Phong Lưu Tam Quốc

Chương 41

Lúc này Trương Lãng đã cởi quần áo trong của nàng lộ ra da thịt trắng như tuyết, phương tâm của Hàn Tuyết vừa sợ vừa loạn muốn lên tiếng ngăn cản nhưng toàn thân vô lực lúc này nàng bỗng nhiên cảm thấy thân thể mát lạnh, bàn tay rắn chắc đã đụng lên da thịt của nàng, Hàn Tuyết định kêu lên Trương Lãng vội vàng che miệng nhỏ nhắn của nàng lại, trong chốc lát Hàn Tuyết toàn diện thất thủ, tam hồn lục phách đã biến mất vô ảnh.

Lồng ngực của Trương Lãng sớm đã cảm nhận được bộ ngực cao ngất của Hàn Tuyết, thỉnh thoảng ma sát khiến cho hắn không khỏi cảm thấy ngứa ngáy, nhịn không được mà nắm lấy nó, bộ ngực co dãn mười phần đầy đặn khiến hắn không kìm được mà vuốt ve, đồng thời dọc theo cái bụng bằng phẳng mà di động xuống dưới, chạm vào khu vực thần bí kia, lúc này đã sớm ướt như thủy triều.

Dục hỏa của Hàn Tuyết bay lên, mắt phượng lộ ra vẻ thê lương, toàn thân mềm mại vô lực, cái miệng nhỏ nhắn khẽ hé ra phun ra nhiệt khi, mặc cho Trương Lãng muốn làm gì thì làm, nàng chưa bao giờ có cảm giác này, thỉnh thoảng giống như điện giật khiến cho phương tâm hưng phấn.

Từ lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn, nhìn thấy thân thủ siêu quần khí phách oai hùng hôm nay lại luận võ thua trở thành nha hoàn, chuyện này sớm hay muộn cũng diễn ra chỉ là không ngờ nó tới nhanh như vậy khiến nàng khó tiếp thụ.

Dục hỏa của Trương Lãng đã tới đỉnh điểm hắn đưa tay ôm HànTuyết, vừa cười vừa nói:

- Ngươi là Hàn Tuyết hay là Hàn sương?

Hàn Tuyết vô cùng thẹn thùng không cách nào che giấu thanh âm e thẹn mà nói:

- Chủ nhân nô tài chính là Hàn Tuyết.

Tuy nhiên Trương Lãng lại một bên đem y phục của mình ném xuống giường một bên nói:

- Về sau ngươi không nên gọi ta là chủ nhân gọi là lão công.

Hàn Tuyết nghe thấy danh từ mới lạ liền mở to mắt hỏi:

- Lão công là gì?

Nàng vừa nói xong cảm thấy thân hình của Trương Lãng áp vào thân hình của mình, thiêu đốt thân thể của mình thì nhắm mắt lại, một thoáng đã quên đi mình hỏi gì, trái tim nhảy loạn.

Trương Lãng một bên vuốt ve thân thể mềm mại của Hàn Tuyết một bên cười dâm nói:

- Lão công ý là chỉ chủ nhân.Hàn Tuyết không có khí lực trả lời thân hình của nàng sớm đã run lên mà vặn vẹo.

Trương Lãng thấy thời cơ đã tới liền đem thân hình của mình cắm vào trong bảo bối mê người của Hàn Tuyết, thời gian trôi qua bắt đầu di động.

Vừa rồi Hàn Tuyết còn chau mày tựa hồ đau khổ về sau cảm giác trôi qua, nàng bắt đầu phối hợp với động tác của Trương Lãng, phát ra thanh âm rên rỉ biểu đạt khoái cảm ở trong lòng.

Trong nhất thời ở trong lều tràn ra từng luồng xuân sắc.

Cuối cùng Hàn Tuyết binh bại như núi đổ, thở phì phò, bỗng nhiên Trương Lãng nhẹ giọng quát;

- Người ngoài cửa chính là ai/

Hàn Tuyết cả kinh, muốn nắm lấy chăn mền che lại, đem đầu vùi sâu vào đầu Trương Lãng.

Ngoài cửa truyền ra thanh âm xấu hổ:

- Chủ nhân là Hàn Sương.

Trương Lãng đại hỉ thầm nghĩ, ta vừa định tìm ngươi thì ngươi đã tới hóa ra Hàn Sương đối với chuyện huynh muội ba người bọn mình vẫn uất ức muốn tới tìm Hàn Tuyết tâm sự lại không ngờ đụng phải tình cảnh này, bị Trương Lãng phát hiện nàng xấu hổ không biết phải làm sao cho phải.

Hậu quả dĩ nhiên không cần phải nói nhiều, cả hai tỷ muội bị Trương Lãng xử lý, sau đó chìm vào giấc ngủ.

Sáng ngày hôm sau mặt trời chiếu sáng tỏ Trương Lãng mới từ từ tỉnh lại, sau khi đi tới Tam Quốc này, Trương Lãng lần đầu tiên đại chiên kịch liệt trên giường như vậy tuy nhiên thân thể của hắn vẫn vô cùn cường tráng tinh thần no đủ đối với hai tỷ muội xinh đẹp này Trương Lãng vẫn không đành lòng đánh thức mà lặng lẽ rời khỏi.

Trương Lãng nghiêng người duỗi lưng một cái nhớ tới chuyện phong lưu ngày hôm qua thì không nhnị được mà cười to lên, xem ra mình đến tam quốc mộng bá vương chưa thành mà mỹ nữ đã có mấy người.

Lúc này Hàn Tuyết và Hàn Sương thấy Trương Lãng đã tỉnh lại thì vừa thẹn vừa mừng vội vàng tới hầu hạ, khi ánh mắt nhìn vào thân thể trần truồng của hắn cả hai người đều đỏ bừng cả mắt, biểu lộ giống nhau như đúc đều động lòng người.

Sau đó Trương Lãng khí phách phâ phát, trước hết mệnh cho Hàn Cử thả những nữ tử kia ra sau đó góp chút tiền tài, chuẩn bị xuống núi, Hàn Cử trong lòng dĩ nhiên không vui chẳng biết tại sao Trương Lãng phải giải tán sơn trại Trương Liêu ở bên cạnh cười cười giải thích sơn trại đã đoạt lấy Thái Văn Cơ nếu như tiếp tục nữa chỉ sợ đại quân của Đổng Trác sẽ tới đây. Lúc đó Hàn Cử mới hiểu được, tuy nhiên sau đó đám sơn tặc đau khổ cầu khẩn, sơn tặc có thể hủy, nhưng muốn them bọn họ, mà Hàn Cử cũng nói đam sơn tặc này cũng làm không nhiều việc xấu, hắn bình thường cũng đối đãi như huynh đệ, hi vọng theo Trương Lãng khởi sự. Trương Lãng vốn muốn giải tán nhưng thấy ọn họ cầu khẩn như vậy liền nghe theo tuy nhiên hiện tại không thể để bọn họ đi theo mà để bọn hắn tìm một nơi ẩn náu, ngày đêm khổ luyện đợi đại sự thành công thì sẽ tụ hợp với nhau.

Trương Lãng mệnh cho Hàn Cử tìm một tâm phúc, ngày đêm chạy gấp về Trường An, báo tin cho Thái Ung rằng Thái Văn Cơ vẫn bình an sau đó mặc kệ Thái Văn Cơ có đồng ý không cũng kéo nàng đi cùng với mình.

Chỉ là Trương Lãng tuyệt đối không ngờ Vệ Trọng sau khi biết Thái Văn Cơ bị sơn tặc cướp lấy nhung nhớ thành tật nửa năm sau khạc máu ra mà chết.

Thật là có lỗi ha ha...

Mà lúc này thiên hạ đại thế từ sau khi khởi nghĩa Khăn Vàng thất bại các nghĩa quân khắp nơi đấu tranh cùng quan phủ, khởi nghĩa nông dân nhiều vô số kể, tung hoành vùng Hà Bắc Hà Nam Sơn Tây, thanh thế to lớn.

Năm Sơ Bình thứ hai tháng ba, mười vạn Hắc Sơn quân ác chiến kịch liệt với Tào Tháo kết quả Tào Tháo đại bại, Trương Lãng sau khi biết tin tức thì đã là cuối tháng tư.

Tào Tháo đại bại ở Hắc Sơn, tiến quân tới Bộc Dương uy chấn Cổn Châu, mà lúc này truyến tới tin tức, Viên Thiệu ở Bàn sông đại chiến với binh mã của Công Tôn Toản Lưu Bị, hai quân đều bất phân thắng bại.

Trương Lãng chỉnh chang lại mạch suy nghĩ, Tào Tháo bị bại ởi Hắc Sơn quận sớm muộn gì cũng tung hoành Thanh Duyện Dự ba châu, Công Tôn Toản cùng với Lưu Bị đại chiến với Viên Thiệu, bất luận ai thắng ai thua Ký Châu cũng rơi vào tay người khác, Đổng Trác chiếm cứ Trường An, Mã Đằng ở Lương châu, Tôn Kiên phụ tử thì ở Giang Nam, hắn sau khi nghĩ ký liền quyết định đầu nhập vào Từ Châu thứ sử Đào Khiêm.
Bình Luận (0)
Comment