Phong Lưu Tam Quốc

Chương 478

Cổ Hủ vẫn bình đạm nói:

- Nếu như muốn biết thuộc hạ đành nói, Hạ Thái vường vặn từ sông Hoài và sông Dĩnh Thủy mà xây dựng, cộng thêm mùa xuân mưa dầm nếu như chúa công tuyệt đê hạ lưu chắn nước, một khi thuỷ triều nghịch phản, chảy xuống Hạ Thái chỉ cần liên tiếp mấy ngày mưa to lúc đó biến thành biển lớn mênh mông, chỗ mưa đi qua chó gà không tha, người chết bị diệt, Trương Lãng cùng mười mấy vạn đại quân của hắn chết đuối ở thành Hạ Thái, đương nhiên trong đó còn có những dân chúng vô tội, như vậy chẳng những tiêu diệt tai họa lớn trong lòng mà không uổng phí người nào, chỉ là kế này tổn thương thiên hòa, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ thì không nên dùng.

Tào Tháo kinh ngạc mà nhìn Cổ hủ, trong mắt của hắn bắn ra hào quang lăng lệ.

Mà Hí Chí Tài bọn họ thì hít một hơi lạnh, nhìn trên mặt không chút biểu tình của Cổ Hủ mà sởn gai ốc.

Tào Tháo nhìn Cổ Hủ sau đó nói:

- Kế này đúng là làm tổn thương thiên hòa, hơn mười vạn tính mạng không thể qua loa bỏ đi, Văn Hòa còn có diệu kê khác khong?

Cổ Hủ bỗng nở ra nụ cười:

- Có có thể tìm trong doanh ra một người tướng mạo đường đường, sau đó để cho hắn tới Vĩnh Tương, dẫ năm vạn binh mã tới Dĩnh Thượng, lúc này dụ dỗ quân Giang Đông, vì hạ thái ra Dĩnh Thượng cũng không xa cho nên Trương Lãng sẽ không hoài nghi gì, chỉ cần hơi lộ hành tung Trương Lãng sẽ sai người phục kích mà lúc này quân ta làm bộ không địch lại trở ra Dĩnh Lâm huyện.

Tào Tháo nhíu mày:

- Dĩnh Lâm là một tòa tàn thành, nếu như Trương Lãng khu binh cường công thì Dĩnh Lâm mười phần không chịu được mà thất thủ đã vậy không phải làm cho năm vạn binh mã kia hi sinh sao?

Cổ Hủ nói:

- Dĩnh Lâm tuyệt không thể thủ nhưng có thể kiên trì năm mười ngày, tình hình như vậy bất đồng.

Tào Tháo ngứa ngáy:

- Văn Hòa xin nói thẳng.

Cổ Hủ gật đầu:

- Đúng thế năm vạn binh mã này là lừa Trương Lãng ra khỏi thành, mà thừa tướng vây đánh binh mã của hắn, chỉ có điều năm vạn binh mã này chỉ sợ cuối cùng toàn quân bị diệt, thi cốt khó còn, chỉ sợ Vĩnh Tương cũng không dùng kế này.

- Cái gì?

Tào Tháo giận dữ hỏi?

Mà Hạ Hầu Đôn cũng bất mãn với tâm cơ của Cổ Hủ nộ khí trùng thiên mà nói:

- Cổ Hủ ngươi quá độc ác rồi, chuyện trước không nói, nhưng bây giờ ngươi muốn các huynh đệ đi dụ dỗ Trương Lãng, không công chịu chết, đây thật sự là quá mức.

Cổ Hủ đối với vẻ mặt như sát thần của Hạ Hầu Đôn thì không để ý mà nói:

- Hi sinh một chút tính mạng binh sĩ để đạt được thắng lợi lớn nhất có gì không thể sao?

Hạ Hầu Đôn hét lớn:

- Không được tuyệt đối không được.

Cổ Hủ làm ra vẻ lạnh nhạt:

- Vậy không cần dùng kế này rồi.Tào Tháo không kiên nhẫn mà ngắt lời:

- Náo loạn cái gì các ngươi không coi bổn thừa tướng ra gì phải không?

Cổ Hủ và Hạ Hầu Đôn thấy vậy liền run sợ.

Tào Tháo nhìn Cổ Hủ tràn đầy thâm ý mà nói:

- Chuyện này hôm khác lại bàn lại.

Sau đó Tào Tháo quay đầu nói với Hí Chí Tài;

- Không biết ý của quân sư thế nào?

Hí Chí Tài nói:

- Hiện tại toàn bộ phòng tuyến Hoài Tế dưới sự bố trí của Trương Lãng đã sớm không còn sơ hở gì, quân ta dụng ký, mà Trương Lãng không hành động, tình hình trước mắt trừ khi là cường công còn không không có phương pháp nào khác.

Tào Tháo thở ra một hơi:

- Chẳng lẽ thực sự như thế?

Hí Chí Tài ucgf với Tư Mã Lãng nhìn nhau cả hai bất đắc dĩ gật đầu.

Tào Tháo hít một hơi thật sâu rồi nói với Hạ Hầu Đôn:

- Đã vậy chuẩn bị cho binh sĩ tấn công Thái thành.

Hạ Hầu Đôn hưng phấn ứng tiếng.

Mấy ngày sau đó Tào Tháo tăng cường công thành, tam quân không ngừng thay phiên nghỉ ngơi.

Trương Lãng sớm đã mang không ít nhân mã tới Hạ Thái, tự mình chỉ huy một trận chiến với Tào Tháo.

Quân Tào chẳng phân biệt được ngày đêm cường công, mà Trương Lãng thì trầm ổn chỉ huy, bảo vệ cửa thành không mất.

Một tuần trôi qua, hai phe thương vong tiếp tục dâ cao, tuy nhiên tổng thể mà nói, quân Tào chết tổn thương thảm trọng hơn ước chừng tỉ lệ là 7:3 Tào Tháo thầm nghĩ tiếp tục như vậy cũ không phải là biện pháp chỉ có thể một lần nữa xem lại mưu kế của Cổ Hủ, đang lúc hắn do dự thì Dĩnh Xuyên và Quan Trung đều truyền tới tin tức bất lợi, Mã Đằng tránh đi Tán quan mà đánh Tiêu Quan, chuẩn bị tiến tới Quan Trung, Tiêu quan chính là sơn khẩu của Lũng Sơn trấn giữ phương hướng tiến vào thông đạo Quan Trung Tiêu Quan một khi bị mất Mã Đằng dĩ nhiên chọn tuyến đường tới Kính CHâu, bình định xu thế, mà Chu Du thì giữ Chu Thái ở Tương Thành làm ngụy trang còn mình dẫn đầu bính sĩ công chiến Nghi Dương, chuẩn bị hành động xuyên qua Lạc Thủy nắm lấy Lạc Dương.So với Tào Tháo lo lắng, kỳ thật Trương Lãng cũng không khá hơn bao nhiêu, hai bên chiến tuyến không dám đột phá, một đường Thọ Xuân đối mặt với áp lực của Tào Tháo, Tào Tháo cường công mặc dù không đánh hạ Hạ Thái thành nhưng cũng không cho hắn cảm thấy bớt áp lực chút nào.

Sau đó vài ngày, Tào Tháo liên tục làm mưa làm gió tiến công bỗng nhiên trở nên biến thành một chút động tĩnh cũng không có.

Đang lúc Trương Lãng buồn bực thì thám tử đã mang tới một tin tức khiến cho hắn vô cùng lẫn lộn, Tào Tháo mang năm vạn đội ngũ hướng về phía Dĩnh Xuyên mà mở ra, Tào Tháo muốn làm gì chẳng lẽ Hạ Thái công lâu không được muốn di chuyển trận địa sao, bắt tay vào An Phong Tân bắt đầu đả thông Dĩnh Khẩu, xuôi theo sông Hoài tiến tới Thọ Xuân?

Mà lúc này Chu Hoàn kích động chạy tới nói với Trương Lãng:

- Chúa công cơ hội thiên đại đã tới, Tào Tháo chỉ mang năm vạn đội ngũ từ Dĩnh Thượng đi lên, chuẩn bị đánh An Phong Tân nếu thừa cơ hội này mà phục kích thì không chừng một trận có thể bắt được.

Trương Lãng lắc đầu nói:

- Không đơn giản như vậy với tâm kế của Tào Tháo chỉ sợ không chỉ làm như vậy, đây là ngụy trang muốn dụ dỗ ta xuất kích sau đó phản phục.

Chu Hoàn nghĩ nghĩ liền nói:

- Chúa công nói có lý.

Trương Lãng nghi nghĩ rồi nói tiếp:

- Ngươi gọi Quách Gia tới đây ta có chuyện thương nghị với hắn.

Chu Hoàn đồng ý đi ra ngoài.

Không bao lâu sau Quách Gia tiến tới.

Trương Lãng phấn chấn tinh thần mà nói:

- Phụng Hiếu ngươi tới rồi.

Quách Gia thấy Trương Lãng tinh thần không tốt thì quan tâm:

- Chúa công có sắc mặt không tốt lắm, nếu không thì đi nghỉ ngơi trước đi.

Trương Lãng tựa trên ghế miễn cưỡng lắc đầu;

- Không cần, Phụng Hiếu ngươi nói xem Tào Tháo lên tới Dĩnh Thượng là có tâm gì?
Bình Luận (0)
Comment