Phong Mang

Chương 298

Cửa vừa mở ra, Hàn Đông liền chứng kiến gương mặt trắng bệch của Du Minh, chờ hắn kịp phản ứng cũng đã chậm, tuy rằng mười mấy tráng hán bên trong không có xông lên, nhưng Hàn Đông biết mình ra không được rồi.

Nhìn thấy Hàn Đông, gương mặt lạnh như kim loại của Nguyên Trạch rốt cục có một tia độ ấm.

"Chậm hơn một chút so với dự liệu của tôi."

Hàn Đông muốn tìm di động cầu cứu, nhưng mà lấy ra phát hiện cột tín hiệu là 0.

Nguyên Trạch sâu kín nhắc nhở: "Đừng phí sức nữa, tín hiệu trong phòng đã bị chặt đứt rồi."

Hàn Đông chất vấn Nguyên Trạch: "Cậu rốt cuộc muốn làm gì?"

"Tôi muốn làm gì, tự trong lòng cậu còn không rõ sao?"

Mới vừa nói xong, Nguyên Trạch lại dùng khẩu khí lãnh trào sửa lại phán đoán của mình, "Nga, được rồi, cậu có lẽ thật là không biết. Loại người tự kỷ như cậu, nhất định sẽ cảm thấy tôi ôm ý đồ bất lương với mình."

Hàn Đông âm thầm cắn răng, cậu không xem thường người khác thì sẽ chết sao?

Nguyên Trạch tiếp tục, "Tôi là loại đã chỉnh người không bao giờ quanh co lòng vòng, chỉ biết đi thẳng về thẳng. Các người đối với tôi như thế nào, tôi sẽ đối với các người như thế. Nếu Vương Trung Đỉnh vẫn luôn hoài nghi tôi có cái gì với cậu, tôi đây liền tra tấn cậu đến độ y không bao giờ có loại hiểu lầm này nữa."

Hàn Đông nhất thời lộ ra vẻ mặt sợ hãi, "Cậu... Cậu muốn tra tấn?"

"Tôi nghe nói cậu tóc thập phần yêu thích bộ tóc này."

"Ngươi dám chạm vào tóc của ta xem! Lão tử liều mạng với ngươi!" Hàn Đông quả nhiên bạo nổ.

Nguyên Trạch hừ cười một tiếng, "Tôi rất hài lòng với phản ứng này."

Tiếp đó lại hướng thủ hạ nói: "Vậy trước cạo đầu làm mở màn đi."

Hàn Đông ôm đầu chạy loạn xung quanh, nhưng vẫn bị dễ dàng bắt được, đặt lại lên trên ghế.

"Nguyên ca, Nguyên ca, đừng xúc động như vậy, ta thương lượng một chút." Hàn Đông đổi lại vẻ mặt cười nịnh.

Nguyên Trạch liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tư của hắn, "Kéo dài thời gian phải không?"

Nụ cười trên mặt Hàn Đông nháy mắt cứng đờ.

"Nửa giờ?" Nguyên Trạch hỏi.

Hàn Đông hoàn toàn nói không ra lời.

Tiếp theo cửa liền bị đẩy mở, sáu bảo tiêu của hắn đều bị áp giải vào.

Được rồi, rốt cục đoàn viên rồi.

Hàn Đông hỏi cũng không cần hỏi, liền biết bọn họ còn chưa kịp liên hệ cùng Vương Trung Đỉnh, đã bị bắt vào.

"Động thủ đi." Nguyên Trạch nói.

Hàn Đông lớn tiếng tru lên: "A a a a a a a a..."

"Đợi đã!" Nguyên Trạch đột nhiên kêu ngừng.

Nhị vị đang nhấc dao nhất thời sửng sốt, như thế nào? Nhanh như vậy đã mềm lòng sao?Không ngờ, Nguyên Trạch lập tức đi tới, một phen kéo đồng hồ trên cổ tay Hàn Đông.

Thì ra Hàn Đông tru lên chỉ là để đổi dời lực chú ý, mục đích thực sự là chuyển động số trên đồng hồ.

Nguyên Trạch cầm lấy kia khối đồng hồ tinh tế kia, "Không tệ lắm, khoa học kỹ thuật tiên tiến, có thể phá ảnh hưởng tín hiệu, hai cái đồng hồ cùng liên lạc."

"Trả — lại — tôi!" Hàn Đông đen mặt rồi.

Nguyên Trạch nói: "Yên tâm, tôi không cần đồng hồ của cậu, tôi chỉ là muốn chơi một chút, nhìn xem có linh thông phát ra đi ám hiệu như trong truyền thuyết hay không."

Vì thế, hắn chậm rãi chạm chạm mặt đồng hồ, nói: "Không biết Vương Trung Đỉnh có thể tìm đến địa điểm chính xác mà tôi đã định vị hay không..."

Nói xong, thủ hạ trong phòng đi ra ngoài hơn phân nửa, mục đích đã quá rõ ràng.

Nguyên Trạch hít một tiếng, "Vốn thầm nghĩ bắt một mình cậu."

Hàn Đông nhịn không được khóc nước mắt giàn dụa, bộ dạng cực điểm đáng thương.

"Van cầu cậu, chỉ cần đừng cắt tóc của tôi, muốn tôi làm gì cũng được..."

Ngay cả Du Minh chưa bao giờ nói qua một câu mềm mỏng với Nguyên Trạch, giờ này khắc này cũng không thể không cầu xin: "Thả cậu ấy đi, bộ tóc đối với cậu ấy thật sự đặc biệt quan trọng."

Nghe nói như thế, Nguyên Trạch quả nhiên kêu ngừng.

Hàn Đông còn chưa kịp thở ra, Nguyên Trạch liền nối một câu.

"Tự tôi làm."

Chuyện giải hận như vậy, đương nhiên vẫn là tự mình làm thích hơn.

Thế nhưng khi Nguyên Trạch muốn tháo cái đuôi thỏ của Hàn Đông thì một mùi phấn hoa nồng đậm phả đến.

Không ổn... Nguyên Trạch nháy mắt lui lại vài bước.

Đáng tiếc đã chậm, gương mặt của hắn nhanh chóng sưng phồng, ở cổ hiện lên một tầng mẩn đỏ tinh mịn.

Dị ứng phấn hoa!

Mấy tên thủ hạ vây đến chỗ Nguyên Trạch, vội vã hỏi: "Nguyên tổng, thế nào? Nghiêm trọng không?"

"Mấy người nói xem?" Nguyên Trạch giận dữ mắng.

Câu hỏi không người lên tiếng, ai cũng biết Nguyên Trạch có bao nhiêu coi trọng gương mặt của mình.

Nguyên Trạch dùng ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị vứt về hướng Hàn Đông, trong đó tràn đầy nghi ngờ, hắn như thế nào lại biết mình mẫn cảm với phấn hoa? Việc này ngay cả Hạ Hoằng Uy cũng không biết, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp sao?

Mặc kệ nguyên nhân gì, hiện tại khuôn mặt là quan trọng nhất. Nguyên Trạch chỉ có thể trước tiên đi bệnh viện.

"Nguyên tổng, tôi cùng đi." Mấy người mở miệng.

Nguyên Trạch lạnh giọng trả lời: "Không cần, đều hảo hảo ở lại đây trông chừng cho tôi."

Nói xong lại trừng mắt lườm Hàn Đông một cái, tông cửa xông ra.Kết quả vừa ra khỏi cửa, Nguyên Trạch liền nhận ra tất cả chuyện này không phải trùng hợp, đáng tiếc ——đã quá trễ.

Nhóm người lúc trước chạy ra kia, đã bị Vương Trung Đỉnh thu được tín hiệu bắt lại rồi.

Đáng thương nhóm lưu lại này, thông tin hoàn toàn bị chặn, không biết gì về tình huống phát sinh bên ngoài, còn đang nghiêm túc trông coi Hàn Đông ở trong phòng, kết quả cuối cùng bị một đám anh em khác xông vào trói lại.

Hàn Đông được giải thoát, đầu tiên là "Chân thành" xin lỗi các anh em này.

"Xin lỗi anh em, tôi biết các người cũng chỉ là lấy tiền làm việc, nhưng mà không có biện pháp, điều kiện thông tin nơi này 'quá tốt', thật sự không đành lòng thả các người ra."

Nói xong liền mang theo Du Minh hoả tốc rời đi.

Nguyên Trạch bị nhốt ở phòng tân hôn mới vừa trang hoàng xong của Hàn Đông, thời điểm Hàn Đông đến, Nguyên Trạch đang mặt lạnh ngồi ở trên ghế sa lon, bên cạnh là ba năm người theo dõi.

Hàn Đông lại nhịn không được tiện miệng, "Nguyên đại suất ca, ngài không phải là thích nhốt người sao? Không phải là thích chặn đứt phương thức liên lạc sao? Không phải là thích chơi cách ly sao? Ngày hôm nay cũng cho ngài nếm thử loại tư vị này."

Mặt Nguyên Trạch lại càng "Đẹp".

Hàn Đông sau khi ra ngoài lại phát ra một trận cười phóng đãng không kềm chế được.

"Muốn đấu với ông đây? Còn quá non đi."

Du Minh vẫn luôn mơ mơ màng màng, chờ Hàn Đông nói xong từ đầu đến đuôi, cậu mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra.(mình cũng đang mơ mơ màng màng, coi như cho qua đi)

"Cậu đây cũng quá mạo hiểm đi? Trong đó chỉ một vòng xảy ra sai lầm, tất cả liền hỏng rồi."

Hàn Đông vẻ mặt đắc ý, "Tôi là ai a? Có thể tính sai sao?"

Du Minh nghĩ lại vẫn còn có chút sợ, "Tôi cảm thấy Nguyên Trạch này ăn mềm không ăn cứng, cậu năm lần bảy lượt khiêu chiến cực hạn của hắn như vậy, sớm muộn gì có một ngày bức hắn đến nóng nảy gây thành đại họa."

"Kia không có biện pháp, lần này là hắn tự chuốc lấy."

Du Minh không nói gì nữa.

Hàn Đông khuyên: "Được rồi được rồi, đừng lo lắng, tôi lần này bắt hắn mục đích không phải vì gây sức ép, mà là muốn hảo hảo nói chuyện, nói chuyện cậu cùng Hạ Hoằng Uy."

Du Minh hoài nghi, "Người như hắn có thể nói thông sao?"

"Người khác nói không thông, tôi cậu còn sợ sao? Cậu đã quên? Hắn còn thích tôi đó." Hàn Đông tràn đầy tự tin.

Du Minh nhìn trời, đời này còn có hi vọng gì không?

...

Vương Trung Đỉnh vốn còn muốn hảo hảo ra mấy chiêu với Nguyên Trạch, kết quả công ty bên này có đại sự, khiến y lúc nhất thời không còn thời gian.

Phùng Mục Chi tuyên bố rời khỏi tập đoàn Trung Đỉnh, cũng mang theo Lý Thượng cùng mấy nghệ sĩ đại bài, đến nượng tựa dưới trướng Hằng Vũ truyền thông.

Tin tức vừa truyền ra, cả giới giải trí đều oanh động, tạm thời không nói để chuyển dời ngọn núi lớn Phùng Mục Chi này phải trả giá cao bao nhiêu, liền nói giá bồi thường hợp đồng trên trời cho mười mấy nghệ sĩ đại bài, cũng không phải là công ty bình thường có gan nhận, đủ thấy dã tâm của Thái Bằng.

Công Ty Trung Đỉnh từ trên xuống dưới đều hỗn loạn.

Khi trước minh tinh gây ra scandal đều cũng làm giá cổ giá tuột dốc mãnh liệt, càng không nói nhiều nghệ sĩ rời đi như vậy.

Công ty triệu tập dự họp khẩn cấp, bàn bạc biện pháp ứng phó.

Là thân thích của người khơi mào sự kiện, Phùng Tuấn đành phải mở miệng tạ lỗi trước: "Tôi không nghĩ tới tỷ ấy dám làm ra loại quyết định này, trách tôi trong khoảng thời gian này không có cùng..."

Vương Trung Đỉnh trực tiếp ngắt lời, "Việc này không liên quan đến cậu, cậu có thể im lặng."

Phùng Tuấn tuy rằng nghe theo, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu.

Vương Trung Đỉnh chuyển ánh mắt về hướng mọi người, một giọng điệu bình tĩnh.

"Tôi không biết là Trung Đỉnh thiếu ai thì không thể sống, đổi lại một năm trước, Phùng Mục Chi còn chưa tới công ty, đổi lại mười năm trước nữa, những nghệ sĩ này cũng chưa ký hợp đồng, nhưng chúng ta vẫn là số một."

Nhị Lôi đi đầu vỗ tay.

Loại thời điểm này, thái độ của người cầm quyền càng có tác dụng quan trọng đối với ổn định lòng người. Chỉ có lòng người ổn định rồi, mới có thể bàn bạc sách lược ứng đối.

Vương Trung Đỉnh lần thứ hai mở miệng: "Trước mắt vấn đề lớn nhất chúng ta đối mặt hiện tại không phải hình tượng bên ngoài, mà là quản lý bên trong. Tuy rằng Phùng Mục Chi đến công ty từ năm ngoái, nhưng trước đó đều là Phùng Tuấn nắm giữ lĩnh vực quản lý nghệ sĩ, hiện tại Phùng Tuấn phải đảm nhiệm chức vị quan trọng khác, nhất định phải có một người khơi mào Đại Lương."

Nói đến đây, rất nhiều người trầm mặc.

Bởi vì xét theo tình thế trước mặt, quả thật không ai có thể đối kháng cùng Phùng Mục Chi.

Ngay khi không khí hội nghị sắp đi đến hoàn cảnh xấu hổ, đột nhiên một thanh âm vang lên.

"Tôi có thể."

Tất cả mọi người ở một khắc này kinh ngạc, bởi vì ai cũng không nghĩ đến, mở miệng chính là người luôn trát trong góc tối ít thu hút nhất, không hề có cảm giác tồn tại—— Du Minh.
Bình Luận (0)
Comment