Phong Lưu Tam Quốc

Chương 45

Mọi người nghe xong thì gật đầu vô cùng khen ngợi, Chương Cuống lại nói:

- Chuyện này hoàn toàn là phỏng đoán, Chi Thanh có thượng sách gì phá, Lâm Hoài đây chính là nơi mà trọng binh của Viên Thuật canh gác, đại tướng Trương Huân thuộc cấp Trần Phân Tuần Chính đóng quân làm sao phá được?

Ngữ khí ngay từ đầu đã có vẻ ngạo mạn không có chút gì thỉnh giáo.

Trương Lãng cười ngạo nghễ quỷ ý nói;

- Đạo làm tướng há chỉ là lý luận suông, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, trung hiểu âm dương, tinh thông thực lực quân đội nay muốn xuất binh tới Lâm Hoài trước cần phải kiểm tra thiên thời địa lợi sau đó xuất kỳ binh thắng vì đánh bất ngờ, nhưng cụ thể thế nào cần phải theo hoàn cảnh cái gọi là binh giả, quỷ đạo dã thiên biến vạn hóa nắm thế nào là do chúng ta.

Trương Lãng chần chờ nhìn mọi người, thấy một số ra vẻ nghe mê mẩn, hắn mỉm cười, mặt đầy tự tin dõng dạc nói:

- Trương Huân, Trần Phân, Tuân Chính chỉ là dũng của kẻ thất phu, không đủ lo lắng. Chỉ cần đại tướng tỉnh lại thì qua sự, đất Lâm Hoài có thể làm mưa làm gió.

Mọi người nghe Trương Lãng sâu sắc giải bày, ai cũng rung động, cúi đầu suy tư.

Lúc này, chỉ nghe có người quát lớn.

- Tốt, Chi Thanh đúng là hiểu sâu về đạo làm tướng!

Người lên tiếng là Trần Đăng, người Trương Lãng không thích mấy. Chỉ thấy mặt gã lộ nét cười, gật gù.

Đào Khiêm cảm thán cười hai tiếng, sau đó thở dài.

- Ta đã sớm nói rồi, Chi Thanh sẽ là một tướng tài, văn hay võ giỏi, thế mà các ngươi không ai chịu tin.

Mọi người nghe xong mặt lộ vẻ xấu hổ.

Tiếp theo Đào Khiêm ý bảo người bên cạnh tới dìu mình, lập cập đứng lên, nghiêm mặt nói:

- Trương Lãng đâu?

Trương Lãng ngẩn ra, lập tức mặt nghiêm túc hô:

- Có Trương Lãng!

Đào Khiêm trầm giọng nói, làm ra quyết định không ai tưởng tượng nổi:

- Ta phong cho ngươi làm Bình Lỗ hiệu úy, thực ấp ba trăm, một ngàn thạch, lập tức chấp hành!

Đám thuộc hạ đầu tiên là im lặng, sau đó mới xì xầm, lòng thầm chấn kinh.

Cái gọi là Bình Lỗ hiệu úy tức là bình định sơn tặc, bạo loạn. Vốn trong biên cảnh Lang Gia các dư đảng giặc Khăn Vàng là Tàng Bá, Tôn Quan, Ngô Đôn, Doãn Lễ, Xương Hi làm loạn, Tào Báo liên tục bại lui, ngược lại khiến hao binh tổn tướng.

Trương Lãng mừng như điên, tuy mình có trận chiến Hổ Lao nhưng ít quân công, Đào Khiêm phá lệ đề bạt là rất xem trọng mình. Mặt ngoài hắn không lộ ra vẻ gì, quỳ tạ ơn.

- Đa tạ đại nhân hậu ái!

Đào Khiêm mới vừa lòng gật đầu nói:

- Hy vọng sau này Chi Thanh cố gắng bày mưu nghĩ kế, làm phúc cho bàn dân thiên hạ.

Trương Lãng trịnh trọng gật đầu. Từ đó trận Trương Lãng tranh chiến Trung Nguyên rốt cuộc chậm rãi mở ra màn che.

Xong xuôi tất cả, mọi người tiến lên chúc mừng, Trương Lãng cảm tạ hết. Đào Khiêm đặc biệt sai người mang Trương Lãng tới phủ riêng dành cho hắn. Tuy chỗ không lớn lắm nhưng cũng cổ kính, có phong cảnh, càng vui mừng là mình rốt cuộc có phòng riêng, không cần như trước hối hả ngược xuôi. Tiếp đón Hàn Cử nghe Trương Lãng đến, vội vàng tìm tới hội hợp, Trương Lãng lại đi đón các nàng Dương Dung, Văn Cơ.

Trương Lãng cũng có thân binh đoàn của mình, tuy chỉ một trăm người nhưng quý ở chỗ tinh anh. Trương Lãng đích thân huấn luyện một trăm người này, bởi vì hắn biết rõ, sau này một trăm binh sĩ đó có lẽ là phụ tá đắc lực của mình, bảo vệ an toàn bản thân mình. Hắn chọn cách huấn luyện là cường độ lớn, thời gian dài, phương pháp kỳ lạ. Hắn khiến Trương Liêu vốn rành rẽ về binh thư cũng phải trợn mắt líu lưỡi, bội phục không thôi. Trương Lãng thấy Trương Liêu nôn nóng muốn thử, liền viết xuống kế hoạch huấn luyện mỗi ngày của mình, để Trương Liêu thành binh trưởng cận vệ, Yến Minh là phó vệ trưởng, ngày đêm huấn luyện. Cùng lúc đó, Trương Lãng ra lệnh Hàn Cử cầm lá thư mình viết mấy ngày chạy nhanh tới Duyện Châu, kêu đám người Cao Thuận, Điền Phong quay về.

Tới Từ Châu đã mấy ngày, Trương Lãng thẩm tra chi tiết, phát hiện kết cấu nhân sự Từ Châu không bình ổn như mình đã thấy. Hắn lờ mờ cảm thấy không đúng lắm. Ngay lúc này, Đào Khiêm bỗng sai người mời Trương Lãng tới phủ của ông, nói là thương lượng việc quan trọng.

Trương Lãng từ biệt Dương Dung, Văn Cơ, một mình đi tìm Đào Khiêm.

Người hầu thấy Trương Lãng tới lập tức đi thông báo, không lâu sau dẫn hắn tới phòng tiếp khách, Đào Khiêm đã chờ ở đó từ lúc nào.

Đợi ngồi xuống xong xuôi, thị nữ bưng trà rót nước, Trương Lãng trước tiên cất cao giọng nói.

- Không biết Đào công kêu Lãng tiến đến là có việc gì quan trọng sai bảo?

Đào Khiêm vẫn là bộ dáng bệnh hoạn, không biết ông có thể chống chọi bao lâu.

Chỉ thấy ông chậm rãi mở mắt ra, cất tiếng nói:

- Chi Thanh đến Từ Châu đã nhiều ngày, có hài lòng ta an bài không?

Sao Trương Lãng không biết đây là mào đầu cho lời quan trọng sắp nói?

Hắn liên tục cảm kích nói:

- Đào công hậu đãi rộng rãi như vậy, Lãng vô cùng cảm kích.

Đào Khiêm rất vừa lòng gật đầu, có chút cảm thán nói:

- Từ giặc Khăn Vàng bạo loạn, lão phu lĩnh Từ Châu Mục hơn mười năm, trên báo quốc, dưới an dân chúng, như trên miếng băng mỏng. Tuy nhiên Hán thất lung lay nguy hiểm, Đào ta thì lại sức lực hữu hạn, thường rất là thương tâm.

Thoáng chốc Trương Lãng không rõ ẩn ý của Đào Khiêm, chỉ có thể nịnh nọt nói:

- Đào công nói sai rồi. Trên đường đi tại hạ có nghe nói, sau khi Đào Công thống trị Từ Châu, trăm họ hưng thịnh, thóc lúa đầy kho, lưu dân tìm đến. Trong có Hoài Nam Viên Thuật như hổ rình mồi, ngoài Thái Sơn có tặc quân, Đào công có thể làm tới tình trạng này đã là không dễ.

Đào Khiêm chua xót lắc đầu, nói:

- Chính vì Từ Châu phong phú mới khiến cho nhiều kẻ rình ngó, hơn nữa khuyết thiếu nhân tài văn võ. Hứa Đam, Tào Báo, Chương Cuống, ba người không phải là tướng soái xuất sắc, phụ tử danh sĩ Trần Đăng, huynh đệ Mi Trúc đều là đến từ hào môn địa phương Từ Châu. Nhưng ta và họ thái độ không hợp tác, Trần Dục là rõ ràng nhất.

Y nhìn chằm chằm Trương Lãng, khàn khàn nói:

- Mọi người đều nói ta và giặc Khăn Vàng có quan hệ mập mờ không rõ, dung túng giặc khấu, kỳ thật không phải thế. Nghĩ lại Đào Khiêm ta một lòng chính trực kết quả rơi vào thanh danh như vậy, lòng thật bi ai.

Trương Lãng ngẩn ra, không ngờ có loại chuyện này. Tuy nhiên, hắn nghiêm mặt nói:

- Đào công, chúng ta nghĩa đảm trung can, vì đại nghĩa thiên hạ, vì cầu cho trăm họ yên ổn, cần gì để ý chuyện nhỏ nhặt. Đào công như vậy thì chắc là có nguyên nhân gì khác.

Đào Khiêm có chút cảm động, mắt đầy khen ngợi nói:

- Người hiểu ta chỉ có Chi Thanh. Nên biết Từ Châu không có đại tướng, người không giỏi chiến trường nếu muốn giết giặc thì quá khó khăn.

Trương Lãng nghe vậy thì đau đầu, không ngờ Đào Khiêm nói ra sự việc Từ Châu sẽ phức tạp đến thế.
Bình Luận (0)
Comment