Phong Mang

Chương 300

Hạ Hoằng Uy ngoan cố bất tuân, Nguyên Trạch vô cớ mất tích, khiến cho Nhị lão Hạ gia mặt mày cau có.

Ý thức được cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng sẽ nghẹn ra bệnh, cha mẹ Hạ Hoằng Uy quyết định tìm thân bằng hảo hữu tố khổ, thuận tiện cầu bọn họ chỉ điểm.

Kết quả không nghĩ qua lại tìm tới nhà Hạ Diệu.

Lúc ấy đang thời gian cơm chiều, cha mẹ Hạ Hoằng Uy mới vừa vào cửa, đã ngửi thấy một mùi thơm trí mạng.

"Anh, chị dâu, hai người như thế nào lại có thời gian rảnh đến đây?" Mẹ Hạ Diệu biểu tình vui vẻ.

Mẹ Hạ Hoằng Uy xấu hổ cười cười, "Không có việc gì, chỉ muốn tìm cô một lát."

"Đến, mau vào trong ngồi, Hạ Diệu, lấy một bộ bát đũa nữa cho Nhị Bá Nhị Mẫu mau."

"Không cần, chúng tôi ngồi một chút là đi." Mẹ Hạ Hoằng Uy từ chối.

Mẹ Hạ Diệu nhất thời mất hứng, "Khách khí cái gì? Lại không có người ngoài, đến đây đi, đồ ăn đều ngon lắm."

Hạ Hoằng Uy cha mẹ đành phải thuận theo, vừa đi vào phòng ăn vừa hỏi: "Nhà cô thay đổi dì giúp việc a? Tay nghề không tồi đó, tìm ở đâu? Chúng tôi cũng muốn đổi một người."

Mẹ Hạ Diệu ngượng ngùng cười cười, "Cơm này không phải dì nấu, là một người bạn của nhi tử làm."

"Nam hay nữ?" Mẹ Hạ Hoằng Uy mẫn cảm lập tức hỏi.

Hạ Diệu mẹ nói: "Con trai."

"Bạn trai?" Mẹ Hạ Hoằng Uy không cẩn thận bại lộ cái gì.

Cha Hạ Hoằng Uy lập tức ở bên cạnh chọc nàng hạ xuống, nghĩ lung tung cái gì? Bà cho là ai cũng giống con nhà mình sao?

Hạ Diệu mở miệng cắt đứt không khí xấu hổ, "Nhị Bá Nhị Mẫu, hai người ngồi đây đi."

"Đây cũng quá phong phú rồi." Cha Hạ Hoằng Uy nhìn thấy một bàn thức ăn mắt đều sáng lên.

Giọng điệu mẹ Hạ Diệu có chút tự hào nói: "Nhà em mỗi ngày đều thịnh soạn như vậy."

Mẹ Hạ Hoằng Uy thở dài, hướng sang chồng: "Người ta không có chuyện phiền lòng như chúng ta, đương nhiên có lộc ăn."

Mới vừa nói xong, Viên Tung liền từ trong bếp đi tới, kéo qua một chiếc ghế ngồi ở đối diện cha mẹ Hạ Hoằng Uy.

Nhị lão đưa mắt nhìn nhau, vị này là ai a? Như thế nào cư xử giống như ở nhà mình?

Mẹ Hạ Diệu vội giới thiệu: "Đây chính là người bạn kia của nhi tử, những thức ăn này đều là cậu ấy làm."

Biểu tình Nhị lão càng kinh sợ, này... một thân cơ bắp này, cư nhiên còn có thể vào bếp?

"Ngài mau nếm thử đi." Hạ Diệu chủ động gắp rau.

Mẹ Hạ Hoằng Uy vừa ăn liền triệt để nói không ra lời, cha Hạ Hoằng Uy cơ bản cũng cùng một phản ứng.

Từ lúc Hạ Hoằng Uy xuất quỹ, Nhị lão đã thật lâu không ăn một bữa cơm hẳn hoi rồi, ngày hôm nay đột nhiên ngon miệng, đũa vừa gắp liền không ngừng được.Thẳng đến khi ăn hết, mẹ Hạ Hoằng Uy mới cắt vào chính đề.

"Bọn tôi hôm nay tới, chính là muốn hỏi cô một chút chuyện của con cái. Ai, trong thời gian này vì nó mà nát tâm. Nếu không phải không còn biện pháp, thật không muốn đem loại chuyện dọa người này nói cho cô."

Mẹ Hạ Diệu thắc mắc, "Hạ Khách làm sao vậy?"

Mẹ Hạ Hoằng Uy mở miệng nhiều lần vẫn chưa nói ra được, cha Hạ Hoằng Uy lại càng khó có thể mở miệng, cuối cùng một mình đi đến ban công hút thuốc.

"Làm sao vậy? Chị nói chút đi a." Mẹ Hạ Diệu sốt ruột.

Mẹ Hạ Hoằng Uy vừa muốn nói, đột nhiên nhìn thấy Viên Tung cùng Hạ Diệu đi vào một phòng, lúc ấy sắc mặt liền thay đổi, dắt lấy mẹ Hạ Diệu nói: "Tôi cảnh cáo cô, ngàn vạn lần đừng để cho Hạ Diệu tiếp xúc quá thân mật cùng nam nhân."

Hạ Diệu mẹ tuy rằng nghe có chút khó chịu, nhưng không trực tiếp làm rõ, chỉ hỏi: "Sao đột nhiên nói như vậy?"

"Bởi vì nhi tử của tôi..." Mẹ Hạ Hoằng Uy còn chưa nói xong nước mắt đã đi xuống rồi.

Mẹ Hạ Diệu dù ngốc thế nào cũng có thể hiểu ra, huống chi nàng đã là "người từng trải".

"Chị là nói Hạ Khách đối với nam nhân có loại..." Mẹ Hạ Diệu thử hỏi.

Mẹ Hạ Hoằng Uy bị buộc bất đắc dĩ gật đầu, "Tôi cùng cha nó thật sự sắp không được rồi, khuyên như thế nào nó cũng không nghe. Có đôi khi tôi còn nghĩ, nếu Hạ Diệu là nhi tử của tôi thì tốt rồi? Từ nhỏ liền nghe lời như vậy, trưởng thành cũng chính trực vì người. Nếu nó là nhi tử của tôi, tôi nằm mơ cũng có thể cười mà tỉnh."

"Cũng chưa chắc." Hạ Diệu mẹ nói.

Mẹ Hạ Hoằng Uy nghĩ mẹ Hạ Diệu chỉ là khiêm tốn, liền tiếp theo khóc lóc kể lể nói: "Cô nói tôi nên làm gì bây giờ? Khuyên nhủ Hạ Khách như thế nào, để cho nó cải tà quy chính đây?"

Mẹ Hạ Diệu đặc biệt muốn kéo mẹ Hạ Hoằng Uy lại nói nhỏ: muốn trách chỉ có thể trách chúng ta gả sai người rồi, Hạ gia sản xuất ra toàn là thứ quái đản a!

Bất quá nàng cũng chỉ có thể thở dài, "Loại vấn đề này, bế tắc."

Mẹ Hạ Hoằng Uy hoàn toàn không dự đoán được mẹ Hạ Diệu lại phản ứng như vậy. Nói đến, thân là người trong nhà, coi như không thể chế giễu, tốt xấu cũng cho chút biện pháp chút an ủi a! Thái độ này không khỏi cũng quá... tiêu cực đi?

"Thật sự không có biện pháp sao?" Mẹ Hạ Hoằng Uy mẹ không cam lòng hỏi lại.

Mẹ Hạ Diệu sâu kín thở dài: "Nếu là có, em còn phải cam chịu đến bây giờ sao mẹ Hạ Hoằng Uy."

"...!!"

...

Hàn Đông mới vừa dành ra chút thời gian, định bụng hảo hảo "Tính toán rành mạch" cùng Nguyên Trạch, kết quả Du Minh lại tìm tới cửa.

"Cậu cũng quá lợi hại a! Tôi thật sự bội phục sát đất."

Hàn Đông vẻ mặt mờ mịt, "Nói cái gì đó?""Còn giả vờ với tôi?" Du Minh hung hăng vỗ lên vai Hàn Đông một cái, "Lại có thể thực sự thu phục Nguyên Trạch!"

Hàn Đông biểu tình càng ngây ngô, "Cậu nói cái gì? Tôi thu phục ai?"

"Nguyên Trạch đó!"

"Nguyên Trạch?"

"Đúng vậy, Hạ Hoằng Uy đã được cha mẹ thả ra rồi, chẳng lẽ không phải Nguyên Trạch khuyên sao?"

Hàn Đông nháy mắt mấy cái, "Nguyên... Nguyên Trạch còn chưa có thả ra a!"

Lúc này ngay cả Du Minh cũng ngây người, "Còn chưa có thả ra sao?"

"Đúng vậy, vẫn chưa có thời gian tìm hắn đâu."

"Vậy cha mẹ Hạ Hoằng Uy là nghĩ như thế nào lại thả ra?" Du Minh nghĩ không thông.

Hàn Đông hỏi: "Hạ Hoằng Uy không nói cụ thể đến cùng là xảy ra chuyện gì sao?"

"Anh ấy nói có người khuyên cha mẹ."

Hàn Đông kinh ngạc, "Có thể là người khác khuyên?"

"Nhưng mà cậu không phải từng nói cậu là người giúp tôi vượt qua cửa ải khó khăn sao?" Du Minh nhắc nhở.

Hàn Đông cũng nhớ rõ hắn tính ra kết quả như vậy.

"Cậu xem xem Nguyên Trạch có phải trộm chạy trở về rồi không?" Du Minh lại nói.

Hàn Đông vội gọi điện thoại sang bên kia, nhưng nhận được hồi đáp là: hắn vẫn một mực ở đây.

"Không ổn rồi, chẳng lẽ lão tử tính sai?" Hàn Đông khó mà tin được.

Du Minh nói: "Như vậy đi, tôi hỏi lại Hạ Hoằng Uy chút."

Một lát sau, Du Minh quẳng điện thoại xuống quay sang Hàn Đông: "Cha mẹ Hạ Hoằng Uy gần đây chỉ ghé qua nhà thúc thẩm của anh ấy."

"Nhà thúc thẩm..." Hàn Đông tỉnh ngộ, "Chẳng lẽ là Hạ cảnh quan bọn họ..."

Du Minh không nghĩ ra, "Hạ cảnh quan liên quan gì tới cậu? Sao có thể coi như cậu giúp?"

"Cậu nghĩ a, không có tôi Hạ cảnh quan như thế nào sẽ có bóng ma đối với nữ nhân? Không có bóng ma như thế nào sẽ thích nam nhân? Không yêu thích nam nhân như thế nào sẽ thuyết phục mẫu thân? Chưa thuyết phục mẫu thân như thế nào sẽ thu phục Nhị mẫu?"

Du Minh xấu hổ, "Cậu đây kéo tới cũng thật xa."

"Xong rồi xong rồi, tôi tính toán hoàn toàn sai rồi, hiện tại người cũng bị tôi bắt lại, vậy phải làm sao bây giờ..." Hàn Đông các loại lo lắng.

Du Minh sâu kín thở dài, "Còn tưởng rằng cậu thực sự thu phục được Nguyên Trạch ~ "

"Cậu cho là lão tử muốn thu phục hắn a? Nếu không phải vì giúp cậu, lão tử cũng không trêu vào hắn! Trước không nói linh tinh nữa, theo tôi về một chuyến, tôi phải mau thả hắn ra, chậm trễ thêm một khắc thêm một phần nguy hiểm tính mạng a!"

Du Minh cũng thay hắn ưu sầu, "Cậu nói cậu... đi sớm thì làm được gì?"

...

Hai người vội vàng đuổi tới nhà mới của Hàn Đông, kết quả đi vào một người cũng không thấy.

"Ai nha! Ba người thay tôi theo dõi hắn đâu?" Hàn Đông thắc mắc.

Du Minh nói: "Tôi nghe được nhà tắm có tiếng nước."

Hàn Đông chậm rãi đi tới, gõ gõ cửa hỏi: "Ai ở bên trong?"

Vừa dứt lời, cửa đột nhiên bị người đẩy ra, Hàn Đông còn chưa kịp phản ứng, đã bị một cỗ lực mạnh mẽ kéo vào.

"Cậu rốt cuộc đã tới." Nguyên Trạch bóp chặt cổ Hàn Đông.

Hàn Đông phản xạ có điều kiện giơ hai tay lên, "Đừng kích động, đừng kích động, trước tiên mặc y phục lên."

Nguyên Trạch bất vi sở động.

"Không mặc cũng được, trước tiên có thể buông tôi ra không? Tôi hôm nay không phải tới tìm cậu gây phiền toái, tôi là tới thả người."

Nghe nói như thế, Nguyên Trạch lúc này mới buông Hàn Đông ra.

Nhưng rất nhanh lại trả lời một câu: "Tôi không đi."

"Ha?" Hàn Đông choáng váng.

Nguyên Trạch không nhanh không chậm trùm khăn tắm, "Tôi tại sao phải đi?"

Hàn Đông đột nhiên luống cuống, "Làm sao lại có thể không đi đây?"

"Như thế nào không thể?" Nguyên Trạch không hề có ý đùa giỡn.

Hàn Đông vội xua tay, "Đừng đừng, anh em, cậu đừng làm tôi sợ, tôi biết tôi nhốt cậu ở đây là tôi không đúng, chỉ cần cậu chịu rời đi, tôi có thể tạ lỗi với cậu."

Nguyên Trạch tựa như không nghe thấy, cứ thế sấy tóc.

Hàn Đông tận tình khuyên bảo: "Cậu không phải ghê tởm nhất là gay sao? Tôi chính là gay, cậu nhìn tôi, tôi chính là cái loại người cậu ghê tởm nhất đó."

Nguyên Trạch lập tức đi vào phòng ngủ của Hàn Đông, ngay cả một câu bắt chuyện cũng không nói, nằm lên giường gỗ lớn.

Hàn Đông lúc ấy hơi kém bão lệ, đại ca, giường đôi này này tôi còn chưa có ngủ qua a!

"Cậu xuống dưới! Cậu không thể ngủ ở đây, sẽ làm bẩn thân thể cao thượng của cậu, mau xuống..."

Hàn Đông khuyên giải an ủi không được liền trực tiếp túm lên, kết quả người túm không được, lại kéo khăn tắm của Nguyên Trạch xuống rồi.

Ngay sau đó, đôi chân cường tráng bóng loáng kia của Nguyên Trạch hiển lộ trong tầm mắt Hàn Đông.

Ánh mắt Hàn Đông không tự chủ dời về phía 'gốc', không biết phát hiện cái gì, đột nhiên hoảng sợ, cả người từ trên giường trượt xuống, chạy như bay ra khỏi phòng.
Bình Luận (0)
Comment