội vàng cùng với Dương Dung mặc quần áo đi ra khỏi phòng khách.

Lúc này Ưng vệ hồi báo:

- Chúa công bên ngoài hình như có một đám đạo phỉ, tới từng nhà mà cướp bóc.

Trương Lãng hừ lạnh một tiếng sắc mặt trầm như băng mà nói:

- Quốc nạn lâm đầu không cứu quốc mà đi vào nhà cướp của, tội đáng tru diệt.

Mọi người thấy Trương Lãng biểu hiện khí thế như vậy liền im lặng đứng ở một bên.

Ở trong phòng khách yên lặng một mảng không có người nào dám nói chuyện, chỉ có Trương Lãng lạnh lùng nhìn về phía cánh cửa.

Thời gian từng giọt từng giọt chảy đi, ngọn đèn trong phòng khách dần trở nên ảm đạm thanh âm hô hoán ở bên ngoài ngày càng lớn.

- Rầm.

Cửa lớn khách sạn đã bị người ta đạp phá mà bước vào, thần kinh mọi người đều chấn động tất cả ánh mắt đều nhìn về phía ngoài cửa, chỉ có Trương Lãng là lạnh lùng không để ý tới đạo tặc, lại nhìn ngọn đèn trên bàn mà mê mẩn.

Bó đuốc bên ngoài hừng hực cháy thoáng cái đã chiếu sáng cả phòng khác như ban ngày.

- Không được nhúc nhích mang những thứ đáng giá ra đây.

Hai gã lâu la vừa đá văng cửa lớn có một gã cầm đao thép sáng loáng, cực kỳ hung hăng đạp cửa vào mà lớn tiếng nói.

Sau đó một đám sơn tặc xông vào, tên đầu lĩnh cất tiếng:

- Buổi tối hôm nay đại gia tâm tình tốt các ngươi đem tất cả những đồ vật có giá trị giao ra đây, nếu không đừng trách chúng ta khách khí.

- Vậy sao?

Trương Lãng mãnh liệt ngẩng đầu lên hai mắt như lưỡi kiếm đâm thẳng vào sâu trong nội tâm của đạo tặc không khách khí mà nói.

- A...

Tên đầu lĩnh kia rung mạnh thân hình, dưới ánh mắt sáng quắc của Trương Lãng, hắn toàn thân rét run, thần sắc phức tạp thốt lên:

- Công tử... là Trương Lãng....

Lời này vừa thốt ra chúng ưng vệ liền khiếp sợ liếc nhìn nhau, đao thép rút ra khỏi vỏ trong nhất thời sát khí nổi lên.
Bình Luận (0)
Comment