Phong Lưu Tam Quốc

Chương 270

Một ngày qua đi, hành quân sáu mươi dặm nhưng đã khiến binh sĩ mệt mỏi kêu khổ thấu trời.

Trương Lãng buồn bực lắc đầu liên tục. Đội ngũ sĩ khí giảm thấp, tố chất không đồng đều sao có thể ra trận đánh giặc đây? Nếu như thật tới lúc hai quân đối chọi, chỉ sợ vừa va chạm liền gục. Dù lòng hắn nóng như lửa đốt nhưng không có cách nào.

Ban đêm, không ít binh sĩ kéo lê thân hình mệt mỏi, cầm ngọn đuốc gắng gượng lấy tinh thần tuần tra bốn phía doanh trại.

Trương Lãng ở trong đại trại trung quân, đi tới đi lui gần nửa canh giờ, chìm đắm trong cảm xúc bứt rứt.

Dương Dung bàn tay thuôn dài sờ cằm, đôi mắt đen láy to tròn đảo theo bước chân của Trương Lãng, tới lui mấy lần muốn nói lại thôi, trên mặt tràn đầy lo lắng.

- Ai.

Trương Lãng thở dài, rốt cuộc chịu ngồi xuống.

Đêm càng khuya.

Trời sao nhấp nháy ẩn hiện trong tầng mây. Trăng tàn vắt ngang ở đầu núi yên tĩnh chìm xuống phía tây.

Một luồng gió thổi qua, rừng cây khe khẽ xôn xao.

Cả doanh trại im lặng, ngẫu nhiên có một, hai tiếng ngựa hí, theo tiếng bước chân nặng nề đi xa.

Lính gác tuần tra ban đêm không chỉ ngáp một lần, mắt hoa lên, khổ sở chờ giao ban.

Bóng đêm phía xa dường như lắc lư trong tầm mắt mơ hồ của lính gác.

- Giống quỷ quá!

Lính gác lắc mạnh đầu, há mồm mắng một câu, cầm lấy kính viễn vọng nhìn phương xa.

Trong màn đêm tối đen không nhìn thấu được cái gì, chỉ cảm giác như có con rồng đen nhanh chóng di chuyển. Mảnh đất nơi lính gác đứng bỗng nhiên nhẹ chấn động, vài lá cây héo úa lặng lẽ rơi xuống quanh lính gác.

Tầng mây lần lộ ra chút ánh trăng, lính gác bỗng đánh rùng mình, tất cả cơn buồn ngủ đều biến mất không còn bóng dáng. Không lẽ là? Lính gác không dám tín dụi mắt, lần nữa cầm lấy kính viễn vọng.

“Ù…ù….”

Tiếng kèn cảnh giới hai ngắn một dài đột ngột vang lên trong trời đêm.

Lính gác rốt cuộc chắc chắn có địch quân đánh lén.

Trương Lãng trước tiên bật dậy khỏi giường, mắt bắn ra tia sáng khiến người sợ hãi.

Có địch quân giết tới, còn là đại đội kỵ binh!

Thoáng chốc, Trương Lãng hiểu ra mưu kế của Chu Du.

Nhận định của hắn sai lầm trầm trọng. Mục tiêu của Chu Du không phải Cao Thuận mà trực chỉ hướng hắn. Khiến Tôn Sách vây quanh quân Cao Thuận, mục đích là muốn điều động quân đội của mình, chân chính ý định là bắt giữ mình.Có lẽ Chu Du đã sớm chờ đợi ở xung quanh đã lâu rồi. Chờ hắn sai viện quân chi viện Cao Thuận. Đại đội vừa đi, cho dù hắn không mang binh ra thành Tế Dương thì chúng vẫn sẽ tập kích tới. Bây giờ chỉ khác là hắn chủ động đưa đầu lên lưỡi dao thôi.

Chu Du đặt tiền cược lớn vào hắn, đơn giản là muốn một chiến bình định. Nếu như hắn chết trận hoặc thất thủ bị bắt, quân Giang Đông liền biến thành rắn mất đầu, chỉ có nước chờ bị tiêu diệt. Một khi hắn có thể ở trong trận chiến thuận lợi thoát hiểm, vậy chẳng những có thể giải cứu Cao Thuận trong nước sôi lửa bỏng, hơn nữa Bồ huyện, Đồng Dương trở thành vật trong túi. Lỗ Túc phòng thủ tại Tân Thái có lợi hại đến đâu thì khi bị bao vây bốn phía, sớm muộn gì sẽ phải đổi chủ. Đến lúc đó ba phòng tuyến ngoài Nhữ Nam quận thất thủ tương đương với mở rộng cánh cửa, thắng lợi là chuyện sớm muộn. May mắn hắn đã phái Quách Gia đi cùng Từ Hoảng xuất chinh, lấy ánh mắt của gã chắc chắn có thể nhìn ra điểm mấu chốt trong đó. Hy vọng đến lúc ấy gã đừng liều lĩnh quay về cứu viện hắn, vậy thì chẳng những không kịp thời gian cứu hắn mà khiến cho Cao Thuận cực kỳ nguy hiểm.

Không ngờ chìa khóa chiến thắng hiện nay chính là hắn có thể hay không thành công trốn thoát. Không ngờ mắc xích quan trọng của cuộc chiến này có thể biến bị động thành chủ động hay không.

Lúc này, trong quân trại lập tức bừng tỉnh khỏi tiếng kèn. Có tiếng quát to, tiếng tập hợp, tiếng bước chân, tiếng ngựa hí phập phồng.

Trương Lãng siết chặt nắm tay, gân xanh gồ lên, trên mặt không biểu tình.

Dương Dung đã võ trang đầy đủ, yên tĩnh đứng bên phải Trương Lãng.

Có người chưa thông báo đã xông vào doanh trướng của Trương Lãng.

Điển Vi luôn xúc động như vậy, vừa tiến vào doanh trướng lập tức quỳ trên mặt đất, lớn tiếng kêu lên:

- Bẩm báo chúa công, hướng tây nam có rất nhiều kỵ binh địch quân tập kích, chúa công hãy mau chóng rút đi!

Trương Lãng nhướng mày hai cái, vung tay, cùng Dương Dung lao ra khỏi lều.

Yến Minh và Hàn Cử Tử ở ngoài lều tụ tập tất cả Hắc Ưng Vệ chờ xuất phát, hiển nhiên đã biết sự việc nghiêm trọng tối nay.

Thái Sử Từ cầm điểm cương thương, toàn thân mặc giáp, đang chỉ huy binh sĩ nhanh chóng mai phục hai bên rừng cây.

Thái Sử Từ hét to:

- Nhanh lên, động tác nhanh hơn nữa!

Tuy rằng vậy nhưng trên mặt gã không có chút gì hoảng hốt, thấy Trương Lãng đi ra thì vội sải bước tiến lên đón.

Thái Sử Từ cung kính nói:

- Chúa công, xin hãy cùng phu nhân đi trước, thuộc hạ và nhóm Tử Long sẽ đoạn hậu!

Trương Lãng không nói nhiều, khẽ nói:

- Bảo trọng.

Tuy là vậy nhưng Thái Sử Từ có thể từ trên mặt Trương Lãng nhìn ra ánh mắt trân trọng và lo lắng.

Trương Lãng và Dương Dung, Triệu Vũ ba người lên ngựa, rút lui hướng Tế Dương. Hàn Cử Tử, Yến Minh lĩnh năm trăm Hắc Ưng Vệ bảo vệ đoạn hậu.

Không mấy phút sau, mặt đất truyền đến từng đợt chấn động trầm đục, nặng nề đánh vào tâm hồn mỗi người. Đội kỵ binh của địch quân rõ ràng bọc vải ở chân ngựa, nếu không giữa đêm khuya như vậy sớm vang tiếng động.

Sóng xung kích thứ nhất của đội kỵ binh đã đến. Không ngờ phá hỏng dây ngáng chân ngựa, tam giác chùy, cự lộc, các công cụ phòng ngự đơn giản.

Lúc này đằng trước ầm ĩ truyền đến tiếng rống gầm của Thái Sử Từ:

- Cung tiễn thủ, bắn!

Tiếng tên vèo vèo bay ra khỏi rừng cây, kỵ binh xông tới trước nhất ngã hàng loạt.

Chưa đợi Thái Sử Từ tổ chức đợt cung tiễn thứ hai, đội kỵ binh sớm như gió lốc xông đến. Binh sĩ phản ứng chậm chút bị kỵ binh xông tới đụng bay đi, còn bị một đao chém thành hai nửa.

Thái Sử Từ dứt khoát ra lệnh:

- Đằng trước bỏ cung tiễn, chuẩn bị bộ chiến. Cung tiễn hai bên bắn thật dữ cho ta!

Tiếp theo binh sĩ hai bên chỉ bắn đợt cung tiễn thứ hai, bị ép buộc không thể không chuyển thành cận chiến.

Đội kỵ binh của địch quân lao vào đại trại, bắt đầu bốn phía đột kích phòng tuyến.

- Giết!!!

Thái Sử Từ, Triệu Vân, Điển Vi, các đại tướng dẫn đầu quân Giang Đông ở trong trại bắt đầu liều mạng ngăn địch quân.

Thoáng chốc trong trại tiếng giết rung trời, lửa khói bốc lên bốn phía.

Tuy quân Giang Đông có nhiều đại tướng áp trận, nhưng binh sĩ tố chất thấp, sức chiến đấu không đồng đều. Sau khi kỵ binh địch quân trùng kích hai lần thì tan tác, chạy tán loạn bốn phía.
Bình Luận (0)
Comment