Phong Lưu Tam Quốc

Chương 285

Quách Gia vẫy tay khiến Từ Hoảng tiến tới, nói khẽ bên tai gã:

- Chỉ cần đến lúc đó nói dối là Chu Du bị mai phục, bị quân đội của chúa công vây khốn ở vùng nào đó. Lấy tình cảm sâu sắc giữa Tôn Sách và Chu Du thì tất nhiên sẽ liều mạng đi cứu. Tới lúc ấy tướng quân giả bộ không địch lại cho địch quân ra khỏi thành. Đợi hắn đi xa rồi thì tính tốt thời gian, nhanh chóng tấn công quận thành Nhữ Nam. Kỳ binh ‘Quật tử quân’ vào lúc này sẽ phát huy công hiệu. Đến khi đó nội ứng ngoại hợp, chẳng phải Nhữ Nam đã thành vật trong túi ư?

Nói đến cuối cùng Quách Gia cực kỳ đắc ý nở nụ cười.

Từ Hoảng như tan mây đen thấy trời trong, mày giãn ra, liên tục bái, ca thán rằng:

- Kế của quân sư cực kỳ diệu!

Quách Gia cũng không khách sáo, nhận Từ Hoảng cúi đầu.

Từ Hoảng cực kỳ hưng phấn, mấy ngày nay áp lực nặng nề trong khoảnh khắc biến mất hoàn toàn. Đôi mi rậm nhướng lên, sắc mặt hồng hào.

Gã vui sướng cười nói:

- Thì ra quân sư đã sớm tính kỹ hết rồi, đối với toàn chiến sự nắm rõ như lòng bàn tay. Thế mà từ đầu không chịu nói cho Hoảng, khiến Hoảng lo lắng đã lâu, quân sư thật là không đúng!

Quách Gia đôi mắt như điện nói:

- Không phải không chịu nói với tướng quân mà vì thời cơ chưa đến.

Từ Hoảng chà xát hai tay, đi tới đi lui hai vòng, sau đó hỏi Quách Gia:

- Quân sư, bây giờ ta nên làm sao?

Dường như Quách Gia trải qua đoạn đối thoại vừa rồi đã kiệt sức, vẻ mặt hơi mệt mỏi ngồi trên đất. Gã nghe Từ Hoảng hỏi thì hơi hé mắt ra, nhưng chỉ nhấp ngụm trà rồi lại khép mắt.

Từ Hoảng lập tức hiểu, thử hỏi:

- Quân sư muốn thuộc hạ chờ?

Khóe miệng Quách Gia nhếch nhụ cười, nhẹ gật đầu. Từ Hoảng thở một hơi, nói:

- Mạt tướng hiểu rồi.

Không lâu sau Quách Gia tùy tiện tìm cớ quay về doanh trại của mình nghỉ ngơi.

Từ Hoảng thì hưng phấn ở trên bàn vẽ xuống chiến cuộc tương lai.

Đêm càng khuya, các ngôi sao núp trong tầng mây, mặt đất bị hắc ám bao trùm.

Nhưng mà, trải qua hắc ám dài lâu, tin tưởng không lâu trước mắt sẽ là trời sáng.

Nhữ Nam bốn phía bao bọc vách núi, tây có núi non trùng điệp Ngạo Ngưu Sơn, núi cao cheo leo, lưng dựa vào Nhữ Thủy, là một tòa thành trì khá là kiên cố.

Chỉ cần người ta tử thủ không chiến, vật chất chuẩn bị sung túc thì chống nửa năm, một năm là không thành vấn đề.

Chớp mắt trời đã vào thu, khí trời biến lạnh. Không lâu sau là sắp bắt đầu mùa đông, điều này đối với bên chủ tấn công là việc cực kỳ thống khổ. Nhưng Từ Hoảng chỉ có thể khổ sở chờ đợi thời cơ tốt nhất.

Nhưng trời không phụ lòng người, sau một tháng hai bên giằng co thì quân Từ Thịnh rốt cuộc truyền đến tin tốt. Trong trận điên cuồng tấn công, thêm vào khô lâu binh của Trương Ninh luân phiên tập kích ban đêm, khiến địch quân hồn lìa khỏi xác, binh không còn lòng chiến đấu. Phòng tuyến của thành Tân Thái rốt cuộc bắt đầu toàn diện xuất hiện buông lỏng.

Vốn nơi Tân Thái chật hẹp nhỏ bé, Từ Thịnh, Trần Võ lấy gần hai vạn quân đội chiếm lĩnh không thành vấn đề. Tuy nhiên, trên chiến trường, binh lực tuy rằng là một trong các nhân tố quan trọng nhưng mưu lực của chủ tướng càng là điểm mấu chốt. Thủ tướng Tân Thái là Lỗ Túc không phải mặc ai muốn làm gì thì làm. Lỗ Túc về mọi mặt không phải đám Trần Võ có thể sánh bằng, hơn nữa quyết không dưới Điền Phong, Trình Dục. Huống chi gã văn hay võ giỏi, là một đại nho tướng.

Theo cấu trúc tình tiết và tạo nhân vật trong Tam Quốc Diễn Nghĩa đánh giá là ba phần giả bảy phần thật, nhưng theo cảm giác của Trương Lãng thì nên là bảy phần giả ba phần thực mới đúng. Trong đó có một người, tính cách nhân vật hoàn toàn bị vặn vẹo. Trong hình tượng và lịch sử hoàn toàn không thấy chút gì giống với nguyên hình, đó chính là Giang Đông Lỗ Túc. Lỗ Túc ra sân đươn thuần là giật dây bắt cầu trận đấu trí giữa Gia Cát Lượng và Chu Du, làm người tốt bị hai bên lừa xoay quanh. Lỗ Túc trừ làm người thành thật ra căn bản không có ưu điểm gì. Nhưng nếu thật là vậy thì tại sao Chu Du khi sắp chết muốn đề cử Túc làm đại đô đốc thứ hai? Thật là khó hiểu.

Khác không nói, Gia Cát Lượng còn chưa ở trong long định ‘Tam chân vạc’ thì Lỗ Túc đã để lại suy nghĩ chiến lược ‘tháp thượng sách’. Khi Tôn Quyền kế vị, Chu Du đề cử Lỗ Túc và Tôn Quyền gặp mặt. Lỗ Túc khuyên Tôn Quyền thành nghiệp bá vương.

Gã đã nói thế này:

- Triều Hán không thể phục hưng, Tào Tháo không diệt trừ được, vì dân chúng chỉ có chân vạc Giang Đông, xem thiên hạ.

Hơn nữa gã còn kỹ càng bày kế như: diệt trừ Hoàng Tổ, tiến phạt Lưu Biểu, chiếm phòng tuyến Trường Giang làm của riêng, sau đó lập hiệu xưng đế đồ thiên hạ.

Còn Tôn Quyền sau này theo xu hướng chính như Lỗ Túc đã nói, nếu không phải gã chết quá sớm thì Đông Ngô sẽ không từ hưng thịnh đi hướng suy đồi.

Lỗ Túc là một vị tài cao như vậy, có thể xứng với hai danh hiệu ‘danh tướng’ và ‘chiến lược gia’. Mà gã khổ sở chống đỡ phương châm chiến lược mưu xa liên hợp Tôn Lưu là điều Tôn Quyền không thể hiểu thấu. Về việc Kinh Châu bị Lưu Bị đánh gãy tay chân, Thục quốc bước lên đài, tiếp theo Đông Ngô bị hủy, đây không thể không nói là bi kịch cực lớn.

Bây giờ Lỗ Túc canh gác Tân Thái, tuy tường thành không hùng vĩ cao dày, nhưng gã tổ chức phòng thủ chặt chẽ không lọt gió. Nếu như không phải quân Khăn Vàng tố chấp thấp kém, thêm vào không có viện quân bên ngoài, khô lâu binh suốt đêm tập kích bất ngờ đánh loạn quân tâm, tin tưởng muốn tạo ra lỗ hổng tại Tân Thái còn cần đợi thời gian lâu hơn nữa.

Quách Gia biết thời cơ đã chín muồi, bắt đầu sai người không ngừng thổi gió với Nhữ Nam.

Đầu tiên là ở ngoài thành Nhữ Nam, quân Cao Thuận, Từ Hoảng, tất cả binh mã bắt đầu liên tục điều động. Từ cơ sở vốn có phong tỏa bốn phía tất cả con đường lớn nhỏ, tăng cường đề phòng. Ngay cả chỗ heo hút khỉ ho cò gáy cũng phái người canh gác. Làm ra bộ dáng muốn phong tỏa rất cả tin tức truyền đi.

Quách Gia bí mật để thân tín của mình ở trong doanh trại rải lời đồn, nói là đại tướng địch quân Chu Du khi cướp lương thì bị chúa công trước một bước phá giải, vây khốn ở vùng giao giới Dương, Dự. Chẳng bao lâu sau đã đại phá địch quân, bắt sống Chu Du. Cùng lúc đó, bên Tân Thái không ra một tuần là có thể công phá thành trì, kéo Lỗ Túc xuống. Đến lúc đó Tôn Sách sẽ biến thành một người đơn độc.

Tiếp theo không ra vẻ bí mật lắm điều động Cao Thuận và một nửa quân của gã giả bộ chi viện Trương Lãng bao vây diệt trừ, kỳ thật là ngừng ở nửa đường, mai phục chờ Tôn Sách xuất động.
Bình Luận (0)
Comment