Phong Lưu Tam Quốc

Chương 299

Hoàng Tự nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm, Tôn Sách là giả sao?

Trương Lãng mỉm cười:

- Ngươi lúc giao thủ với Tôn Sách hắn đã sớm bôi tro đầy mặt so với tình trạng bình thường kém hơn rất nhiều, thêm người giả mạo có bảy tám phần tương tự Tôn Sách nếu như không phải là người quen biết cũng không thể phân biệt được.

Hoàng Tự lúc này mới thấy tình huống lúc đó đúng là thế, đồng thời nghĩ thầm Quách quân sư thật mãnh liệt lừa Chu Du không nói mà ngay cả mình và chúa công cũng bị lừa.

- Vậy Tôn Sách và Chu Du thâm giao nhiều năm Chu Du không có khả năng nhìn ra.

Trương Lãng gật đầu:

- Theo đạo lý là vậy nhưng lúc đó hỗn loạn nên không để ý.

Hoàng Tự cẩn thận nói:

- Vậy người giả mạo Tôn Sách có phải rất nguy hiểm không?

Trương Lãng trầm mặc gật gật đầu, Hoàng Tự biết ý không nói gì.

Trương Lãng ngẩng đầu:

- Hoàng Tự ngươi hạ lệnh để cho binh sĩ nghỉ ngơi, kê tiếp chúng ta cần phải tiến hành từng trận chiến truy tung.

Hoàng Tự lĩnh mệnh mà đi.

Xế chiều hôm đó, Trương Lãng sau khi ngủ trưa bắt đầu truy tung.

Lúc vào rừng trúc Trương Lãng để cho binh sĩ dẫn ra một con hoa chồn vô cùng đẹp mắt.

Chúng tướng không biết Trương Lãng có ý gì.

Trương Lãng cười nói:

- Tuy quân sư của ta làm vậy ta hơi bất mãn nhưng vẫn bội phục mưu kế của hắn, con chồn này là linh chồn, so với chồn bình thường còn đẹp hơn kỳ thật bên trong có nhiều bí ẩn.

Trương Lãng lại nói tiếp:

- Con chồn này ở thâm sơn rất khó gặp phải chẳng những động tác nhanh nhẹn mà còn linh tính mười phần, có thể huấn luyện thành quân chồn trở thành công cụ liên lạc.

Chúng tướng hiểu ra chậc lưỡi tán thưởng.

Trương Lãng nói tiếp:

- Con chồn này có một đặc tính đó là con đực con cái một cặp bình thường không phân ly cho dù đem nó ra bên ngoài nghìn dặm nó cũng có thể trở lại, hơn nữa một khi bạn tình của nó gặp đại nạn, nó cũng sẽ tìm cơ hội báo thù.

Chúng tướng kinh nạc ánh mắt đồng thời nhìn về phía linh chồn phía trước.

Hoàng Tự minh bạch đại hỉ:

- Ý của tướng quân trên người của người giả mạo Tôn Sách có mang theo linh chồn?

Trương Lãng cười lớn:

- Con chồn lớn như vậy làm sao mang trên người được chỉ là trên người của người kia có mùi của chồn cái.

Hoàng Tự nhịn không được.

- Vayaj con chồn cái hiện tại dở đâu/

Trương Lãng cười hắc hắc nhún vai nói:

- Các ngươi phải hỏi quân sư mới đúng.

Hoàng Tự đám người không biết nói gì.

Trương Lãng liền nói:

- Hiện tại không còn sớm các ngươi mau dẫn ba nghìn binh sĩ đuổi theo ta dẫn đầu đại đội theo phía sau.

Hoàng Tự ôm quyền lớn tiếng đáp:

- Vâng chúa công.

Trương Lãng vỗ vai của Hoàng Tự rồi nói;

- Thành hay không thành là nhờ vào hành động lần này các ngươi cần phải cẩn thận một chút.

Hoàng Tự cảm động đến rơi nước mắt: - Thuộc hạ minh bạch nhất định không làm chúa công thất vọng nữa.

Trương Lãng lúc này mới gật đầu;

- Đi thôi.

Hoàng Tự dẫn ba nghìn người thay đổi quần áo bắt đầu rời đi.

Trương Lãng nhìn theo hình bóng rời xa của bọn họ liền thở dài:

- Hi vọng lần này không thất bại, Chu Du à Chu Du ngươi thật sự quá giảo hoạt rồi.

Trương Lãng cùng binh mã của hắn chuẩn bị xuất phát bắ đầu tiến hành cuộc chiến truy tung phản truy tung.

Ngày hôm sau Hoàng Tự tìm thấy thi thể của người giả mạo Trương Lãng, nhưng thật không ngờ linh chồn vẫn chạy theo con đường nhỏ.

Hoàng Tự mặc dù nghi hoặc nhưng hắn vẫn đi theo.

Thời gian dần trôi qua đám binh mã của Hoàng Tự xông vào sâu trong rừng.

Trên núi khí hậu tương đối rét lạnh các binh sĩ đốt lên không ít đống lửa khu trừ cơn lạnh.

Hoàng Tự cũng bắt đầu dao động cẩn thận hỏi Trương Lãng:

- Chúa công hiện tại chúng ta phải làm sao?

Trương Lãng nhìn Hoàng Tự mà nói:

- Có phải ngươi có hoài nghi?

Hoàng Tự gật nhẹ đầu:

- Liệu có phải con chồn này định chạy trở về hang ổ rồi không/

Trương Lãng nở ra nụ cười thản nhiên:

- Hoàng Tự ngươi biết chỗ của chúng ta hiện tại là chỗ nào không?

Hoàng Tự không chút nghĩ ngợi mà nói:

- Chúa công chúng ta đã tiến vào Đại Biệt sơn mạch rồi, đây là Nam Nhạc Sơn Hoắc Sơn.

Trương Lãng gật nhẹ đầu.

Lúc này một làn gió thổi qua, Trương Lãng thở hắt một cái rồi nói:

- Trên núi thời tiết thay đổi thất thường thật là lạnh.

Sau đó hắn nói với Dung Nhi:

- Dung Nhi có phải lạnh lắm không kiên trì vài ngày chúng ta tới Thư huyện rồi, không biết Chu Du có thể chết cóng không.

th lúc này hoảng sợ, linh quang lóe lên, các binh sĩ còn gian nan như thế, vậy thì Chu Du thì sao? Có lẽ hướng mà hắn chạy đúng là Thư huyện.

Hoàng Tự càng nghĩ càng thấy có khả năng này, hắn ngẩng đầu lên định nói thì Trương Lãng ngăn tay lạ:

- Dung nhi nàng tin không, Chu Du cho dù nhìn thấu quỷ kế của ta nhưng cũng không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta, Thư Huyện Uyển Thành chính là nơi mà Chu Du bại thân. Nàng biết vì sao ta nắm chắc không?

Ở trong đêm tốn Dương Dung ngọt ngào hỏi lại;

- Vì gì?

- Ôn Nhu hương anh hùng mộ.

Trương Lãng đắc ý nói.

Hoàng Tự khổ tư hỏi:

- Nghĩa là gì/

Lúc này Điển Vi vỗ vai của Hoàng Tự:

- Huynh đệ không còn sớm nữa nên nghỉ ngơi đi.

Ngày hôm sau ngày thứ ba...

Đến ngày thứ nmă linh chồn bỗng nhiên giãy dụa mãnh liệt khác thường.

Trương Lãng đại chấn tinh thần, bởi vì thám tử mà Hoàng Tự phái ra đã không trở lại, lúc này hẳn là bất trắc, như vậy linh chồn trở thành đầu mối duy nhất của hắn, đồng thời hắn lại phái binh sĩ hỏa tốc liên hệ với Thái Sử Tử đều cho Thái Sử Tử áp vận lương thực tới Quản Lăng chiếm đoạt hang ổ của Chu Du trước.

Trương Lãng phân công hoàn tất rồi chọn mấy chục ưng vệ tìm kiếm thổ dân địa phương mà hỏi.

Hoàng Tự bắt đầu cảnh giới hành động bắt đầu cẩn thận.

Lúc này một binh sĩ thông báo:

- Tướng quân chúa công phái người đến nói Lăng tướng quân đã áp giải lương thực cách chúng ta chưa tới năm mươi dặm, chúa công muốn chúng ta âm thầm bảo hộ.

Hoàng Tự lạ lẫm, Chu Du thật sự muốn ra tay sao.

Hành trình phía trước xuất hiện một thôn trang nhỏ.

Ở bốn phía là mái nhà tranh, cỏ dại mọc đầy hiển nhiên là đã hoang phế nhiều năm.

Hoàng Tự nghi ngờ, chẳng lẽ Chu Du ẩn náu ở trong đó sao?

Lúc này có một binh sĩ hoảng sợ nói:

- Tướng quân người nhìn xem.

Hoàng Tự theo bàn tay của binh lính kia chỉ đã thấy con linh chồn nằm ở trong vũ máu chỗ lưu lại máu còn chút nhiệt khí

Hoàng Tự kiểm tra một thoáng thấy vế thương rộng hai thốn, vô cùng sâu hắn vừa sợ vừa giận quát to:

- Đuổi theo cho ta bọn chúng ở gần đây.

Lúc này có binh sĩ hét lớn:

- Quân địch ở đây.

Nghe thấy tiếng động này kể cả Hoàng Tự cũng đều ùa lên, phóng về phía đó.

Ở trong rừng sâu có thể nhìn thấy bóng người lắc lư, Hoàng Tự quát to một tiếng:

- Chu Du chạy đi đâu.

Dần dần Hoàng Tự cũng mang binh sĩ đuổi theo vào trong rừng rậm ở phía trước xuất hiện một đạo núi nhỏ, đằng sau không ngớt phập phồng nếu để cho bọn họ chạy thoát thì chẳng khác nào thả hổ về rừng, Hoàng Tự liều mạng thúc giục binh sĩ tăng thêm tốc độ xung trận vọt lên phía trước.
Bình Luận (0)
Comment