Trương Lãng không để ý Lữ Bố cầu xin mà điều tra ngọn nguồn sự việc:
- Từ khi Quách Hoàn xuất hiện thì nàng luôn nằm trong sự giám sát của
chúng ta. Theo lý thì không khả năng có cơ hội nuốt độc dược, cho dù
nuốt vào thì người của chúng ta nên phát hiện mới đúng. Nếu đã vậy thì,
việc Quách Hoàn nên giải thích sao đây?
Hàn Cử Tử phân tích nói:
- Vậy chỉ có một loại khả năng, là trước đó đã nuốt độc dược, độc tính dược này phải đợi đến thời gian nhất định mới phát tác.
Trương Lãng kinh ngạc hỏi:
- Nếu theo như ngươi nói thì Quách Hoàn muốn tự sát!?
Hàn Cử Tử đã không phải người lúc trước đi theo Trương Lãng làm việc không động não, biến thành gian xảo hơn nhiều.
Gã không hoàn toàn khẳng định nói:
- Tự sát hay bị người độc sát, trong thoáng chốc khó thể biết rõ.
Lúc này Quách Hoàn bỗng nhiên rên rỉ một tiếng, chậm rãi mở ra đôi mắt vô thần.
Chân Mật ôm chặt Quách Hoàn, nức nở nói:
- Hoàn nhi, sao ngươi ngốc quá vậy! Tại sao uống thuốc độc chứ?
Quách Hoàn thều thào nói:
- Đối với Hoàn nhi, đây đã là kết cuộc tốt nhất.
Quách Hoàn giãy dụa nói với Trương Lãng:
- Tướng quân, ngươi lại đây.
Trương Lãng nhìn Quách Hoàn đã là thở ra nhiều hít vào ít, không muốn trái ý nàng, theo lời đi tới trước mặt nàng.
Quách Hoàn khó khăn nâng tay lên, túm lấy bàn tay thô to của Trương
Lãng, dùng một tay khác cầm bàn tay nhỏ nhắn của Chân Mật, cuối cùng đem tay hai người đặt lên nhau.
Nàng suy yếu nói:
- Bây giờ Hoàn nhi muốn thấy nhất là Chân tỷ vui vẻ cùng tướng quân một
chỗ. Tướng quân, hãy hứa với Hoàn nhi, sau này nhất định phải đối xử tốt với Chân tỷ tỷ, có được không?
Trương Lãng và Chân Mật liếc nhau, hắn gật đầu khẳng định nói:
- Nàng cứ yên tâm, bổn tướng quân nhất định sẽ.
Chân Mật đã khóc không thành tiếng, mắt phượng đỏ rực.
Nàng không ngừng lẩm bẩm:
- Hoàn nhi, ngươi sẽ không có việc gì!
Quách Hoàn suy yếu cười, tiếp tục nói:
- Chân tỷ tỷ, ngươi không cần an ủi ta, ta biết rất rõ độc tính. Khi ta
nuốt nó xuống thì đã ôm lòng muốn chết. Hoàn nhi sống trên đời này không như ý, bây giờ rốt cuộc giải thoát rồi.
Trương Lãng nghe mà tâm tình trầm trọng, kiềm không được nói:
- Quách Hoàn, nếu nàng không chui vào sừng trâu, nếu như lòng ghen ghét
không nặng như vậy thì tuyệt đối sẽ không khiến chuyện đến nước này. Có
lẽ nàng, ta, Chân Mật hiện giờ đã rất vui vẻ sống cùng một chỗ. Đúng
vậy, lúc mới bắt đầu ta có trốn tránh, nhưng sau này dần hiểu ra, kỳ
thực trong lòng ta luôn có nàng, cũng hiểu tình ý nàng đối với ta. Đặc
biệt là đến hôm nay, ta càng hiểu cảm tình của nàng với ta. Tuy nàng
đóng kịch rất giỏi, khiến ta rơi vào cực đoan thành kiến với nàng. Nhưng trước khi âm mưu chưa khởi động thì nàng đã uống thuốc độc, điều này đã bán đứng nàng rồi. Nếu thành công, nàng giải hận cũng khiến nàng thêm
thống khổ. Bởi vì nàng khiến ta trúng kế, hại ta. Cho nên trước đó uống
thuốc độc, định là nếu ta chết đi thì cùng ta xuống suối vàng. Còn nếu
thất bại, vậy nàng càng có lý do uống thuốc độc. Có đúng như vậy không?
Quách Hoàn bật cười, dường như sắc mặt hồng hào hơn, trong mắt trở lại
nỗi si tình. Trương Lãng biết đây là giây phút hồi quang phản chiếu.
Nàng dùng hết sức lực lần cuối nhìn Lữ Bố còn đang gào rống, ánh mắt
phức tạp trở về người Trương Lãng.Không biết là đối với ai trong hai người, nhẹ giọng nói:
- Tất cả đã không quan trọng. Quan trọng là mọi chuyện kết thúc. Chỉ
mong kiếp sau Hoàn nhi không cần yêu đến thống khổ như vậy nữa.
Quách Hoàn nói xong câu này, chậm rãi nhắm mắt, hơi thở ngày càng yếu, đến cuối cùng tắt thở.
Chân Mật thương tâm tuyệt vọng không ngừng kêu tên nàng, khóc không thành tiếng.
Lữ Bố hốc mắt sưng đỏ, không còn giãy giụa, chỉ ngơ ngác ra đó.
Trương Lãng hít một hơi, siết chặt tay Chân Mật hơn, ánh mắt kiên quyết
chưa từng có. Hắn chậm rãi kéo Chân Mật đứng dậy, ôm nàng vào lòng.
Hắn an ủi nàng:
- Đừng đau lòng, Quách Hoàn chỉ là đi tới thế giới khác. Nếu nàng ta thấy nàng đau lòng như vậy thì chắc sẽ buồn lắm.
Chân Mật yếu đuối tựa vào ngực Trương Lãng, khe khẽ thút thít.
Trương Lãng hít sâu một hơi, mạnh ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén lạnh lùng bắn hướng Lữ Bố.
Lữ Bố không hề cảm giác, vẫn buồn bã ngây ra đó.
Trương Lãng lạnh lùng nói:
- Kéo Lữ Bố xuống chém cho ta!
Hắc Ưng Vệ ùa lên. Mới rồi không khí buồn bực khiến mỗi người rối loạn,
bây giờ nghe lời của Trương Lãng thì như lang như hổ hùa lên đẩy Lữ Bố
ra.
Trương Lãng nhìn Lữ Bố bị đẩy ra, trong lòng tràn ngập tự trách. Có lẽ
hắn đã sớm biết kết cuộc như vậy, nhưng tại sao lúc trước còn muốn lưu
giữ Lữ Bố? Đến lúc này Trương Lãng mới hiểu một điều, tuy hắn thuộc tam
quốc sử, khiến trên con đường chinh chiến dễ dàng nhiều, nhưng không đại biểu hắn có sức mạnh hoàn toàn biến đổi mọi thứ. Nên đứt thì đứt, không thể lại có lòng may mắn nữa. Việc Lữ Bố chính là bài học chân thật. Kết cuộc của Quách Hoàn gần như là một tay hắn tạo thành.
Lúc này Hàn Cử Tử tiến lên thấp giọng hỏi:
- Những tên còn lại giải quyết thế nào?
Trong mắt Trương Lãng xẹt qua tia tàn nhẫn, căm hận nói:
- Tất cả người tham gia tạo phản, giết không tha! Những người có liên
lụy phân đi biên cương, suốt ngày lao dịch, không bao giờ được trở về
Mạt Lăng! Cả nhà Lữ Bố trảm thảo trừ căn, không chừa một ai!
Hàn Cử Tử hỏi:
- Vậy còn đứa con Quách Hoàn sinh?
Trương Lãng bỗng phát giác Chân Mật trong ngực mình khẽ run.Trương Lãng chần chờ nửa ngày, cuối cùng thấp giọng nói với Hàn Cử Tử:
- Quách Hoàn lúc trước từng có ơn với ta, nếu không có nàng thì không có ta hiện nay. Như vậy đi, bí mật đưa con Quách Hoàn đến một nhà nông
dân, để nó làm dân chúng bình thường. Nhớ kỹ, việc này phải làm thật bí
mật, tuyệt đối không được để người thứ ba biết.
Hàn Cử Tử gật đầu, nói:
- Thuộc hạ rõ.
Trương Lãng nhìn Chân Mật trong ngực, lúc này khuôn mặt mềm mại đẫm nước mắt.
Trương Lãng vừa giúp nàng lau lệ vừa dịu dàng nói:
- Như vậy nàng đã vừa lòng chưa?
Dường như Chân Mật còn chưa hồi phục tinh thần từ chuyện Quách Hoàn, buồn bã nói:
- Đây là giới hạn của ngươi, tin tưởng Hoàn nhi trên trời có linh thiên cũng đã biết đủ.
Trương Lãng nhẹ vỗ vai nàng, nói:
- Chúng ta đi thôi.
Thời gian trôi qua hơn một tháng, tình cảnh Quách Hoàn chết vẫn như ngày hôm qua, ngay trước mắt.
Lữ Bố bị chém, mấy ngàn người cùng tạo phản bị xử tử, một nhà Lữ Bố bị
xử lý sạch sẽ. Một vạn binh sĩ ngụy trang ở bên ngoài tây thành chờ bạo
động khi Trương Lãng đến nơi cùng Toàn Tông chỉ huy, qua một trận kịch
chiến, rất nhanh đã tiêu diệt kẻ địch sạch sẽ.
Bởi vì không cố ý phong tỏa tin tức, nguyên Mạt Lăng lan truyền rộn rã.
Dân chúng mắng nhiếc Lữ Bố bụng dạ khó lường, bị xử tử cũng là gieo gió
gặt bão, đồng thời bị Trương Lãng bình thường biểu hiện rất nhân từ mà
ra tay thì thiết huyết vô tình làm rung động. Lần này người tham gia làm loạn không một ai còn sống, người có dính líu cũng bị đày đì man cương, ngày đêm lao dịch.
Lữ Bố tạo phản không thành công bị Trương Lãng bắt giữ, trong thoáng
chốc trở thành đề tài tán dóc hấp dẫn cho dân chúng Mạt Lăng trong lúc
rảnh rỗi. Phố lớn ngõ nhỏ đều nghe có người bàn tán về việc này. Nhưng
theo thời gian trôi qua, sự việc có náo động thế giới như thế sẽ chậm
rãi nhạt đi. Ngày sau này dân chúng Mạt Lăng vẫn là mặt trời mọc làm
việc, mặt trời lặn về nghỉ.
Chỉ có Chân Mật vì việc này bị tổn thương rất sâu, liên tục vài tuần
đóng cửa không ra, cực kỳ sa sút. May là có các nàng Dương Dung, Văn Cơ
ngày đêm khuyên nhủ, Chân Mật mới không tiếp tục ủ rũ, tâm tình chậm rãi tốt hơn. Trương Lãng quăng đi tất cả việc không vui, dốc sức lo chính
sự Mạt Lăng, chuẩn bị vẹn toàn chiến sự tiếp sau.
Lúc này Lưu Bị được Gia Cát Lượng giúp đỡ, đã từ từ đứng vững bước chân
tại Thục Trung, còn phát triển lớn mạnh hơn. Trương Lỗ có vết xe đổ, rất sợ Lưu Bị phát triển rồi sẽ uy hiếp đến mình, ngầm liên lạc với Mã Đằng bàn cách làm sao đánh hạ Thục Xuyên.
Viên Thiệu qua trận chiến Quan Trung với Tào Tháo bị đại bại, ngã quỵ
không gượng nổi, chưa tới hai năm thì Viên Thiệu bệnh nặng, mấy đứa con
bị Tào Tháo gợi lên nội chiến. Tháng ba, Tào Tháo dẫn quân tấn công
Nghiệp thành, đánh bại Viên quân xuất chiến ngoài thành. Tháng tư, bởi
vì Tào Tháo khí thế hùng mạnh mà mâu thuẫn nội bộ tạm bình ổn, Tào Tháo
nhận kế hoãn công của quân sư Hí Chí Tài, để đại tướng Tào Hồng đóng ở
Lê Dương, bản thân bí mật lĩnh quân về Hứa Đô, chờ khi Viên quân lại dấy nội chiến thì tiến quân. Cùng lúc đó phòng ngừa Trương Lãng thừa dịp
tiến bắc, ngầm kích động Lữ Bố làm phản, mượn đó đánh loạn nội bộ Giang
Đông, để y có thời gian chỉnh đốn.
Cùng năm mùa thu. Kế của Tào Tháo có hiệu quả, Viên thị lại nổi lên mâu
thuẫn, Viên Thượng đem huynh Viên Đàm vây khốn ở bình nguyên. Viên Đàm
bất đắc dĩ cầu viện với Tào Tháo. Tháng mười, Tào Tháo nhân cơ hội xua
quân tiến bắc, lại đến Lê Dương. Kiến An năm thứ mười, tháng giêng, Tào
quân trở kỳ thủy vào bạch câu, để vận quân lương. Tháng hai, phòng thủ
Nghiệp Thành Viên Thượng để lại Tô Do, Thẩm Phối thủ thành, lại dẫn quân tấn công Viên Đàm nữa.
Tào Tháo nhân dịp xua quân hướng Nghiệp Thành, đến Hoàn Thủy. Tô Do làm
nội ứng nhưng mưu kế bị tiết lộ, đầu hướng Tào Tháo, tiến Nghiệp Thành.
Bởi vì Nghiệp Thành cao dày, Tào quân chồng đống đất đào hầm, nhưng tấn
công lâu dài mà bất lực.
Tháng tư, Tào Tháo để lại Tào Hồng tiếp tục
hành sự, bản thân dẫn quân đến Mao thành, công phá Võ An Doãn Giai, cắt
đứt đường vận lương Thượng Đảng quận thông hướng Nghiệp Thành. Tiếp theo bắc công Hàm Đan, đánh bại thủ tướng của Viên Thượng là Tự Hộc. Dịch
Dương huyện lệnh, Thiệp huyện trưởng lần lượt đầu hàng, mượn đó cô lập
thanh thế Nghiệp Thành. Tháng năm, Tào Tháo dẫn quân đến Hoàn Nghiệp,
hủy đống đất, địa đạo, hoàn thành đào hầm bốn mươi dặm, sâu hai trượng,
dẫn Chương Thủy vào, đem Nghiệp Thành vây khốn lâu đến ba tháng, binh sĩ trong thành hơn phân nửa bị đói chết. Không còn cách nào khác, Viên
Thượng dẫn một vạn người quay về cứu.
Tào Tháo thấy Viên Thượng dọc theo Tây Sơn đến, biết không có lòng tử chiến. Bác bỏ đề nghị của thuộc hạ
là tránh đi nhuệ khí, chuẩn bị đón đánh. Viên Thượng dương đông kích
tây, cách Nghiệp Đại khoảng hai mươi dặm tạm dựng thủy trú doanh. Tào
quân sớm có đề phòng, đánh bại Viên quân nhân đêm tập kích, xâm nhập
ngược lại quân doanh. Viên Thượng xin đầu hàng không được, dẫn quân chạy trốn. Tào quân thu hết quân nhu, được hơn vạn mũ giáp, điều quân trở về Công Hàm. Lại sai người đưa thu hoạch ấn tín lấy từ Viên Thượng, Tiết
Việt vào thành để tan rã quân địch. Tướng sĩ Viên quân đa số không còn
lòng chiến đấu, thủ tướng đông môn là Thẩm Vinh dạ mở thành, dẫn Tào
quân tiến thành, đám Thẩm Phối bị bắt, giết.