Phong Lưu Tam Quốc

Chương 322

Trương Lãng bỗng nhiên hỏi:

- Chu Du vừa rồi ngươi thổi khúc sáo bằng lá cây đó sao?

Chu Du gật đầu:

- Đúng thế.

Trương Lãng khen:

- Quả nhiên là tài năng thổi sáo của ngươi đã tới mức đăng phong tháo cực thu phát tùy tâm một lá cây nho nhỏ cũng có thể phát ra nhạc khúc.

Chu Du lẩm bẩm:

- Cái này thì có đáng gì.

Trương Lãng hiển nhiên không để ý tới mà tự nhỏ:

- Mỗi vật đều có thứ đặc thù mà không ai biết chỉ là không thể hiện bên ngoài mà thôi.

Chu Du im lặng không nói gì.

Trương Lãng nói tiếp:

- Dù thành công thế nào, cho dù không bì nổi trong mắt người khác thế nào thì trong nội tâm của hắn vẫn là trầm trọng áp lực và trách nhiệm nghĩa vụ hoặc là lo lắng sợ hãi, đạt được cái này cũng là mất đi cái kia.

Chu Du chấn động dùng một ánh mắt khác dò xét Trương Lãng.

Chu Du thăm dò nói:

- Thủ hạ tướng quân không phải có nhiều người tài ba sao sao không tìm bọn họ mà chia sẻ?

Trương Lãng nghe thế thì lộ ra vẻ tươi cười:

- Đúng thế nếu không có Quách Gia Điển Vi... bọn họ thì Trương Lãng đã sớm chôn xương tại tha thương, không có thành tựu như hiện tại rồi.

Chu Du nghĩ nghĩ cuối cùng tâm tình vẫn chiên thắng lý trí:

- Đã như vậy tướng quân còn phiền não gì?

Trương Lãng thốt lên:

- Đinh Phụng tới Bình Đô nói thật ta có bận tâm.

Chu Du kịch liệt giao chiến trong lòng sau đó thầm than một tiếng rồi từ từ nói:

- Đinh Phụng người này không phải là vũ phu mà có trí tuệ, lần này đi BÌnh Đô lại đánh úp chỉ cần một chút mưu lược tăng thêm địch quân kìm chế thì không phải vấn đề lớn, chỉ là Trường Sa Thái thú Trương Tiện tấn công Lư Lăng, có vẻ hơi khó khăn tuy nhiên không phải là không có biện pháp.

Trương Lãng đại hỉ nói:

- Chuyện này có phần lo lắng, Công Cẩn có diệu kế gì?

Chu Du thấy Trương Lãng hưng phấn thì trong lòng không nỡ đành nói:

- Tướng quân có biết Trường Sa thái thú Trương Tiện là người phương nào không?

Trương Lãng vỗ đầu cố gắng nhớ lại rồi nói:

- Công Cẩn cứ nói đi ta không nhớ ra nổi.Chu Du nói:

- Trương Tiện là người Nam Dương, trước sau với tư cách Linh Lăng Quế Dương thái thú, nhưng tính tình bất khuất không thuận< Lưu biểu không lễ độ với hắn, Trương Tiện thầm hận trong lòng, trước đây Trường Sa thái thú Khu Tinh khởi sợ Linh Lăng Quế Dương Chu Triều hửng ứng, Trương Tiện được thăng làm Trường Sa Thái thú, sớm đã có ý ngoài.

Trương Lãng minh bạch liền thăm dò:

- Ý của ngươi là...

Chu Du nhàn nhạt nói:

- Kỳ thật Lưu Biểu lần này phái Lưu Bị tấn công Dự Chương trong đó có hai cách nhìn cách thứ nhất là có thể đoạt Giang Hạ thứ hai chính là bình định Trường Sa.

Trương Lãng khổ tư:

- Xem ra Lưu Biểu tiến binh Dự Chương, chỉ sợ là cớ, muốn đuổi Trương Tiện ra khỏi Trường Sa để Lưu Bị thanh lý nhổ một ít nanh vuốt của hắn.

Chu Du nói:

- Không sai có lẽ lúc này Trương Tiện mà quay trở lại Trường Sa thì đúng là lúc hắn mất mạng.

Trương Lãng liền hưng phấn nói:

- Công Cẩn có diệu kế gì?

Chu Du đáp:

- Rất đơn giản, Trường Sa Trương Tiện đã có ý phản bội tướng quân ở trong đó kiếm chuyện ly gián, dù sao Lưu Biểu cũng không thích người này, Lưu Bị đóng quân ở Tương Tây càng mong đuổi Trương Tiện ra khỏi Trườn Sa hi vọng mượn tay tướng quân giết Trương Tiện.

Trương Lãng âm hiểm cười nói:

- Đây đúng là diệu kế, tuy nhiên ta hết lần này tới lần khác lại không muốn, đến lúc đó xem Lưu Bị còn có thể yên tâm tiến công Lư Lăng không.

Nghĩ tới đây Trương Lãng cười hắc hắc.

Chu Du dĩ nhiên minh bạch ý của Trương Lãng liền xen vào một câu:

- Tốt nhất là cho Trương Tiện ăn một ít đồ ngọt, Lưu Bị điều hắn về mà hắn không nỡ về.

Trương Lãng nhìn Chu Du hai người đồng thanh cười rộ lên.

Lưu Bị vỗ mạnh tay lên trên bàn hắn bình thường khoan hậu hôm nay tức giận tới sùi bọt mép, hỏa nộ tới cực điểm.

Quan Vũ Trương Phi Giản ung Đỗ Tập Y Tịch mấy tâm phúc đều ở bên cạnh chưa ai từng nhìn thấy Lưu Bị tức giận như vậy trong nhất thời bọn họ đều ngẩn ngơ ai cũng không biết làm sao không dám thốt lên một tiếng.Sắc mặt của Lưu Bị hơi tái nhợt ngực không ngừng phập phồng doanh trại yên tĩnh khiến cho lá rụng cũng có thể nghe thấy.

Trương Phi mấy lần duỗi bàn tay ra nhưng đều dừng lại ở trên không trung.

Quan Vũ cũng lộ ra vẻ lo lắng lông mày nhắn lại, ánh mắt xếch lên hiển nhiên đang suy nghĩ.

Lưu Bị bỗng nhiên rủ hai tay xuống:

- Mà thôi, theo hắn đi thôi.

Giản Ung sợ hãi không chút nghĩ ngợi đi ra khỏi hàng:

- Chúa công ngàn vạn lần không được, Hoàn Giai từ trước tới nay quan hệ với Trương Lãng rất tốt, cấu kết với nhau làm chuyện xấu lần này Trương Tiện có thể an tâm xuất binh Lư Lăng hoàn toàn là vì có Hoàn Giải ở Trường Sa nếu như không đánh mà đuổi hắn ra khỏi Trường Sa thì là kế tốt nhất còn nếu tiếp tục bỏ mặc Hoàn Giai tùy ý cho hắn thong dong bố trí khống chế thế cục phân bối thực quyền ở Trường Sa thì khó càng thêm khó.

Lưu Bị bất đắc dĩ lác đầu tức giận nói:

- Bị cũng biết chuyện này nhưng Hoàn Giai cứng mềm không ăn, gần đây hắn ốm bệnh tại giường ta cũng sợ hắn giả bệnh cho nên phái quân y qua kết quả thật ngoài dự kiến đúng là hắn ốm bệnh tại thân, ta cũng không có biện pháp.

Trương Phi thấy Quan Vũ cả buổi cũng không cất tiếng thì tiến tới trước mặt Lưu Bị mà hét lên;

- Hoàn Giai thất phu, làm hư mất chuyện tốt của đại ca, để ta hôm nay tới xử lý hắn.

Giản Ung lộ ra vui mừng:

- Trương tướng quân nói rất đúng, chỉ cần thần không bi?t quỷ không hay thì Trương Tiện cho dù hoài nghi cũng không có chứng cứ.

Trương Phi cười hắc hắc vô cùng đắc ý mà nhìn Quan Vũ.

Nào ngờ Đỗ Tập khoát tay:

- Kế này không được vì Trương Tiện Hoàng Giai mà làm vậy thì mất dân tâm, hai người làm chuyện đó không sợ người ở Trường Sa Linh Lăng trở mặt sao

Y Tịch cũng đồng ý mà nói:

- Đỗ đại nhân nam thích Trường Sa nhì năm, đối với tình hình Tương Giang vô cùng hiểu rõ, hắn nói như vậy không phải không có lý, cho nên việc này phải cẩn thận xử lý.

Trương Phi ảo não nhìn bọn họ hung ác nói:

- Các ngươi đám quan văn hành động bó tay bó chân cái này không được cái kia cũng không được vậy các ngươi có biện pháp gì tốt?

Giản Ung hòa giải nói:

- Trương tướng quân cũng không cần gấp, mọi người không phải đang tự hỏi sao?
Bình Luận (0)
Comment