Trong phòng họp tầng 6 cao ốc tập đoàn Trung đỉnh đang diễn ra cuộc họp báo cáo thành tích.
Người tham dự chủ yếu là các đại cổ đông trong tập đoàn, vị trí chính giữa đương nhiên là chủ tịch Vương Hải Chí. Ngồi ở bên cạnh lão là thư ký chủ tịch kiêm phó tổng tài Vương Chiêu, cũng là con trai Vương Hải Chí. Hắn bình thường quản lý hai lĩnh vực quảng cáo và trò chơi, cho nên trừ trường hợp họp hành thì rất ít lộ diện.
Chủ trì hội nghị chính là chấp hành tổng tài kiêm tổng giám đốc Vương Trung Đỉnh, Phùng Tuấn ở một bên hiệp trợ.
Trước khi hội nghị bắt đầu, Phùng Tuấn trước tiên vẫn là nhấn mạnh kỷ luật của hội nghị. Mặc dù là công ty giải trí, nhưng dưới áp lực mạnh của Vương Trung Đỉnh bị ám ảnh con số, kỷ luật trong hội trường có thể nói tuyệt đối nghiêm minh.
"Cấm sử dụng PPT (powerpoint), cấm viết văn kiện, một việc nhất định trình bày rõ ràng trong vòng ba phút, một câu hỏi nhất định phải trả lời trong vòng ba giây."
Nói xong, Phùng Tuấn quay sang Vương Trung Đỉnh gật đầu, ý bảo hội nghị có thể bắt đầu rồi.
Vương Trung Đỉnh nói một đoạn mở đầu giản yếu, sau đó là các ngành báo cáo thành tich. Từng người phát biểu diễn cảm đều phi thường nghiêm túc, ngữ tốc tương đối nhanh, hơn nữa rõ ràng lưu loát, có thể thấy được trước đó đã bỏ bao nhiêu công phu.
Sau đến phiên Vương Trung Đỉnh làm báo cáo tổng kết.
Khoảng cách trước khi người phía trước phát biểu xong còn có ba giây, Vương Trung Đỉnh thuần thục mở hòm thư, kích vào phong bưu kiện đầu tiên. Kết quả ngay trước lúc y xuống tay một giây, đột nhiên một phong bưu kiện mới nhảy đến, khiến cho ngón tay ngay lập tức bấm nhầm rồi.
Phong bưu kiện này chính là từ Nick tiên sinh gửi tới chứa toàn ảnh chụp hôm đó, hiện ra đầu tiên chính là bộ ảnh mà mọi người nhất trí coi trọng "Lộ ra trọn vẹn
(nude) say nằm trong bồn tắm lớn".
Vương Trung Đỉnh sửng sốt suốt hơn mười giây.
Hơn mười giây là cái khái niệm gì? Đối với người thường mà nói chỉ ngây người một cái đã trôi qua rồi, nhưng đối với Vương Trung Đỉnh mà nói quả thực chính là toàn bộ tinh thần bị cướp sạch, không phải tin tức tan cửa nát nhà tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại tình huống này.
Phùng Tuấn ở một bên nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Vương Trung Đỉnh lúc này mới phục hồi tinh thần lại, ánh mắt chuyển hướng sang các vị cổ đông và lãnh đạo công ty, giọng nói trầm duệ
(trầm mà sắc bén) mở miệng: "Thật vô cùng có lỗi, vừa rồi máy tính có chút trục trặc, bây giờ tôi công bố sẽ thành tích tăng trưởng quý một vừa rồi cho mọi người. Đầu tiên chúng ta nhìn lại thành tích quý này năm trước, năm trước..."
Lúc Vương Trung Đỉnh lại kích lại, một phong bưu kiện lớn lại tới, lần này là bộ ảnh hắc sa thấu thị
.(mỏng xuyên thấu)Toàn bộ người dự họp ngơ ngác theo Vương Trung Đỉnh, đây là cái tình huống gì? Chẳng lẽ là nói lắp sao? Vương Trung Đỉnh thế nhưng cũng sẽ nói lắp?
Trước khi họp Vương Trung Đỉnh đã nhìn lướt qua số liệu, cơ bản đã nhớ kỹ rồi, vì để yên tâm hắn trực tiếp khép máy tính lại. Kết quả sau khi đóng lại tình hình vẫn không chuyển biến khá hơn, đầy một kho số liệu trong đầu đều bị "Diễm chiếu"
(ảnh nóng) của Hàn Đông xâm chiếm. May mắn còn giữ được phong thái lãnh đạo cơ bản rèn luyện hàng ngày, mặc dù trong lòng đã thất thố nghiêm trọng, vẫn là bằng công phu cường đại ngoài miệng chống đỡ toàn cục.
Trong nháy mắt bài phát biểu chấm dứt, Vương Trung Đỉnh cảm giác.như trút được gánh nặng ngàn cân.
"Lần phát biểu này của anh vượt quá thời gian rồi, vượt qua 16 giây." Phùng Tuấn nhỏ giọng.
Mặc dù thời gian không nhiều lắm, vẫn khiến cho Vương Trung Đỉnh dị thường khó chịu.
Vương Hải Chí cũng đã phát hiện Vương Trung Đỉnh khác thường, sau khi kết thúc hội nghị khẩn trương hỏi, "Trong nhà có việc gì không? Thân thể cha mẹ cháu có khỏe không?"
Vương Trung Đỉnh, "... Đều rất khỏe, người yên tâm đi."
Vương Hải chí tuy rằng không tham dự hoạt động quản lý của công ty, nhưng vẫn thường xuyên hỏi thăm mấy câu.
"Phim lớn mới của các cháu nói là trù bị, sao đến bây giờ vẫn chưa có tin chính xác?"
Vương Trung Đỉnh giải thích nói: "Về phần đạo diễn còn đang bàn bạc, chưa có quyết định chắc chắn."
"Chẳng lẽ không phải là Hà đạo diễn sao?" Vương Hải chí có chút kinh ngạc.
"Không phải, bọn cháu tính dùng một đạo diễn Hollywood."
Vương Hải Chí cười vỗ vỗ vai Vương Trung Đỉnh, "Ta đây nhất định mỏi mắt mong chờ."
Hai người vừa đi ra ngoài vừa nhàn thoại việc nhà, Vương Hải Chí đột nhiên nhắc tới Y Lộ.
"Tìm cách để cô ta nắm giữ cổ phiếu."
Vương Trung Đỉnh thần sắc biến đổi, ánh mắt quẳng ném hướng Vương Hải chí chợt trầm xuống trước mặt lỗ.
"Chỉ có như vậy, mới có thể giữ chặt cô ta tại đây!"
...
Kết quả không ngoài dự kiến của Hàn Đông, Vương Trung Đỉnh quả nhiên chà đạp đủ kiểu đối với bộ ảnh ướt át kia.
"Tuyệt đối không thể dùng! Cái này gọi là gì a? Tự cậu nhìn xem, thứ này có thể đăng lên sao?"
Hàn Đông buồn bực, "Sao lại không thể đăng? Những nghệ sĩ khác trong công ty cũng từng chụp loại ảnh này đâu phải chỉ có mình tôi, người ta được đăng cớ gì tôi lại không thể?"
"Người ta chụp cái kia là cái gì? Cậu chụp đây là cái gì? Người ta đó là vẻ đẹp nghệ thuật, cậu đây là đùa cợt lưu manh!"
Hàn Đông tức giận khó chịu, "Rõ ràng là phong cách giống nhau, ngay cả tư thế chụp cũng không khác biệt lắm, sao người ta nghệ thuật, tôi đây lại tựu thành lưu manh? Vì sao?"
"Tư thế là giống nhau, Nhưng hiệu quả tạo ra hoàn toàn không giống. Người ta lúc giang rộng hai chân kia bày ra là một loại đẹp cơ bắp, một loại đẹp mạnh mẽ. Cậu sao? Cậu lúc xòe chân ra thì là cái đức hạnh gì đây? Hạ lưu, dâm đãng, khiêu khích, hèn hạ không chịu nổi, truyền tải đều là hệu quả trái ngược!"
Hàn Đông lập tức cãi lại: "Là hình của tôi trái ngược hay là tâm tính của anh trái ngược a?"
Vương Trung Đỉnh chợt biến sắc, "Cậu nói gì? Nói lại lần nữa xem!"
Hàn Đông biểu cảm không phục, nhỏ giọng lầu bầu nói: "Ai lưu manh tự người đó biết."
Lời này vừa ra khỏi họng, thấy gương mặt nguy hiểm của Vương Trung Đỉnh tới gần, dưới tình thế cấp bách Hàn Đông đành xoay người chạy trốn.
Không ngờ phía trước có một khối đồng hồ hình tháp cao cỡ nửa người, đỉnh rất nhọn. Nếu là người khác nhất định sẽ đụng trúng đũng quần, bộ phận gặp nguy của Hàn Đông lại ở đùi, muốn phanh lại nhưng dừng không được rồi. Mắt nhìn thấy đã sắp đụng vào, đột nhiên bị Vương Trung Đỉnh một phen kéo trở về.
Hàn Đông thở mạnh một trận, quay đầu nhìn về phía Vương Trung Đỉnh, lại cũng là biểu cảm kinh hồn chưa định.
Vương Trung Đỉnh thấy Hàn Đông nhìn chằm chằm mình, mặt chợt chuyển âm, một tay túm hắn vứt lên ghế sa lon bên cạnh.
"Chạy cái gì mà chạy? Đụng hỏng đồng hồ cậu đền nổi sao?"
Hàn Đông cũng không nói gì, ánh mắt tinh nhuệ ý vị đánh giá Vương Trung Đỉnh, bên trong lộ ra một cỗ trộm vui vẻ.
Vương Trung Đỉnh lại trở lại bàn làm việc, điểm một điếu thuốc, hút vài hơi sắc mặt nghiêm trọng kia mới dịu đi một chút.
"Cậu muốn lên trang bìa thì có thể, nhưng cụ thể ảnh nào nhất định phải do tôi quyết định."
Hàn Đông bất bình, "Cái đó tôi cũng phải thương lượng đi?"
Thái độ Vương Trung Đỉnh phi thường cứng rắn, "Tôi không muốn thượng lượng với cậu!"
"Anh cũng quá bất cận nhân tình
(không hợp với đạo làm người) đi?"
"Tôi nếu quả thật là bất cận nhân tình, chỗ ảnh đó cũng không thể lưu lại. Dù là mặc quần áo cũng không có một chút bộ dạng đứng đắn, chưa bắt cậu hủy toàn bộ đã quá nhân từ rồi."
Vì thế, Hàn Đông trực tiếp làm giảm không khí
(giận dỗi), vẫn là loại không khí lọt vào đủ kiểu xem thường này.
Không biết qua bao lâu, Vương Trung Đỉnh nói với Hàn Đông: "Tôi đã gửi hình ảnh tôi chọn cho Nick, chuyện này dừng ở đây."
"Đợi lát!" Hàn Đông vội vàng ngăn lại, "Là ảnh nào a? Anh ngược lại có thể cho tôi xem a!"
Vương Trung Đỉnh nói thẳng: "Cậu không cần xem, đã xóa rồi."
"Anh sao chưa cho tôi lưu đã xóa rồi? Nick tiên sinh có thể cho tôi đĩa CD ảnh như vậy!"
"Không riêng gì đĩa CD này, tất cả file gốc bên Nick cũng phải toàn bộ tiêu hủy, nếu đơn phương lưu lại lập tức ngưng hẳn tất cả hợp tác."
Hàn Đông nóng nảy, "Anh làm gì mà đuổi cùng giết tận tình như vậy a?"
"Loại ảnh này lưu truyền ra ngoài không có lợi với cậu." Vương Trung Đỉnh ngữ khí bén nhọn.
Nhưng Hàn Đông đến hiện tại vẫn chưa rõ, hắn như thế nào lại không được nhận ảnh của chính mình đây?
...
Sau khi Hàn Đông đi rồi, ánh mắt Vương Trung Đỉnh liền một mực dừng trên màn hình máy tính.
Nhị Lôi qua bắt chuyện trước, liền trực tiếp đẩy cửa vào.
Không ngờ mới vừa vào, đã cảm thấy Vương Trung Đỉnh chợt cứng đờ, sau đó ánh mắt sát khí như đao phủ giết lại đây, khiến cho Nhị Lôi một phen mất hồn.
"Vương tổng, anh... anh làm sao vậy?"
Vương Trung Đỉnh nhanh chóng khép laptop lại, sắc mặt khôi phục bình thường.
"Không sao, đưa đồ cho tôi."
Nhị Lôi ôm tâm tính tò mò đi về phía trước, trong nháy mắt đặt đồ xuống, ánh mắt hướng đến mặt Vương Trung Đỉnh dừng lại nửa giây, khiến cho thần kinh mẫn tuệ củ Vương Trung Đỉnh phát giác được.
"Nhìn gì đấy?" Vương Trung Đỉnh chất vấn.
Nhị Lôi vội lắc đầu, "Không, không..."
Nói xong cũng xoay người ra cửa.
Buổi tối, Vương Trung Đỉnh khó được không phải tăng ca, hơn 10 giờ đã lên giường nghỉ ngơi. Kết quả lăn qua lộn lại ngủ không được, nửa đêm lại dậy đốt một điếu thuốc, trong vẻ mặt lãnh đạm có hơn vài phần buồn bực.
Tới gần mười hai giờ, Vương Trung Đỉnh lại bưng lên máy tính cứng nhắc, lật xem từng ảnh chụp.
Đột nhiên đứng lên,đi thong thả vài bước ra cửa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khối đồng hồ Hàn Đông suýt nữa đụng phải kia. Không biết nghĩ ra gì đó, mặc y phục chỉnh tề liền đi ra ngoài.
"Nhị Lôi, giúp tôi mua vé máy bay, tôi hiện tại muốn đến Hồng Kông."
Nhị Lôi đang ngủ mơ mơ màng màng, xảy ra chuyện gì đây? Hơn nửa đêm chạy đến Hồng Kông...
Vương Trung Đỉnh quẳng điện thoại xuống liền đi đến ký túc xá Hàn Đông, Hàn Đông đã sớm ngủ đến thất ngã chỏng vó rồi. Vương Trung Đỉnh cũng không cho Hàn Đông mặc quần áo, trực tiếp bọc một cái chăn mỏng liền bê ra ngoài.
Hồng Kông là thành phố không đêm, lúc đến nơi đã hơn ba giờ sáng, trên đường như trước rất náo nhiệt.
Vương Trung Đỉnh được đưa đến một khách sạn, có một chuyên gia định giá chuyên nghiệp đã ở đó chờ hồi lâu.
Thấy Hàn Đông ngủ say, định giá sư có chút băn khoăn.
"Tôi lát nữa đụng vào, có thể khiến cậu ấy thức dậy không?"
"Sẽ không tỉnh." Vương Trung Đỉnh ngữ khí vô cùng chắc chắn.
Vì thế, định giá sư cầm qua một loạt công cụ chuyên nghiệp đến lượng thân cho Hàn Đông.
Ở nước ngoài, bảo hiểm thân thể đã không phải là việc gì lạ lẫm, rất nhiều danh nhân đều tự mua bảo hiểm khí quan trên người cho mình, ít thì mấy trăm hơn vạn, nhiều thì mấy ngàn vạn, thậm chí trên triệu đều có.
Trong nước mặc dù không có loại bảo hiểm này, nhưng như trước có không ít siêu sao mua bảo hiểm cho bộ phận đặc biệt. Ví như Y Lộ, năm đó mua bảo hiểm cho một đầu tóc dài 6000 vạn, liền khiến trong giới náo động không nhỏ.
Mục chính chính Vương Trung Đỉnh tới lần này là mua bảo hiểm nửa người dưới cho Hàn Đông, chủ yếu chính là bàn tọa
(mông) và hai chân.
Định giá sư tiếp nhận không ít khách hàng như vậy, cũng đã gặp không ít bộ phận ngạo nhân, nhưng thấy đôi chân của Hàn Đông vẫn bị kinh diễm một phen. Trong lúc đánh giá càng không ngừng trao đổi ánh mắt cùng Vương Trung Đỉnh, ám chỉ lần này có thể phải tiêu pha rồi.
Cuối cùng định giá sư cho mức độ bảo hiểm chính là hai chân 3 triệu, bàn tọa 1.2 triệu, hơn nữa đều là Đô-la!
Dựa theo điều khoản của công ty bảo hiểm, nếu đạt tới mức độ 4.2 triệu, hàng năm chỉ là chưa tính phí bảo hiểm cũng đã hơn một ngàn vạn rồi.
Vốn tưởng rằng Vương Trung Đỉnh suy xét thật lâu, không ngờ y trực tiếp mở miệng nói, "3.5 triệu."
"3.5 triệu? Ngài là muốn song hạng giảm ngạch hay là thi đơn tăng ngạch?" Định giá sư không rõ.
song hạng giảm ngạch (giảm giá 3.5 triệu mua cả 2 bộ phận)thi đơn tăng ngạch (tăng bảo hiểm một bộ phận lên 3.5 triệu)Vương Trung Đỉnh nói: "Thi đơn tăng ngạch."
"Nói cách khác ngài tăng thêm 5000 vạn bảo hiểm cho đôi chân của cậu ta?"
"Là bàn tọa." Vương Trung Đỉnh uốn nắn.
Định giá sư kinh ngạc, "Bàn tọa? Ngài tăng đến 3.5 triệu cho mông của cậu ta? Cặp chân kia thì sao?"
"10 triệu."
Định giá sư lúc ấy đã bị dọa đến bất động, siêu sao hàng đầu Hollywood cũng còn chưa bão đến cảnh giới này a!
Nhị Lôi lặng lẽ tính toán một lát, 13.5 triệu đôla là tương đương với trên trăm triệu nhân dân tệ, Hàn Đông trong vòng một đêm trong miệng Vương Trung Đỉnh liền từ một "Con gấu đồ chơi" biến thành "Gấu trúc" rồi.
Mà toàn bộ chuyện này, Hàn Đông hoàn toàn không biết.
Vương Trung Đỉnh đặc biệt dặn dò Nhị Lôi, "Việc này không đước nói với bất cứ người nào, đặc biệt không thể cho Hàn Đông biết."
"Vì sao?" Nhị Lôi không rõ.
Vương Trung Đỉnh nói: "Tình hình chân và mông của cậu ta, cậu ta đã trở thành người được lợi, tôi sợ lúc mộng du cậu ta sẽ tự cắt nửa người dưới của mình."
Nhị Lôi nâng trán, thật sựlà một câu bừng tỉnh người trong mộng.