Phong Lưu Tam Quốc

Chương 264

Doanh trướng trong quân, Trương Lãng tụ tập mấy tay thuộc hạ cốt cán tổ chức cuộc họp.

Trương Lãng ngồi trên ghế chủ soái, trước mặt bày cái bàn vuông vức bốn góc. Sách vở bên trên sớm bị di chuyển đi, chỉ để lại một tấm bản đồ.

Mấy vị mưu thần đều tiến tới, yên tĩnh chờ Trương Lãng mở miệng.

Trương Lãng sắc mặt khó xem, âm trầm lên tiếng:

- Đợt trước quân ta liên tục ba lần công thành thất bại, chẳng những sĩ khí bị đè ép, còn có binh sĩ than phiền. Việc này còn dễ xử lý, ta chỉ lo lắng là cứ tiếp tục thế này sẽ khiến quân ta rơi vào thế bị động trong toàn cuộc chiến.

Điền Phong lấy làm lạ hỏi:

- Việc này nói đến cũng kỳ, không lẽ Tôn Dực thật sự muốn dùng chưa tới một vạn binh sĩ chặn đại quân của chúa công ư?

- Điều này tuyệt đối không thể nào!

Trương Lãng dứt khoát phản bác.

- Cho dù Tôn Dực có lợi hại đến đâu, không thể chỉ dựa vào mấy ngàn binh sĩ, không thể chặn đại quân chúa công ra bên ngoài Nhữ Nam quận. Trừ phi gã thật sự chán sống.

Điền Phong nói:

- Nhưng vấn đề là Tôn Dực không phải tên ngốc! Gã không thể nào thật sự muốn tại đây liều mình chiến đấu.

- Cho nên nói Tôn Dực dốc hết sức tử thủ chắc chắn có ẩn ý gì đó mà chúng ta không đoán ra được. Là đang kéo dài thời gian chờ viện quân tới, hay là có âm mưu gì?

Điền Phong như là hiểu ra điều gì, sau đó tiếp tục vắt óc lẩm bẩm.

Trương Lãng như là được gợi ý, nhìn chằm chằm bản đồ, suy tư nói:

- Chờ đợi viện quân, hình như không khả năng lắm. Tôn Sách không to gan đến mức muốn tại đây cùng chúng ta phân cao thấp. Theo ta thấy thì rất có thể là muốn ở đây níu giữ chúng ta mấy ngày, cố gắng cho quân đội Tôn Sách ở hậu phương có đủ thời gian tiêu diệt đội quân Cao Thuận. Cái này có khả năng rất lớn.

Điền Phong gật đầu nói:

- Rất có thể. Nên biết rằng quân Cao Thuận từ mười ngày trước đã ra khỏi trấn Dương Tuyền, men theo thành Phú Ba tiến về Tân Thái.

Quách Gia gật đầu, chỉ vào điểm đỏ trên bản đồ, trầm giọng nói:

- Đại quân của chúa công đang vây công tại Tế Dương huyện, nơi đó hướng trái ngoài trăm dặm có thành Tân Dương. Binh lực nơi này tạm thời không rõ. Trăm dặm bên phải có Phiên huyện, theo thám tử báo lại thì có dấu vết rất nhiều binh mã. Nơi đây vừa lúc thành địa hình tam giác cùng Tân Thái, thành Tế Dương nếu thật sự có binh mã vậy có thể lập tức chi tiện hai thành Tế Dương, Tân Thái, đạt đến mục đích chiến lược.

Trình Dục cảm thán kêu lên:

- Tình huống thật là phức tạp.

Điền Phong dứt khoát nói:

- Mặc kệ thế nào, quân ta phải trong thời gian khắn nhất lấy được thành Tế Dương, tiếp theo lập tức tiến quân Phiên huyện.

Trình Dục gật gù:

- Không sai, chúa công còn phải sai người tới chỗ Cao Thuận, ra lệnh đại quân của gã nhanh chóng nhanh chóng chiếm được Tân Thái, áp sát Phiên huyện.

Lúc này Quách Gia có chút lo âu nói:

- Bây giờ chỉ sợ đội quân Cao Thuận không có khả năng lấy được Tân Thái. Địch quân tại đây muốn níu giữ quân ta, mục đích đã quá rõ ràng rồi. Có lẽ binh mã Phiên huyện sớm trống rỗng, hết sức cùng thủ quân Tân Thái bao vây quân đội Cao Thuận.

Trương Lãng chấn kinh nói:

- Rất có thể! Cao Thuận gặp nguy rồi!

Quách Gia cười nói:

- Chúa công quá lo rồi. Cao Thuận là danh tướng đương thời, sao có thể thua dễ dàng như vậy?

Điền Phong lắc đầu nói:

- Có một điều thuộc hạ không rõ lắm. Thành Tế Dương sớm muộn gì sẽ diệt vong, cho dù Tôn Sách vì ủng hộ sĩ khí cũng không nên đẩy đệ đệ của mình lên tiền tuyến chứ. Dưới tay gã có không ít danh tướng, một khi mất thành, Tôn Dực rất có thể sẽ bị giết, gã nhẫn tâm đến thế sao? Hay là còn để lại tuyệt chiêu gì khác?

Trương Lãng cười lạnh nói:

- Phù Hạo có điều không biết rồi. Đồn rằng khi Tôn Kiên chết, Tôn Sách và Tôn Dực vì tranh đoạt địa vị kế thừa mà bất hòa. Lúc này Tôn Sách sai Tôn Dực tử thủ, mượn tầng quan hệ đó chẳng những có thể khích lệ binh sĩ tử chiến, chậm lại bước chân tây tiến của quân ta, còn mượn tay ta giết chết Tôn Dực, trừ đi cái gai. Lấy bản lĩnh của Tôn Sách, không thể nào không tính ra chỉ bằng mấy ngàn người hy vọng chặn được quân ta sao?

Trình Dục nhướng mày tức giận nói:

- Nếu đúng như chúa công nói thì Tôn Sách vứt bỏ tình thân không thèm để ý, một hòn đá ném hai chim, thật là đáng hận!

Điền Phong lắc đầu, nói:

- Đây không phải việc hiện tại chúng ta nên quan tâm. Mặc kệ đối phương có ám chiêu gì, hiện tại gấp nhất là chúa công phải lấy được thành Tế Dương.

Quách Gia nhìn bản đồ, ngẩng đầu lên, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh nói:

- Chúa công, hôm nay nếu có thể lấy được thành Tế Dương thì còn có một ít thời gian giảm xóc. Đến lúc đại quân một đường ùa về Bồ huyện, một đường phái người chi viện Cao Thuận, hai quân liên kết với nhau.

Trương Lãng gật đầu, đứng thẳng dậy, đôi mắt lóe tia sáng khiến không ai dám phản kháng, uy hiếp bốn phương, trầm giọng nói:

- Tốt lắm, truyền lệnh chúng tướng sĩ, tối nay canh ba, toàn quân xuất động! Chuẩn bị thang, xe đụng, còn có xe lửa, các loại vũ khí công thành, ta phải đích thân đốc trận!

Mọi người cùng chắp tay vang dội đáp:

- Tuân mệnh!

Vào lúc canh ba, trăng sáng trong vắt, ánh sao lấp lánh.

Dưới chân thành Tế Dương ngọn lửa hừng hực chiếu mấy chục thước bên ngoài thành sáng ngời.

Trên thành cắm đầy cờ hiệu các màu, ở trong bóng đêm đón gió tung bay.

Từng đội binh sĩ cực kỳ nghiêm túc đi tới đi lui tuần tra trên thành.

Bỗng nhiên, một tiếng kèn lanh lảnh như tiếng sấm mùa xuân nổ tung trên không trung. Thanh âm điên cuồng gào thét, vang vọng mỗi góc thành Tế Dương. Tựa như sói tru trong đêm trăng tròn, thê lương, kinh người.

Phương xa trời đêm yên tĩnh bỗng như nồi chảo nóng nổ tung, sôi trào.

Cùng với tiếng kèn tấn công thổi lên, tiếng trống thùng thùng, tiếng la vang vọng, tiếng hò hét vô cùng vô tận từ bốn phương tám hướng bao vây lại, như là thủy triều lên xuống không ngừng.

Coi như là binh sĩ tinh nhuệ sống sót sau mấy ngày sinh tử đại chiến thủ thành cũng trong chớp mắt bị hù ngây ngẩn.

Ngoài cửa thành bỗng đốt sáng vô số ngọn đuốc, từ trên thành nhìn lại chi chít ánh lửa, toàn bộ di chuyển tiến lên, hiển nhiên số người rất là nhiều. Trương Lãng xung phong tiền tuyến, tổng đốc trận chiến quyết định này. Dương Dung, Triệu Vũ ở hai bên Trương Lãng. Từ Hoảng, Triệu Vân, Điển Vi, Thái Sử Từ, bốn hổ tướng bám sát bảo vệ Trương Lãng. Sau lưng hắn là năm trăm thuộc hạ Hắc Ưng Vệ chờ xuất phát.
Bình Luận (0)
Comment