Phong Lưu Tam Quốc

Chương 412

Sa Mãnh bỗng hét to:

- Chịu chết đi!

Gã như chim ưng vồ thỏ, thân hình to lớn bao phủ tầm mắt Tưởng Khâm.

Mắt Tưởng Khâm bỗng lóe tia mừng như điên. Vốn gã thụt lùi bỗng nhiên bắn ngược như tên rời dây cung, phối kiếm trong tay hóa thành ảnh đao, tia chớp đâm vào Sa Mãnh.

Sa Mãnh không ngờ Tưởng Khâm trải qua trận kịch chiến mà còn thể lực như vậy, né không kịp bị phối kiếm rạch một đường rộng ba tấc, máu đỏ thắm từ từ ứa ra. Mắt gã lộ vẻ giận dữ, răng nghiến khanh khách.

Sa Mãnh hét lớn:

- Đồ đáng ghét, nạp mạng đi!

Tưởng Khâm không lùi ngược lại tiến lên, bước chân uyển chuyển, thân hình như rắn né đi. Trong chớp mắt gã đã đổi vị trí với Sa Mãnh.

Thiết quyền của Sa Mãnh như thương, từ mé bên xé gió lao đến.

Ai biết Tưởng Khâm không tránh né còn nhấc chân lên, nhanh đến mức không thấy bóng dáng.

*Bốp!*

- A!!!

Tiếng kêu thảm thiết phát ra từ miệng hai người.

Tưởng Khâm *Bình bịch* liên tục lùi mười bước, khó khăn lắm mới đứng vững. Khuôn mặt gã từ hồng hào nhanh chóng biến tái nhợt, tay ôm ngực thở như trâu.

Sa Mãnh trợn trừng con mắt, đỏ đến ứa máu. Gò má gã hoàn toàn vặn vẹo, hình như không dám tin, chậm chạp cúi đầu, nhìn ngực có một thanh trường thương đâm xuyên qua. Máu không ngừng tuôn ra ngoài. Gã bỗng thê lương hét thảm, chết ngay lập tức.

Tưởng Khâm thế mới hoàn toàn thở ra, người bỗng mất hết sức lực, ngồi phịch xuống sàn thuyền không bò dậy nổi.

Tưởng Thân nhanh chóng chạy tới thấy vậy mặt biến sắc, trường đao chém mấy binh sĩ Lưu Biểu định đánh lén Tưởng Khâm.

Tưởng Thân nâng Tưởng Khâm dậy, sốt ruột hỏi:

- Tướng quân làm sao vậy?

Tưởng Khâm cực kỳ suy yếu nói:

- Ta bị tên kia đánh một đấm, xương sườn đứt bốn cây.

Tưởng Thân vô cùng giận dữ trừng Sa Mãnh, hận không thể xé xác gã thành trăm mãnh.

Gã dùng thanh âm vô cùng kiên quyết nói:

- Tướng quân, chuyện sau đó hãy giao cho bọn thuộc hạ. Ta trước tiên kêu binh sĩ đưa tướng quân trở về dưỡng thương.

Tưởng Khâm giãy dụa muốn đứng dậy, mặt xanh mét, dứt khoát nói:

- Không được!

Tưởng Thân khốn khổ van nài:

- Tướng quân, ngươi hãy về trước đi.

Tưởng Khâm cau mày, há mồm định mắng thì ngực phập phồng, không ngừng ho khan, cuối cùng hộc búng máu.

Gã nói:

- Không được, Tưởng Thân, nghe theo lệnh ta, lập tức thổi kèn xung phong, hôm nay dù thế nào cũng phải đánh hạ Ô Lâm!

Tưởng Thân thấy khuyên nhủ vô dụng, chỉ có thể hai mắt đẫm lệ gào to với vệ binh bên cạnh:

- Tướng quân có lệnh, thổi kèn xung phong!

Tưởng Khâm ý bảo binh sĩ đỡ gã. Hai binh sĩ một trái một phải nâng gã.

Tưởng Khâm thở dồn dập, nói:

- Tưởng Thân, lát nữa mặc kệ xảy ra chuyện gì, ngươi nhất định phải hứa với ta, đừng đưa ta về Xích Bích. Ta phải nhìn đại quân chúng ta công phá Ô Lâm, bao vây diệt trừ Hán Dương.

Tưởng Thân suýt chút không thể kiềm chế nước mắt. Tưởng Khâm là con người sắt đá, không bao giờ ngờ sẽ có lúc gã phát ra giọng cầu xin.

Tưởng Thân mạnh gật đầu, thanh âm nức nở nói:

- Thuộc hạ tuân lệnh!

Tưởng Khâm bỗng tránh khỏi hai binh sĩ dìu, vung tay khàn giọng hô:

- Sa Mãnh đã chết, xông lên!

Nói xong câu này, Tưởng Khâm đau đến ngất xỉu.

“Ù ù ù!”

Phối hợp Tưởng Khâm cao giọng quát, quân Giang Đông thổi lên kèn toàn quân xung phong.

Tất cả binh sĩ thấy chủ tướng có tinh thần ra sức tử chiến, bị lây nhiễm, cảm xúc vô cùng kích động rít gao. Mỗi người hận không thể giết đám quân địch để giải hận, chen chúc nhau nhào về phía kẻ địch, liều mạng chém giết.

Loại cảm xúc này rất nhanh tràn ngập cả chiến trường trên biển. Quân Giang Đông nhanh chóng chiếm ưu thế tuyệt đối trong cuộc chiến.

Trái lại Lưu quân, thấy chủ tướng bỏ mình thì sĩ khí tụt dốc, tuy còn đang chiến đấu nhưng không dũng mãnh như ban đầu.

Phía xa Thái Công bỗng cảm giác tim đập chân run, sau đó thấy chủ chiến hạm của Sa Mãnh ngừng di chuyển, như ruồi không đầu va đụng lung tung, trái tim lạnh hơn phân nửa. Khi gã thấy trận hào chủ hạm Sa Mãnh chậm rãi hạ xuống thì gã biết Sa Mãnh xong rồi. Trợ thủ đắc lực trước nay chưa từng thất bại của gã tiêu đời rồi.

Trái tim Thái Công rơi xuống vực sâu, ngây ngốc nhìn đằng trước đội tàu dần xuất hiện dấu hiệu tán loạn.

Gã vô cùng chán nản nói:

- Ra lệnh thu binh, lui về giữ cảng Ô Lâm.

Cảm xúc giận dữ của Tưởng Thân không bị xóa đi, vong hồn chết trong tay gã nói ít cũng chừng vài chục. Gã thấy Lưu quân tán loạn, muốn mượn hệ thống phòng ngự của thủy trại ngăn cản mình thì hừ lạnh.

Tưởng Thân quát lớn:

- Hào binh, lại gióng trống trận, toàn quân nhanh chóng đi tới, thẳng hướng thủy trại Ô Lâm!

Trống trận dồn dập, như gió táp mưa sa vang trên mặt sống. Tiếng giết vang vọng truyền xa mười dặm.

Quân Giang Đông trong tiếng trống và kèn kịch liệt, dù là thuyền lớn hay nhỏ bắt đầu nhanh chóng lao hướng căn cứ thủy trại Ô Lâm.

Thái Công cũng bị trống trận kích động, cảm xúc bình ổn không ít.

Gã nhe răng cười bảo:

- Tưởng Khâm, ngươi thật là không biết sống chết. Lập tức truyền lệnh của bổn tướng quân, khiến tất cả binh sĩ trong trại chuẩn bị cung tiễn, hỏa tiễn. Đợi đám Sa Mãnh rút về thì hung hăng bắn cho ta!

Cùng lúc đó, Tưởng Thân bình tĩnh ra lệnh:

- Đội dập lửa, thuẫn binh chuẩn bị!

Thủy quân của Lưu quân nhanh chóng rút hướng thủy trại Ô Lâm. Quân Giang Đông thì bắt đầu truy đuổi không tha.

Lúc này trên mặt sông bỗng bay tới vô số mũi tên, mang theo từng đợt ngọn lửa bắn hướng quân hạm.

Quân Giang Đông tấm thuẫn sắp thành hàng loạt ở đầu thuyền, chặn lại đa số mũi tên. Còn một số rơi vào trong trừ đốt chút đốm lửa thì không tạo thành thương tổn lớn. Lửa vừa bốc lên rất nhanh đã bị binh sĩ giải quyết.

Quân Giang Đông rất nhanh bắt đầu tấn công Ô Lâm.

Theo thời gian trôi qua từng phút giây, tình hình chiến đấu ngày càng kịch liệt. Chiến hỏa đã đốt tới căn cứ thủy trại Ô Lâm, mỗi một nơi đều là tranh giành từng tấc đất. Quân Giang Đông mượn thế đắc thắng trận mở màn, mưa rền gió dữ mạnh mẽ xông lên, giết quân Lưu Biểu thần hồn nát thần tính, càn quét sạch. Nhưng Ô Lâm rốt cuộc có hệ thống phòng ngự thủy trại, thêm vào tổ chức khéo léo, trong phút chốc rất có đánh hạ.

Thái Công ở trên đài hậu phương, tuy tình hình tạm yên ổn nhưng gã đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng hỏi thuộc hạ rằng viện quân đã đến chưa.

Khi thuộc hạ đáp lời còn chưa tới thì trên mặt Thái Công đầy thất vọng.

Đang lúc gã vô cùng nóng nảy thì có binh sĩ chạy lên đài báo tin.

- Tướng quân, Hoàng Bồng sơn có tin tức!

Thái Công tướng quân phấn chấn, vội kêu lính truyền tin đến.

Lính truyền tin vẻ mặt đầy sốt ruột nhưng Thái Công không thấy ra, gặp người đó lập tức mặt đầy tức giận mắng:

- Làm ăn kiểu gì vậy, tại sao quân Hoàng Bồng sơn còn chưa đến? Các ngươi là đồ vô dụng, bây giờ quân đội tới đâu rồi? Mất bao lâu mới tới được?
Bình Luận (0)
Comment