Triệu Vân gật đầu vung tay lên:
- Các ngươi đi xuống bổn tướng quân có chuyện cùng thương nghị với Chu tướng quân.
Bọn họ như được đại xá chớp mắt đã ra ngoài.
Triệu Vân chờ bọn họ đi xong liền để cho bốn thị vệ canh gác doanh môn.
Chu Dị hơi bất an, Triệu Vân liền nhỏ nhẹ nói:
- Chu tướng quân tên Dương Anh kia rất cơ linh ngươi có thể từ bỏ yêu thích Triệu Vân muốn chiêu hắn tới dưới cờ.
Chu Dị biến sắc mà tái nhợt nói:
- Tướng quân Dương Anh có chút thông minh, nhưng không chịu được trọng dụng chỉ sợ sẽ làm lỡ đại nghiệp của tướng quân, mạt tướng lúc đó không đảm đương nổi.
Triệu Vân cười ha hả, trên mặt không hề lộ ra ý bất mãn mà nửa cười nửa giỡn:
- Chu tướng quân, bổn tướng quân chỉ đùa với ngươi một chút mà thôi ngươi tại sao lại bị dọa như vậy.
Trên mặt của Chu Dị chảy xuống từng giọt mồ hôi sắc mặt vô cùng khó coi.
Triệu Vân vô cùng tùy ý mà nói:
- Chu Dị bổn tướng quân tối nay nhàm chán, lại nghĩ tới Lăng tướng quân trong lòng vô cùng buồn khổ cho nên muốn tìm ngươi đến uống rượu tâm sự.
Chu Dị lau mồ hôi trên mặt mà cười khổ nói:
- Triệu tướng quân muốn tìm thuộc hạ uống rượu chỉ cần truyền lệnh một tiếng, thuộc hạ liền theo ngược lại tướng quân tự mình tới đây khiến cho thuộc hạ đảm nhiệm không được rồi.
Triệu Vân khua tay nói:
- Ít nói lời vô ích.
Sau đó hắn vỗ tay hai cái, ở bên ngoài binh sĩ lập tức đưa thức ăn rượu ngon vào đặt lên trên bàn, sau đó hắn tự mình rót rượu phóng khoáng nói với Chu Dị:
- Chu tướng quân mời.
Cứ như vậy hai người cứ khoan thai uống rượu một lúc sao có thị vệ tiến đến nói vài câu với Triệu vân.
Triệu Vân vô cùng vui vẻ bình tĩnh nhìn Chu dị.
- Rầm.
Triệu Vân bỗng nhiên đập bàn thật lớn mà đứng lên, thản nhiên nói:
- Chu Dị ngươi biết tội của ngươi không?
Chu Dị vẫn không bị hù sợ chỉ quỳ xuống làm bộ mê mang nói:
- Mạt tướng không biết phạm tội gì kính xin tướng quân nói rõ.
Triệu Vân lạnh lùng;
- Chu Dị nếu như ngươi thẳng thắn bốn tưởng quân sẽ cho ngươi toàn thây chết thống khoái nếu ngươi còn muốn phản kháng sẽ bị ngũ mã phanh thây.
Chu Dị hô to:
- Tướng quân thật sự không biết thuộc hạ phạm tội gì, mạt tướng không dám phản kháng nhưng cũng nên để mạt tướng chết minh bạch.
Triệu Vân thở dài sau đó quát lớn:
- Mang Dương Anh lên.
Không bao lâu sau đám thị vệ trói Dương Anh lên sắc mặt của hắn lúc này tái nhợt trắng bệch dọa người.Triệu Vân khinh thường nhìn Chu Dị:
- Ngươi có muốn bổn tướng quân giải thích nữa không?
Ba thị vệ đè Dương Anh xuống hắn bỗng nhiên hô lớn:
- Chu tướng quân niệm tình thuộc hạ theo tướng quân xuất sinh nhập tử nhì năm xin cứu mạt tướng.
Triệu Vân mặt lạnh:
- Chu Dị không ngờ ngươi âm độc như thế Lăng Thao và ngươi mặc dù có mâu thuẫn nhưng ngươi lại cam tâm hi sinh tính vạng của cả vạn binh sĩ, Chu Dị ơi Chu Dị ngươi thật sự khiến người khác phải rét lạnh.
Triệu Vân càng nói càng phẫn nộ, liền hô lớn:
- Người đâu mau chuẩn bị dụng cụ hành hình cho ta, chuẩn bị ngũ mã phanh thây, xem hắn còn mạnh miệng nữa không.
Toàn bộ thị vệ phó tướng nghe đều rét lạnh.
Chu Dị lúc này mới biết Triệu Vân quyết tâm muốn giết mình thì khóc hô:
- Tướng quân tha mạng thuộc hạ biết tội nhưng xin niệm Chu gia vì chúa công xuất sinh nhập tử tha cho tiểu nhân một con đường.
Triệu Vân nhàn nhạt nói với chúng binh sĩ:
- Gọi Chu Hoàn tới đây.
Không bao lâu sau Chu Hoàn liền tới, Chu Dị liền quỳ xuống ôm lấy đùi hắn nỉ non khóc:
- Đại ca cứu tiểu đệ một mạng.
Chu Hoàn thấy Triệu Vân lạnh lùng sắc mặt phẫn hận thì biết sự tình khó giải quyết, kỳ thật hắn nội tâm tinh tế một cước đá văng Chu Dị ra cẩn thận hỏi Triệu Vân:
- Tướng quân không biết Chu Dị phạm tội gì nếu phạm vào quân pháp thì cần phải nghiêm hình xử nặng không thể lãnh đạm.
Chu Dị nghe nói thế thì thiếu chút nữa đã ngất đi.
Trên khuôn mặt của Triệu Vân rốt cuộc cũng có chút vui vẻ nhưng vẫn lãnh đạm nói:
- Ngươi hỏi hắn đi.
Chu Hoàn tức giận lại đá Chu Dị một cước mà quát hỏi:
- Ngươi rốt cuộc phạm vào chuyện gì mau nói thật:
- Chu Dị liền đem sự tình một năm một mười nói ra, Chu Hoàn nghĩ nghĩ rồi vẫn ngăn lửa giận quỳ xuống trước mặt nói với Triệu Vân;
- Tướng quân thuộc hạ quản giáo vô lực, nguyện nhận xử phạt, mà Chu Dị phạm tội lớn, mạt tướng cho rằng hắn không thể ở trong quân doanh nhưng niệm tình hắn lập không ít công lao cho chúa công, mong tướng quân xử lý nhẹ.
Triệu Vân nhàn nhạt nhìn Chu Hoàn rốt cục vẫn là người một nhà Chu Hoàn mặc dù khinh thường hành vi của Chu Dị nhưng vẫn cầu tình cho hắn.
Triệu Vân liền nói:
- Vậy ý của tướng quân thì phải làm sao?
Trên khuôn mặt của Chu Hoàn hiện ra biểu lộ đau lòng tuy nhiên Triệu Vân hỏi như vậy hắn vẫn thở dài dài một hơi:
- Theo ý của mạt tướng nên gọt chức của Chu Dị cho làm bình dân mà kẻ châm ngòi ly gián cần phải cực hình.
Triệu Vân hứng thú:
- Chu tướng quân tại sao lại biết có người ly gián?
Chu Hoàn tỉnh táo:
- Tướng quân Chu Dị bất tài tuyệt đối không nghĩ ra chủ ý ác độc như vậy cho nên nhất định sẽ có người ở đằng sau giựt dây, Chu Dị huyết khí phương cương không chịu được sự dụ dỗ của đối phương nên mới phạm phải tội lớn như thế.
Nói tới đây Chu Hoàn hung dữ nhìn Chu Dị mà nói:
- Ngươi nói đi có đúng như vậy hay không?
Chu Dị mất hết can đảm trong lòng có một hi vọng liền nói:
- Đúng thế là đám người Dương Anh ở phía sau kích động nên mạt tướng mới sai lầm như thế mong tướng quân minh tra.
Triệu Vân hừ lạnh một tiếng nhìn Chu Hoàn mà nói:
- Chu Dị là đường đệ của ngươi ngươi muốn bảo vệ hắn bổn tướng quân cũng lý giải được nhưng tính mạng của nghìn binh lính chẳng lẽ cứ như vậy bỏ qua ngươi nói Chu Dị bị người ta đầu độc nếu như hắn không có lòng ác quỷ thì làm sao mà đầu độc được.
Chu Hoàn vươn tay nhìn thấy ánh mắt kiên định của Triệu Vân thì bất đắc dĩ thở dài, lại hung dữ nhìn Chu Dị.
Triệu Vân lạnh lùng nói:
- Vốn bổn tướng quân muốn hắn ngũ mã phanh thây cực hình mà chết.
Chu Hoàn tim đập mạnh mà nhìn Triệu Vân.
Triệu Vân nói:
- Nhưng Chu tướng quân đã nói vậy bổn tướng cho ngươi chết thống khoái, người đầu lôi Chu Dị ra chém, thi thể troe trước quân trại một ngày, cảnh báo quân chúng. Những người đồng lõa châm ngòi ly gián hết thảy chém cho ta, những binh mã còn lại do Cao Thuận tướng quân một tay tiếp quản.
Thanh âm của Triệu Vân âm vang hữu lực quyết tâm thật lớn.
Sắc mặt của Chu Dị tối sầm hắn liền hôn mê bất tỉnh.
Chu Hoàn bất đắc dĩ nhìn Triệu Vân trong lòng bất mãn.
Những người ở phía dưới cảm thấy khác nhau Triệu Vân không sợ cường quyền đắc tội với Chu gia, khiến cho người ta vô cùng bộ phục, uy vọng của Triệu Vân trong quân trở nên cao hơn rất nhiều.