Phong Lưu Tam Quốc

Chương 347

Hoàng Nguyệt Anh cuối cùng cũng cố gắng nói:

- Ngươi thật sự muốn xem sao, phải biết rằng kỳ vọng càng cao thì thất vọng càng lớn đến lúc đó dung mạo của tiểu nữ chỉ sợ hù ngươi vài ngày không ăn ngủ được.

Trương Lãng cố nén thanh âm run rẩy nói:

- Không nhìn thấy diện mục ta chết cũng không cam.

Hoàng Nguyệt Anh nhìn Trương Lãng mà nói:

- Khá lắm nam tử cứng cỏi.

Hoàng Nguyệt Anh thản nhiên nói:

- Ngươi đã chấp nhắt như vậy thì bỏn tiểu thư giải quyết xong cho ngươi tâm nguyện này.

Sau đó nàng từ từ xóa bỏ dịch dung khuôn mặt của nàng khiến người ta kinh ngạc lại vô cùng tiếc nuối, ngũ quan sáng sủa tuyệt đối là một đại mỹ nữ.

Tuy nhiên ở trên khuôn mặt lại có một cái bớt màu xanh phá hủy toàn bộ cảm nhận khuôn mặt của nàng, cái bớt này rất giống một con bọ cạp độc ở phía dưới còn kéo dài ra như phần đuôi của bọ cạp khiến cho người ta giật mình, cộng thêm biểu lộ băng sơn hàn khí, bất luận là ai nhìn thấy một lần cũng không muốn nhìn lần nữa.

Hoàng Nguyệt Anh liền nói:

- Ngươi viết một bức thư cho ta.

Trương Lãng cười khổ:

- Ngươi xem hiện tại ta viết thế nào được?

Hoàng Nguyệt Anh nhìn Trương Lãng nhíu mày rồi nói:

- Không cần bổn tiểu thư viết là được chỉ cần ngươi mang theo một vận thân tín của ngươi đưa cho ta.

Sau đó nàng tự mình viết thư sau khi viết xong mới phát hiện ra Trương Lãng đã hôn mê bất tỉnh.

Hoàng Nguyệt Anh nghĩ nghĩ cuối cùng lấy từ trong ngực ra một viên thuốc, cho Trương Lãng uống, cuối cùng nàng lấy từ trong người hắn ra một khối ngọc cao hứng vô cùng mà rời đi.

Trương Lãng bị cướp Trương Chiêu biết được vô cùng tức giận liền điểm khởi quân đội hi vọng có thể phát hiện ra giấu tích gì đó.

Nhưng cho dù Trương Chiêu lật tung cả thành Mạt Lăng cũng không tìm ra chút manh mối nào.

Mà Dương Dung Văn Cơ các nàng đang khóc trời hô đất thì đúng lúc này Hoàng Nguyệt Anh đã tới.

Hoàng Nguyệt Anh thay đổi dáng vẻ trở thành nữ tử nhà nông tiến tới bái phỏng Trương phủ.

Thị vệ liền đem thư của Hoàng Nguyệt Anh và tín vật của nàng vào.

Văn Cơ thấy được liền hoảng hốt ánh mắt tỏa sáng hưng phấn kích động nói:

- Tú Nhi Hoàn Nhi các tỷ mau nhìn xem đây là ngọc bội mà tỷ tỷ tự tay đưa cho phu quân.

Tú Nhi Mi Hoàn liền đi tới vô cùng kích động:

- Tỷ tỷ mau nhìn xem trên thư này viết gì.

Văn Cơ lúc này mới luống cuống tay chân mà mở thư ra liền nói với thị vệ:

- Người đâu mau mời nàng ta tới đây.

Tú Nhi liền hỏi:- Tỷ tỷ trên đó viết gì tỷ mau nói đi.

Văn Cơ lúc này thở ra một hơi rồi nói:

- Tỷ muôi không cần phải lo lắng người này chỉ muốn lấy lại quạt lông ngỗng không hạ độc thủ với Tú nhi, muội đi nói với Dung tỷ tỷ một tiếng để cho tỷ ấy tìm ra cây quạt chúng ta trả lạ cho nàng cũng được.

Tú nhi vội vàng đi tìm Dương Dung.

Không bao lâu sau Tú nhi lấy cây quạt ra tuy nhiên Dương Dung đã đỡ Hàn Tuyết Hàn Sương đi ra.

Văn Cơ dù gấp thế nào cũng quan tâm tới Dương Dung nàng liền tiến lên phía trước mà nói:

- Dung tỷ tại sao tỷ cũng tới.

Dương Dung không trả lời mà hỏi:

- Người đưa tin đâu.

Văn Cơ nói:

- Đã mời nàng vào.

Dương Dung lắc đầu:

- Ta đoán nàng sẽ không vào Văn Cơ muội tự mình giao quạt cho nàng lại phái người báo cho Trương Chiêu phái mấy thị vệ cơ linh trông chừng hiện tại bắt nàng không được sẽ nguy hiểm tới phu quân.

Văn Cơ liên tục gật đầu:

- Ừ muội biết, tỷ tỷ ở nơi này nghỉ ngơi là được.

Dương Dung thở dài liền đi xuống nghỉ ngơi.

Mà Văn Cơ tiếp nhận cây quạt liền vội vàng đi ra ngoài.

Nào biết ngoài sở liệu của Dương Dung Văn Cơ vừa đi tới tiền viện liền gặp phải thị vệ dẫn Hoàng Nguyệt Anh tới.

Van Cơ thấy thị vệ dẫ một thiếu nữ bề ngoài giống như thiếu nữ nông thôn không khác với thị vệ miêu tả bao nhiêu thì biết là người này.

Hoàng Nguyệt Anh dò xét Viên Thiệu từ trên xuống dưới thấy nàng tao nhã thanh tú dung mạo tú mĩ khí chất cao quý thì hành lễ:

- Vị này chính là Trương phu nhân?

Văn Cơ liền gật đầu sau đó đưa quạt cho Hoàng Nguyệt Anh;

- Cô nương ta lấy quạt đưa cho cô nương không biết có thể đi cùng cô nương không cũng có thể chiếu cố cho phu quân nhà ta.

Văn Cơ vui mừng quá đỗi.

Hoàng Nguyệt Anh thản nhiên nói:

- Được rồi cô nương có thể theo ta tuy nhiên những người khác không thể mang theo nếu bổn tiểu thư phát hiện có người theo dõi thì chuyện tốt biến thành chuyện xấu.

Trương Lãng trở lại Mạt Lăng đã nửa tháng rồi.

Sau khi trải qua nửa tháng điều dưỡng hắn đã khôi phục toàn bộ điều đáng tiếc là Hoàng Nguyệt Anh đã lấy được quạt lông ngỗng trở về sư môn tuy nhiên không biết sau này còn có cơ hội được gặp nàng hay không.

Đúng lúc Trương Lãng phiền muộn mấy ngày thì Chu Du mang tới tin tức tốt, hắn đã thuyết phục được Tôn Sách quy hàng.

Trương Lãng đích thân tiến vào gian phòng, Chu Du đi trước Trương Lãng tiến tới nói với Tôn Sách:

- Huynh trưởng chúa công đến thăm huynh.

Tôn Sách mờ mịt ngẩng đầu xưng hô này thật ôn tồn Tôn Sách nhìn Chu Du khuôn mặt kinh hỉ lóe lên tuy nhiên sau khi nhìn thấy Trương Lãng đằng sau Chu Du thì tuyệt vọng vô cùng, Trương Lãng đứng ở đó cao lớn uy mãnh như một ngọn núi cao lớn vĩnh viễn không thể vượt qua.

Tôn Sách ngơ ngác nhìn Trương Lãng.

Đây là thời anh hùng đất cỏ thắng làm vua thua làm giặc.

Trương Lãng cười nói:

- Đêm qua nghe nói Tôn bá phù nguyện vì bổn tướng quân hiệu lực, bổn tướng quân hưng phấn một đêm chưa ngủ, sáng hôm nay liền tắm rửa thay quần áo, mang theo trọng thần Giang Đông đến đây tiếp Tôn Bá Phù rời núi, hôm nay có Bá Phù tương trợ giống như là hổ chắp cánh thực lực cao hơn một tầng, bình định thiên hạ nằm ở trong tầm tay.

Tôn Sách ngoài mặt chất phác nửa ngày sau mới lẩm bẩm nói:

- Đa tạ tướng quân yêu quý.

Trương Lãng biết trong lòng hắn vẫn có phần khó tiếp nhân liền nói:

- Bá Phù mặc dù ngươi ở dưới trướng của ta nhưng ta đối xử như huynh đệ ngươi hỏi Tử Long thủ hạ của Trương Lãng có khi nào ta bạc đãi không, cho nên ngươi có thể yên tâm Lãng hi vọng có thể thiên kiếp thái bình đến lúc đó ai làm hoàng đế ta tuyệt không quan taamk.

Tôn Sách cũng không tỏ thái độ gì, hắn chỉ chối từ, nhưng Trương Chiêu bọn họ liền khuyên bảo.

Trương Lãng lắc đầu ngăn bọn họ lại rồi chân thành nói với Tôn Sách:

Tôn Sách ta hi vọng ngươi thật tình hiệu lực cho ta cho dù không vì ta cũng vì bàn dân thiên hạ, chúng dân nhiều năm binh hỏa không có nhà để về bọn họ làm sao có thể sống được.
Bình Luận (0)
Comment