Phong Mang

Chương 235

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vương Trung Đỉnh đi công tác rồi, hơn nữa là đi vừa vặn năm ngày.

Để tránh "Thế lực tình địch" khắp nơi xâm phạm lãnh địa của mình, y chế định các loại kế sách phòng lang ngăn địch, trong đó nhiệm vụ gian khổ nhất giao cho nhi tử.

—— vô luận ban ngày con đang ở chỗ nào, buổi tối mời về cùng giường chung gối với cha hai.

...

Hai ngày đầu rất bình an vô sự.

Bên tai Tây Tây còn quanh quẩn lời dặn dò của phụ thân trước khi đi, tiểu tử chắp tay tản bộ khắp, nói năng ngôn từ nghĩa chính, xử lý công việc nề nếp, cực kỳ giống Vương Trung Đỉnh.

Kết quả ngày thứ ba, bởi vì Hàn Đông mua đậu tây cuộn, liền lộ nguyên hình, nhanh chóng hoà mình cùng cha hai.

(đây là đậu tây cuộn:))

IMG

Buổi tối, ngụy phụ tử hưởng thụ bọt tắm sảng khoái.

Tây Tây đột nhiên hỏi, "Chú và ba ba cháu có phải đang tìm một người không?"

Thần kinh Hàn Đông căng thẳng, "Làm sao cháu biết?"

"Bởi vì cháu mơ thấy người kia."

Hàn Đông vốn đang nằm ở trong bồn tắm, nghe nói như thế vụt ngồi dậy, làm cho trên mặt đất tràn đầy bọt nước.

"Cháu lặp lại lần nữa! Cháu mơ thấy ai?"

"Chính là người mà chú và ba ba một mực tìm kia."

Hàn Đông kích động đến nói năng lộn xộn, "Mau mau... Nhanh nói cho ta biết, người kia tên là gì? Ta có biết hay không? Trông như thế nào? Ở đâu..."

Sau liên tiếp một loạt vấn đề, Tây Tây chỉ trả lời một câu nói.

"Nhưng cháu quên rồi."

"..."

Hàn Đông lại nằm về trong bồn tắm, nhìn trần nhà, sâu kín nói: "Không hổ là con trai Vương Trung Đỉnh."

"Xin chỉ giáo?"

"Rất biết gài người."

...

Tắm rửa xong, hai người ngồi xếp bằng trên ghế sa lon, Hàn Đông lại giống như làm ảo thuật lấy ra mấy cái khuy áo vàng.

"Oa!" Tây Tây cảm thán không thôi, "Quá lợi hại a! Chú mua ở đâu vậy?"

Hàn Đông hừ nói: "Đi đâu mua được sẵn có như vậy? Một đám đều là tự tay ta mài, điêu khắc ra."

"Công phu không phụ người có tâm!" Tây Tây giơ ngón tay cái lên, "Mấy khuy vàng này nếu được khảm trên tây phục mau bạc của cháu, quả thực là như hổ thêm cánh!"

(Công phu không phụ người có tâm: chỉ cần có ý chí thì sẽ được đền đáp)

Hàn Đông nghe như thế nào cũng thấy khó chịu, "Cháu đây là dùng từ không đúng a? Không phụ 'người có tâm' cũng phải là không phụ ta a! Cháu mới vừa nói mấy cái kia đó đều là nhằm vào cháu."

"Đúng vậy, chính là không phụ cháu a!" Tây Tây cường điệu.

Hàn Đông nóng nảy, "Trước sau đều là chỉ một đối tượng, ai bỏ công phu người đó mới là người có tâm! Không thể ta bỏ 'Công phu, cháu thành 'Người có tâm' a! Ta nói cháu hiểu gì không?"

Tây Tây gật đầu, "Minh bạch rồi."

"Vậy cháu nhắc lại một lần nữa!"

Tây Tây điều chỉnh tốt trạng thái, nghiêm trang nói: "Công phu không phụ người có tâm! Ngày kia cháu mặc tiểu tây phục màu bạc đi tham gia tiệc sinh nhật đồng học, nhất định sẽ trở thành tiêu điểm!"

Được rồi... Nói nữa tuyệt đối vô ích.

Hàn Đông vẫn là đến điểm thực tế, đưa khuy áo cho Tây Tây, để nó cầm đi cho dì may vào áo.

"Cháu muốn chú may." Tây Tây nói.

Hàn Đông đen mặt, "Lão tử các ông như vậy, làm sao lại làm trò thêu thùa a?"

"Cháu chỉ muốn chú may, cháu chỉ muốn chú may, cháu chỉ muốn chú may..." Tây Tây làm nũng. Đổi lại là đứa trẻ khác, Hàn Đông còn có thể chống đỡ được. Nhưng là vị trước mắt này, lục chỉ, tóc quăn, hốc mắt sâu... Cảm giác cự tuyệt nó tựa như cự tuyệt chính mình.

Hàn Đông chỉ có thể kiên trì đi về phía trước.

"Cháu chuẩn bị tâm lý đi, ta may ra có thể không đạt được hiệu quả như cháu cần." Hàn Đông nhắc nhở.

Tây Tây tỏ vẻ vô oán vô hối.

Vì thế, Hàn Đông bắt đầu may.

Tây Tây nâng cằm nhỏ yên lặng nhìn hắn, thỉnh thoảng lại cho hắn mấy câu cổ vũ.

Rốt cục, đại công cáo thành.

Tuy nói đường may có chút thô, nhưng nếu không nhìn kỹ sẽ nhìn không ra.

"Mặc vào thử xem." Hàn Đông nói.

Tây Tây mặc vào, khẩn cấp đi soi gương, Hàn Đông cũng nhanh chóng bám theo.

"COOL!" Tây Tây thoạt nhìn rất hài lòng.

Hàn Đông vừa muốn phát biểu ý kiến, chợt nghe thấy chuông cửa vang.

"Có người đến, cháu đi mở cửa." Tây Tây cực kỳ hứng thú chạy ra ngoài.

Hàn Đông theo sát phía sau.

Dì đã ra mở cửa trước một bước, người tới là Vương lão gia tử.

"Thái gia gia!" Tây Tây xông về phía Vương lão gia tử.

Hàn Đông cũng cùng xông theo liền ngay sau Tây Tây, có thể nói là bảo hộ một tấc cũng không rời.

"Cậu cũng ở đây a!" Vương lão gia tử hòa khí hàn huyên.

Hàn Đông sợ Vương lão gia tử sẽ nghĩ nhiều, liền giải thích nói: "Cái kia... tôi chỉ tới đây trông nhà giúp."

"Vậy cũng thật trùng hợp, ta vừa lúc muốn tìm cậu."

Sắc mặt Hàn Đông đổi đổi, "Muốn tìm tôi?"

"Phải a, lần trước ta nhìn thấy ảnh cậu giả nữ, lúc ấy cảm thấy nhìn rất quen mắt, nhưng mà nhớ không nổi giống ai, sau khi trở về tôi lại lật ảnh chụp cũ của mình, lúc này mới phát hiện, bức ảnh kia của cậu đặc biệt giống vợ của tôi lúc trẻ."

Thân thể Hàn Đông chấn động.

"Ngài... Ngài sẽ không phải liền cho rằng tôi có quan hệ huyết thống cùng các người đi?"

Ta đây và Trung Trung chẳng phải là có quan hệ trong vòng ba thế hệ sao?

Vương lão gia tử cười cười, "Thế thì không có, vợ cả của ta đã qua đời nhiều năm, ngày đó lại thấy ảnh của cậu, đột nhiên rất xúc động, chẳng trách lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu đã cảm thấy thân thiết."

Hàn Đông xấu hổ gật đầu.

Không riêng ngài cảm thấy thân thiết...

Cả ba thế hệ nhà các người đều cảm thấy như vậy...

"Không biết ảnh chụp còn không? Ta muốn nhìn kỹ lại một chút." Vương lão gia tử nói.

Hàn Đông cùng Tây Tây tìm kiếm trên điện thoại.

Kết quả, ảnh chụp khác đều nguyên vẹn, chỉ riêng ảnh "Nữ trang" là không thấy.

Không cần phải nói, nhất định là cái vị "cường nhân phòng lang" kia trước khi đi đã thu lại rồi.

"Thái gia gia, tìm không thấy nữa." Tây Tây uể oải.

Vương lão gia tử an ủi, "Không sao, ảnh chụp không còn có thể chụp lại a."

Vì thế lại chuyển hướng Hàn Đông, "Nếu không sợ bất tiện, có thể xin cậu giả trang lại một lần không?"

Hàn Đông xấu hổ cười, "Có lẽ hơi không tiện."

"Sao?"

"Ở đây không có sẵn nữ trang."

Vương lão gia tử nói: "Không sao, ta mang đến rồi."

Hàn Đông, "..."

Vương lão gia tử sai người mang qua cho Hàn Đông.

Hàn Đông vẫn là không nhận, tay thủy chung ôm chặt Tây Tây, giống như sợ nó chạy mất.

Vương lão gia tử đột nhiên phát hiện, hình như từ lúc tiến vào, Hàn Đông và Tây Tây luôn luôn dính chặt cùng nhau.

"Hai người thật rất ăn ý a ~" Vương lão gia tử cười trêu chọc.

Hàn Đông vội gật đầu, "Vâng, vâng, vâng, tôi đặc biệt thích đứa bé này."

"Nếu như vậy, cậu liền giả dạng bà nội của nó khi còn trẻ đi, nó thật ra chưa từng gặp lần nào."

Hàn Đông mồ hôi lạnh rơi thành giọt, "Không phải tôi không muốn cho nó xem, thật là không có tiện."

"Như thế nào lại không có tiện?"

Hàn Đông nín hồi lâu mới mở miệng, "Quần của tôi và khuy áo của nó... bị may cùng một chỗ rồi."

"..."

Cuối cùng Hàn Đông lại nắm tay Tây Tây tiễn Vương lão gia tử xuất môn, miệng đầy khách khí nói.

"Ông nội, thực xin lỗi, để ngài thất vọng rồi."

"Không sao, sau này có cơ hội đi."

Vương lão gia tử mới vừa đi, Hàn Đông lập tức dặn dò Tây Tây.

"Việc này nhất định không thể nói cho ba cháu biết."

Tây Tây kinh ngạc, "Tại sao vậy?"

Hàn Đông các loại lừa dối, "Cháu nghĩ a, vạn nhất ba ba của cháu đã biết, lại đổi giọng gọi ta làm bà nội làm sao bây giờ?"

Tây Tây một biểu cảm tỉnh ngộ, "Kia quả thật có chút phiền toái."

"Đúng vậy, cháu cũng vô duyên vô cớ bị thấp xuống vài bậc đó." Hàn Đông cố ý cường điệu.

Tây Tây dùng toàn bộ dung lượng não suy nghĩ xong, rốt cục gật gật đầu.

"Yên tâm đi, cháu sẽ không nói."

...

Mặc dù như thế, Hàn Đông vẫn là cả đêm ngủ không yên.

Trong lòng luôn luôn có loại cảm giác không nỡ.

Tây Tây thường xuyên đá chăn, mỗi lần Hàn Đông tỉnh lại, đều thấy bụng nhỏ của nó lộ ở bên ngoài.

Vì thế Hàn Đông lại đem nó vây đến trong lòng ôm ngủ.

Tiểu tóc quăn kia thoảng tỏa ra mùi thơm, là hương vị quen thuộc trên người Vương Trung Đỉnh.

Không biết khi nào, Tây Tây đột nhiên mơ ngủ nói: "Công phu không phụ người có tâm..."

Hàn Đông vội hỏi: "Sau đó thì sao?"

Tây Tây không nói gì.

Hàn Đông sâu kín thở dài, nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Nhưng mà, ngay khi hắn sắp ngủ, Tây Tây lại lẩm bẩm ra mặt sau câu nói kia.

"Cháu sau này sẽ hiếu thuận với người."

Hàn Đông cảm giác một cơn gió xuân thổi vào lòng mình, ở đáy lòng kia mấy tiểu hoa chốc lát đều nở rộ rồi.

Trong lòng trong nháy mắt liền an định.

An định nói không nên lời.

...
Bình Luận (0)
Comment