Phong Lưu Tam Quốc

Chương 53

Trần Dục chấn kinh, đi qua đi lại, liên tục xoa tay, càng nghĩ càng thấy có lý, kinh sợ nói:

- Chẳng lẽ thật là có việc này?

Lúc này ngoài cửa bỗng vang lên giọng Trương Lãng:

- Không sai, Nguyên Hạo nói rất đúng. Tối nay chúng ta uống rượu là làm cho Tàng Bá và đám quân giặc Khăn Vàng xem, muốn tặc binh nghĩ rằng chúng ta có ý kiêu ngạo không hề đề phòng.

Chỉ thấy Trương Lãng mặc chiến giáp, ngẩng đầu ưỡn ngực tiến vào trong lều, nói tiếp:

- Ta đã lệnh cho Triệu Vân lĩnh ba ngàn binh, mặc đồ Khăn Vàng, dựng cờ hiệu tàn quân Ngô Đôn suốt đêm chạy tới Dương Đô thành, tìm chỗ ẩn khuất mai phục. Đợi tinh binh Tàng Bá ra hết thì dối nói là tàn quân trở về, lừa chúng mở cửa thành, đột ngột tập kích. Lại khiến Cao Thuận lĩnh ba ngàn binh mai phục ở bên trái ngoài đại trại, khiến Trương Liêu lĩnh ba ngàn binh mai phục bên phải ngoài đại trại. Một khi đại trại bốc lửa thì nhất định phải xông vào. Đã có nắm chắc rồi, nhưng ta sợ vẫn khiến Tàng Bá chạy thoát. Nếu như gã bại lui thì sẽ nghe đến Dương Đô thành mất mà sửa đi Lang Gia. Ta ra lệnh cho Điển Vi lĩnh một ngàn tướng sĩ chờ trên con đường gã phải đi qua, khi đó có thể bắt Tàng Bá được rồi.

Trần Dục nghe thế vội ngoái đầu nhìn lại, thấy Trương Lãng mỉm cười nhìn mình, lòng nổi lên cảm giác tướng tài, khâm phục hắn tính toán không để sót sát đất. Gã thầm nghĩ, hắn mới khoảng hai mươi tuổi, trẻ như vậy đã có mưu kế quỷ khóc thần hào. Nếu cho thời gian thì sẽ tung hoành thiên hạ.

Gã liên tục vái nói:

- Dục có tầm nhìn hạn hẹp, không biết mưu kế của chúa công, lấy làm xấu hổ.

Trương Lãng muốn chính là loại thái độ này của Trần Dục. Tuy gã đối với mình biểu thị tôn kính, nhưng hắn biết bởi vì gã thấy mình tuổi nhỏ, huyết khí dương cương, nên gã không có cơ hội biểu hiện, tâm tình của Trần Dục khó thể tin tưởng hoàn toàn. Khó được có cơ hội phá giặc Khăn Vàng, tất nhiên Trương Lãng phải khiến Trần Dục hoàn toàn thần phục mình.

Hắn vội vàng nâng dậy Trần Dục, chân thành nói:

- Tuy Lãng có mưu kế nhưng tuổi trẻ vô tri, thiếu trầm ổn đại sự của tiên sinh. Việc nắm Từ Châu hy vọng tiên sinh không ghét bỏ, chỉ giáo nhiều hơn.

Trần Dục bị Trương Lãng làm cảm động, thấy hắn biểu tình chân thành, mắt đầy mong chờ thì rung động nói:

- Dục sẽ dốc hết khả năng, trợ chúa công hoàn thành bá nghiệp!

Trương Lãng thế mới vui vẻ cười.

Điền Phong đứng bên cạnh nhìn hai người chân thành với nhau, vui vẻ gật đầu cười không ngừng.

Trương Lãng bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống, lo âu nói:

- Hiện giờ chỉ sợ nhất là Tàng Bá biết kế, binh không ra Dương Đô, vậy chúng ta sẽ uổng công.

Trần Dục suy nghĩ một lát, chắc chắn nói:

- Trận chiến mới bắt đầu, Tàng Bá không biết chúng ta sâu cạn nên mới đại bại như vậy, sĩ khí hạ thấp, nếu gã muốn chiến thắng ủng hộ sĩ khí thì buổi tối chắc chắn sẽ đến cướp trại.

Điền Phong ở một bên bổ sung nói:

- Hơn nữa, quân đội không phải của một mình Tàng Bá, cho dù gã không trúng kế thì đám Xương Hi, Doãn Lễ chắc chắn sẽ đến. Tàng Bá bất đắc dĩ chỉ có thể cùng xuất binh.

Trương Lãng thấy hai vị mưu sĩ đều khẳng định thì cũng yên lòng.

Lại nói Tàng Bá thua trận quay về Dương Đô, thu thập tàn binh bại tướng hơn hai vạn người. Đóng chặt Dương Đô, quyết định tử thủ không chiến.

Lúc này Tàng Bá, Xương Hi, Ngô Đôn, Doãn Lễ cùng một chỗ bàn bạc đối sách.

Tàng Bá trước tiên mở miệng:

- Hôm nay quân Từ Châu không giống bình thường, vô cùng dũng mãnh. Thám tử hồi báo nói lĩnh binh là người tên Trương Lãng. Đồn rằng người này ở Hổ Lao quan đại chiến Lữ Bố, cực kỳ dũng mãnh, chúng ta không thể đấu nổi.

Ngô Đôn bỗng nói:

- Hôm nay chúng ta nghe Tuyên Cao binh bại, vội vàng dẫn quân cứu viện, không ngờ nửa đường bị phục binh tập kích, lĩnh binh hình như là người tên Cao Thuận.

Xương Hi biến sắc mặt hỏi:

- Thật là người này!?

Ngô Đôn khẳng định gật đầu, có chút run sợ nói:

- Chính là người này. Đồn rằng Cao Thuận tại Tỷ Thủy quan chém đệ nhất dũng tướng Tây Lương, Hoa Hùng.

Mọi người nghe vậy rất là kinh sợ.

Doãn Lễ tâm bất bình nói:

- Hôm nay mất Tôn tướng quân, không lẽ thù này không trả?

Lúc này bỗng nhiên có binh sĩ vào báo, nói là binh Từ Châu thấy trận đầu chiến thắng, các tướng sĩ ở trong trại uống rượu ăn chơi, không mặc giáp trên mình, ngựa không giữ chắc.

Ngô Đôn tức giận đập bàn quát:

- Thằng nhãi Trương Lãng này khinh người quá đáng, dám xem thường chúng ta!

Xương Hi sắc mặt âm trầm nói:

- Không bằng nhân lúc chúng say men rượu thì chúng ta đi cướp trại?

Tàng Bá lắc đầu nói:

- Không được. Ta thấy Trương Lãng rất có mưu trí, việc này chắc chắn có trá.

Ngô Đôn hỏi:

- Tại sao nói vậy?

Tàng Bá lắc đầu, cười khổ nói:

- Ta cũng không biết. Nhưng cảm giác người này tuyệt đối không đơn giản.

Xương Hi có chút bất mãn nói:

- Tuyên Cao, theo ý ngươi thì chúng ta nên làm sao?

Tàng Bá không chút chần chờ, nói:

- Nếu mất Dương Đô thì Lang Gia nguy. Lang Gia là căn cứ chính của chúng ta. Chỉ có tử thủ Dương Đô thành, Bá nghe nói quan vận lương Từ Châu Chương Cuống tham tài háo sắc, chúng ta có thể tặng vàng bạc kết giao, khiến quân đội không đủ quân lương. Đợi khi sĩ khí giảm thấp, thời cơ chín muồi thì chúng ta xung phong liều chết ra ngoài, có thể một chiến bình định.

Doãn Lễ lắc đầu, không đồng ý nói:

- Tối nay là cơ hội tốt hiếm có, chúng ta cứ đi cướp trại, nếu không thành thì hãy làm theo lời Tuyên Cao.

Tàng Bá trầm giọng nói:

- Không được, Trương Lãng chắc chắn có phòng bị rồi.

Xương Hi lạnh lùng nói:

- Chắc là Tuyên Cao bị Trương Lãng đánh sợ vỡ mật rồi. Ta sẽ cùng Doãn Lễ, Ngô Đôn đi.

Tàng Bá chấn kinh nói:

- Xương Hi, không được đâu! Quân ta vừa bại, binh không có ý chiến đấu. Còn quân Đan Dương của Trương Lãng thì nổi tiếng dũng chiến. Không biết cái này có phải là kế không, đây tuyệt đối không có phần thắng!

Ngô Đôn đứng dậy quát:

- Nói sai rồi! Tuy quân ta bại nhưng người nào cũng chinh chiến trăm trận, nhân cơ hội cực tốt hôm nay vừa lúc đại phá quân Từ Châu, thế thì quân ta tăng vọt sĩ khí, có thể thừa cơ phản công.

Tàng Bá muốn nói gì nữa, thấy mọi người không thèm để ý xoay người đi, bất đắc dĩ thở dài. Gã suy tư, không cam lòng chuẩn bị theo.

Đêm canh hai, trăng treo trên cao, ánh sao đầy trời. Cỏ cây um tùm, đom đóm lập lòe. Trương Lãng dẫn đám quân mai phục ở bên ngoài đại trại chờ giặc Khăn Vàng tập doanh.

Dương Dung chờ một lúc thì mất kiên nhẫn, vai đụng Trương Lãng, dựa sát người hắn, nhỏ giọng hỏi:

- Lão công, Tàng Bá thật sự sẽ đến hả?
Bình Luận (0)
Comment