Phong Lưu Tam Quốc

Chương 47

Văn Cơ rất xấu hổ, ngón tay thon dùng sức bắt lấy bàn tay tà ác đang gây rối ngực mình. Tuy Trương Lãng từng làm không ít lần, nhưng mỗi lần đều khiến nàng không ngừng giãy dụa, trách mắng.

- Mau buông tay ra, háo sắc!

Trương Lãng không thèm để ý Văn Cơ phản kháng, nhưng đôi tay vẫn là ấn chặt chút, mới không cam lòng nói:

- Hai quân giao chiến, nào có một bên chưa thắng đã lui binh?

Văn Cơ vừa xấu hổ vừa buồn cười, cúi đầu giậm chân, vành tai hồng hồng.

Lòng Trương Lãng dâng trào cảm giác ngọt ngào, khóe miệng in lên khuôn mặt mềm min như ngọc của nàng, ngửi mùi hương say đắm lòng người, dịu dàng nói.

- Hôm nay phải cùng bảo bối hoàn thành lễ chu công mới được.

Văn Cơ xấu hổ đến không còn mặt mũi, liên tục vùng vẫy.

Trương Lãng đâu chịu để nàng giãy ra, một bàn tay giữ chặt eo nhỏ của Văn Cơ, tay kia luồn vào lớp tơ lụa thỏa thích vuốt ve.

Văn Cơ đã sớm bị bàn tay nóng hổi của Trương Lãng sờ đến thân thể mềm nhũn rồi, lật ngược tay ôm chặt Trương Lãng.

- Háo sắc, đừng làm vậy mà.

Thanh âm đó chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu, tay Trương Lãng càng sờ loạn, cảm nhận mông Văn Cơ co giãn, hương thơm phức mũi.

Nghĩ tới trinh tiết quý giá của nàng, lòng hắn dâng lên cảm giác say đắm, dịu dàng thì thầm:

- Văn Cơ, gả cho ta đi.

Thân thể mềm mại của Văn Cơ giật nẩy, mắt phượng đầu tiên lộ ra vui sướng sau đó vẻ mặt buồn bã, lắc đầu.

Trương Lãng lập tức cảm thấy tay lạnh cóng, biểu tình vô cùng thất vọng nói:

- Thì ra Văn Cơ không muốn gả cho ta?

Văn Cơ thấy Trương Lãng lộ biểu tình thương tâm, sốt ruột la lên:

- Không phải! Đừng hiểu lầm người ta được không? Nếu không muốn cùng huynh thì Văn Cơ đã không theo huynh đi xa ngàn dặm tới nơi lạ lẫm này. Chỉ là hôn nhân đại sự cần có phụ mẫu làm chủ mới được.

Thì ra là thế. Trương Lãng thở ra hơi dài, xoay người Văn Cơ lại, ôm siết nàng, sau đó mê say hưởng thụ ngực Văn Cơ đầy co giãn.Văn Cơ hé cái miệng nhỏ nhắn thở hồng hộc, từng đợt khí nóng mang theo mùi hương xộc vào mũi. Đôi mắt đẹp khép hờ, mặt ửng hồng như hoa đào, phong tình quyến rũ nói không nên lời, động lòng người.

Trương Lãng thầm nghĩ bây giờ không có được người, mất cơ hội rồi thì không còn lần thứ hai. Thế là hắn nhịn không được mỹ sắc dụ hoặc, đè lên đôi môi hé mở, tham lam nhấm nháp môi thơm, lưỡi thô ráp không chút do dự xâm chiếm tứ phía.

Văn Cơ dường như cũng động tình, bị Trương Lãng hôn, vẻ kiều quý hoàn toàn biến mất, tay ngọc quấn chặt cần cổ rắn chắc của Trương Lãng, cái lưỡi thường xẹt qua truy đuổi kích động triền miên.

Ngọn lửa tình dục rực cháy trong ngực Trương Lãng, động tác càng lúc càng thô lỗ, dùng răng nhấp nhẹ cái lưỡi thơm tho, mút mạnh hút lấy dịch thơm ngọt, khiến Văn Cơ hồn bay lên chín tầng mây.

Văn Cơ toàn thân tê liệt nóng rực, chỉ có thể tựa vào lồng ngực rắn chắc của Trương Lãng. Thân thể mềm mại tuyệt vời kia thường vặn vẹo vài cái, khiến dục hỏa trong Trương Lãng càng cháy càng cao.

Hắn không chịu đựng được nữa, ôm ngang eo Văn Cơ đi hướng giường của nàng.

Hắn bỗng nhớ tới mới rồi lúc tiến vào không khóa cửa, lật đật đi đóng cửa lại. Nếu không cảnh xuất tiết ra ngoài, để người ra miễn phí xem xuân cung.

Văn Cơ nằm trên giường, nghe tiếng bước chân đi xa rồi lại tới gần, dường như biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhắm chặt mắt, mặt ửng hồng, quyến rũ động lòng người.

Trương Lãng đứng cạnh giường nhìn mà hồn lâng lâng muốn thoát xác, bản năng chậm rãi cởi quần áo nàng ra.

Văn Cơ bỗng nhiên tỉnh lại, nắm chặt bàn tay tà ác của Trương Lãng, vẻ mặt căng thẳng nói:

- Không thể như vậy, hiện tại chúng ta không thể được!

Trương Lãng đâu để nàng phảng kháng, cười tà nói:

- Bảo bối, muội không còn nhỏ, có một số việc nên trải qua. Ta chính là phu quân đại nhân của muội nha.

Văn Cơ vô cùng xấu hổ, trách móc:

- Ai là phu quân của ta chứ! Huynh đừng nói lung tung!

Trương Lãng không thèm để ý, tiếp tục hành động, bỗng nghiêm mặt nói:

- Diễm nhi, nếu muội thật sự không thích, vậy ta lập tức đi ngay, tin tưởng sau này ta sẽ không bước vào khuê phòng muội nửa bước.

Văn Cơ đâu phải đối thủ của Trương Lãng, bị hắn hù lập tức vẻ mặt buồn bã, tự biết tối này không thể trốn thoát, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Trương Lãng bỗng thấy đau lòng, nhưng khi lớp vải lót cuối cùng trút khỏi thân thể Văn Cơ rơi xuống đất thì hình ảnh kinh tâm động phách, tú sắc khả cơm hoàn toàn bày ra trước mắt, trong lòng hơi không vui lập tức biến mất hết.

Da thịt trắng như ngọc, min màng bóng loáng, bộ ngực no tròn cao ngất, màu trong suốt như ngọc. Eo nho nhỏ, hai chân thon dài ưu mỹ động lòng người. Toàn thân nàng tựa khối ngọc khắc thành, cực kỳ mê người.

Trương Lãng nhìn ngây ra, ngơ ngác nhìn thân thể quyến rũ của Văn Cơ, lửa dục lan tràn toàn thân, hai mắt càng nóng cháy. Dường như Văn Cơ cũng cảm nhận được ánh mắt Trương Lãng nhìn quét thân thể trần truồng của mình, thân thể nổi lên màu hồng nhạt, mi hoặc đến cực điểm.

Trương Lãng không chịu được loại kích tình này, lấy tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay cởi sạch quần áo trên người, lộ ra thân thể vạm vỡ cơ bắp.

Hắn bò lên giường, thân thể hai người chạm nhau tựa đụng phải điện, hưng phấn run rẩy. Trương Lãng trân trọng vuốt ve thân thể mềm mại nõn nà của Văn Cơ.

Chậm rãi thân thể hai người dán vào nhau, như là một thể, không còn ngăn cách.

Không biết qua bao lâu thì Trương Lãng hồi phục tinh thần khỏi sung sướng đỉnh cao, bỗng nhớ tới việc quan trọng, vội vàng bật khỏi giường. Hắn thấy Văn Cơ đang ngủ say, thân thể mềm mại như bạch tuộc quấn chặt mình thì khẽ cười. Nghĩ tới vừa rồi triền miên khiến người say, Trương Lãng nổi lên hưng phấn. Nhưng hắn e ngại việc quan trọng chưa làm, chỉ đành đè nén lửa tình, bụng cũng thấy rất đói. Hắn nhẹ nàng gỡ bàn tay Văn Cơ ra, mặc đồ vào, sau đó khẽ hôn nàng, rồi cẩn thận bước ra khỏi cửa.

Trương Lãng đi ra khỏi phòng Văn Cơ mới phát hiện trời đã quá khuya, trên trời vô số ánh sao lấp lánh, trăng treo trên cao. Trương Lãng thầm mắng mình hồ đồ, đi hướng nhà bếp. Phải kiếm vài thứ lấp đầy bụng mới được.

Vốn tưởng đi viếng Mi Trúc nay chết từ trong trứng nước, nhưng chiến trường thất ý thì tình trường đắc ý, kết quả không tệ. Nếu chuyện đã vậy thì, Trương Lãng bước đi như bay quay lại phòng Văn Cơ, đắp chăn ôm nhau ngủ.

Trương Lãng vừa cởi đồ chui vào giường Văn Cơ chợt phát hiện rèm mi vừa đen vừa rậm của nàng khẽ động. Lòng máy động, hắn biết nàng đã tỉnh lại, nổi lên ý xấu cố tình nói:

- Ồ, thì ra còn chưa tỉnh, vậy lại làm lần nữa đi!
Bình Luận (0)
Comment