Từ Hoảng bởi vì dùng sức quá mạnh, nên thương thế phát tác nghiêm trọng, toàn bộ miệng vết thương vỡ toang, hắn cố nén đau đớn, lại một lần nữa
giương đại búa lên, hướng về phía Tào Lệnh mà chém xuống.
- Tào tướng quân coi chừng.
Mấy vệ binh của Tào Lệnh kêu lên.
- A...
Một thanh âm thảm thiết, Tào lệnh đã bị Từ Hoảng chém thành hai đoạn, mà Từ Hoảng bởi vì thương thế quá nặng, căn bản không cách nào tránh Tào
binh tiến công, thân thể của Từ Hoảng giống như là chết lặng, hai tay
vứt búa, một thanh trường thuông đâm vào bụng của hắn, Từ Hoảng không hề quan tâm, rút thương ra, máu chảy dạt dào, giống như mãnh thú gào thét.
Ở phía trước một Tào binh né tránh không kịp bị xuyên qua trái tim mà chết.
Từ Hoảng cười hắc hắc âm hiểm, hai mắt nhìn binh sĩ dày đặc phía trước.
Tào binh bọn họ há hốc mồm nhìn Từ Hoảng, trong lòng tràn ngập cảm giác khủng bố.
Đúng vào lúc này, Từ Hoảng thừa dịp Tào binh sững sờ đột nhiên thúc ngựa trốn về phía Tây.
Từ Hoảng ở trên ngựa xóc nảy không bao lâu, cuối cùng cũng phun ra một
ngụm máu tươi sắc mặt tái nhợt, cường ngạnh như hắn trải qua đại chiến
suốt đêm cuối cùng cũng chống đỡ không nổi rồi.
Thừa cơ hội này khinh kỵ binh của Tào Lệnh nhanh chóng đuổi theo từ phía sau.
- Phịch.
Một tiếng vang thật lớn thân thể suy yếu của Từ Hoảng bị chấn động, lập tức ngã xuống
Tinh thần mơ hồ của Từ Hoảng bỗng nhiên trở nên tốt hơn rất nhiều, cánh
tay của hắn lúc này truyền tới từng hồi đau nhói, tê liệt khắp toàn
thân, dần mất đi tri giác.
- Có độc.
Trong lòng của Từ Hoảng liền lóe lên một suy nghĩ.
Đúng lúc này Tào binh đã đuổi tới, Từ Hoảng lảo đảo người không coi ai
ra gì cởi áo giáp xuống, đem vết thương ở cổ tay mình băng bó lại.
Hắn hướng về phía Tào binh mà hét lớn:
- Ai dám tới?
Tào binh bị chấn trụ trơ mắt nhìn Từ Hoảng đi xa, Từ Hoảng đi một đoạn
đường bọn chúng mới tỉnh lại ai cũng điên cuồng đuổi theo, mà lúc này Từ Hoảng đã rơi vào trạng thái gần như mê man, có khả năng bất tỉnh, ở bên tai truyền tới thanh âm đuổi theo của truy binh, hắn dốc sức liều mạng
chạy đi.
Cuối cùng Từ Hoảng cũng không khống chế nổi mà mê man.
Lập tức có người lớn tiếng nói:
- Mau mau vây quanh hắn.
Lúc này bỗng nhiên có người giục ngựa xông tới mà hét lớn:
- Ai dám làm tổn thương tướng quân?
Người tới chính là Vương Trung, kỳ thật Vương Trung đã để cho Từ Lăng
lãnh việc của mình còn mình giả trang làm Tào binh theo đuôi bọn họ tìm
kiếm hành tung của Từ Hoảng.
Từ Hoảng chóng mặt mê man, chuyện phát sinh về sau cũng không có chút cảm giác nào.
Chỉ thấy hắn hôn mê thật lâu khi tỉnh lại thì thấy ánh mặt trời ấm áp đã chiếu lên trên người thì mới phát hiện mình đang nằm dưới một gốc cây
nhỏ hắn phóng nhãn nhìn lại thì thấy bốn phương tám hướng đều hoang tàn
vắng vẻ không ít tiếng côn trùng kêu.
Từ Hoảng nằm thêm một lúc nữa thừa cơ đem mạch suy nghĩ trở nên rõ ràng
hơn, chẳng lẽ Vương Trung vì cứu nguy mình mà đem địch nhân dẫn dắt rời
đi sao? Nghĩ tới đây Từ Hoảng nhanh chóng tỉnh lại.
Cứ như vậy Từ Hoảng bắt đầu tìm một ý dược thảo khống chế thương thế.
Trường Bình bị phá sinh tử của Từ Hoảng không biết lòng Trương Lãng như lửa đốt đại thắng Tào Tháo cũng bị giảm bớt vui sướng.
Nhìn thấy Trương Lãng tự trách mình, Quách Gia đưa mắt toàn cục mà nói:
- Chúa công lần này đuổi Tào Tháo về hang ổ của hắn không bao lâu nữa
hắn sẽ ngóc đầu trở lại chúa công hiện tại nên có hành động.
Trương Lãng tinh thần lộ ra vẻ buồn rầu mà nói:
- Chuyện này ta biết rõ, chẳng qua nếu tùy tiện để cho đại quân lên
Duyện châu chỉ sợ chiến tuyến bị kéo quá xa mà Tào Tháo lại thừa dịp.
Mà Kinh Tương Từ Châu nếu như không có đột phá thì ta cũng khó có thể xâm lấn Trung Nguyên, đem chiến hỏa đốt vùng Hoàng Hà.
Quách Gia trầm tư nửa khắc lộ ra biểu lộ kỳ quái:
- Chúa công tại sao không chủ trương theo Hoài Nam tiến công tới Trung
Nguyên vậy? Hiện tại Tuần Du tướng quân căn bản đã ngăn cản binh mã của
Tuần Hoặc, mà Tào Tháo mới bại, sĩ khí đại thương, quân tâm bất ổn, đúng là cơ hội tốt, bắc lên Duyện châu, bức tiến Hứa Xương.
Trương Lãng cười cười thản nhiên mà nói:
- Bắc phạt Trung Nguyên có Kinh Từ làm ván cầu, không cần phải chúng ta
mạo hiểm như vậy nếu như Hoài Nam muốn vào binh, tất nhiên phải có Kinh
Châu, Từ Châu hai bên tiếp ứng, đến lúc đó mất đi chiến cuộc chủ động,
Mạt Lăng mất đi chuỗi bảo hộ, chúng ta sẽ vô cùng không ổn.
Quách Gia nói:
- Chuyện này thuộc hạ dĩ nhiên là minh bạch nhưng hiện tại Kinh Từ trong lúc nhất thời không thể đột phá, vậy chúng ta không phải bỏ qua cơ hội
tốt này để cho Tào Tháo trọng chấn lại cờ trống sao.
Trương Lãng thần bí nói:
- Làm sao ngươi biết hai bên không có đột phá trọng đại?
Quách Gia khó hiểu:
- Chẳng lẽ chúa công còn giấu một đòn?
Trương Lãng nở ra nụ cười thần bí mà khẽ nói:
- Ngươi chẳng lẽ đã quên lần đó ta để cho Chu Thái lĩnh một vạn quân Viễn Dương tên là Mông Xông hạm đội hay sao?
Quách Gia liền tỉnh ngộ:
- Thuộc hạ tại sao lại quên mất.
Trương Lãng ngạo nghễ nói:
- Lúc đó Tào Tháo đại bộ phận đều phân tới thủ Tán quan, Kính dương Trần kho, ngăn cản Mã Đằng và Lưu Bị xâm lến, quân Trung Nguyên chủ lực cũng bị Chu Du kìm chế, chiến cuộc giằng co về phần Từ Châu thì thế lực
ngang nhau một khi ai đánh trước thì sẽ phá được điểm cân bằng này, ưu
thế sẽ dịch chuyển, thử nghĩ xem nếu như ở thời điểm này Chu Thái có thể xâm vào Thanh châu từ phía sau đột kích quân Tào thì chiến cuộc sẽ có
tác dụng quyết định nói không chừng bức Tào Tháo quay trở lại Hà Bắc
cũng nên.
Quách Gia nghe vậy thì gật đầu:
- Chúa công nói rất đúng.
Vào lúc này có một binh sĩ tới báo tin:
- Chúa công Từ Châu vừa sai người đưa tin tới, Trương Liêu tướng quân
đánh bại Hạ Hầu Uyên ở Dương thành, chuẩn bị tinế tới Dã Trạch.
Trương Liêu và Quách Gia nhìn nhau ai cũng nhìn thấy vẻ kinh hỉ trong mắt của đối phương.
Trương Lãng hưng phấn nhảy lên lớn tiếng nói:
- Tin tức này có tin cậy không?
Binh sĩ kia nói;
- Đây là công văn do Trương tướng quân tự viết.
Nói xong người đưa tin tức đưa tới một phong thư.
Trương Lãng vội vã mở ra.
Quách Gia nhìn thấy Trương Lãng thất thố như thế thì hiếu kỳ hỏi:
- Trương Liêu trên thứ nói thế nào/
Trương Lãng nhanh chóng nhìn qua thư, sau đó hưng phấn nói:
- Tốt tốt, Trương Liêu quả nhiên không phụ kỳ vọng của ta, Hạ Hầu Uyên vừa lui, Từ Châu đã mở cự trạch mà vào Hoàng Hà, tốt tốt.
Trương Lãng liên tục nói từ tốt cho thấy tâm tình của hắn kích động thế nào.