Chương 116
Sau khi kì thi tổng hợp kết thúc, các đệ tử Thái Hoa Tông sẽ có nửa tháng nghỉ dài, từ đêm giao thừa đến rằm tháng Giêng, Hạ Lan Hi muốn đến tháp Lãng Phong và hội họp với Chúc Như Sương chỉ có thể đợi sau khai giảng.
Đây là lần đầu tiên Hạ Lan Hi không ở Kim Lăng đón năm mới cùng mẫu thân, ít nhiều cũng có chút không quen.
Y và Tống Huyền Cơ không thể lộ diện, không thể thăm họ hàng bạn bè, chiếc thuyền tiên hai tầng mua tạm trở thành nơi ở duy nhất của họ.
Nhưng chỉ cần được đón năm mới cùng Tống Huyền Cơ, bao nhiêu sự không quen đều trở thành niềm vui đối với Hạ Lan Hi.
Tống Huyền Cơ cần thời gian để phục hồi linh mạch bị đứt do tẩu hỏa nhập ma. Hạ Lan Hi chỉ tiếc mình đã mất kim đan và linh mạch, nếu không y và Tống Huyền Cơ ngủ với nhau vài lần, Tống Huyền Cơ cũng có thể khỏe lại nhanh hơn.
Nhưng dù đã mất kim đan linh mạch, cũng không ảnh hưởng đến việc Hạ Lan Hi nói rất nhiều. Khi Tống Huyền Cơ đả tọa điều tức, Hạ Lan Hi ở bên cạnh đọc hết sách vở, vắt óc suy đoán thân phận của mình, miệng không ngừng nghỉ.
Hạ Lan Hi bắt Tống Huyền Cơ dùng một thuật hiển hình trên người mình nghe có vẻ không đáng tin, kết quả không những y không thể hiện nguyên hình, mà còn biến móng tay y thành màu hồng nhạt phát ra ánh sáng mờ.
Hạ Lan Hi vừa nghĩ sau này phải giới thiệu thuật pháp này cho mẫu thân đỡ mất công nhuộm móng tay, vừa lo lắng đi đi lại lại trong thuyền tiên: “Tống Tầm ngươi nói rốt cuộc bản thể của ta là gì vậy!”
Ánh mắt Tống Huyền Cơ di chuyển theo Hạ Lan Hi: "Không quan trọng."
“Sao lại không quan trọng?” Hạ Lan Hi lo sợ nói, “Lỡ như bản thể của ta là loại giun cát không có chân thì sao?”
Tống Huyền Cơ im lặng một lát, ánh mắt hơi né tránh: “Không sao, từ nhỏ ta đã rất yêu thích giun cát không có chân.”
“Có phải ngươi do dự rồi không? Ngươi do dự rồi!” Hạ Lan Hi nghẹt thở, cảm giác như trời sụp: “Ngươi nói dối, ngươi căn bản không hề yêu thích! Không ai sẽ thấy giun cát đáng yêu——không ai! Ngươi nói xem ngươi có cứng với giun cát được không?”
“Không nói dối,” Tống Huyền Cơ nói, “Ngươi không phải người.”
Hạ Lan Hi: “.”
Rất tốt, bắt đầu chữ nào ra chữ nấy rồi, Tống Huyền Cơ quen thuộc đã quay lại rồi.
Tống Huyền Cơ đóng cuốn 《Tổng hợp các bài thuốc bí truyền chưa từng được biết đến》 mà Hạ Lan Hi nhét vào tay hắn: “Ngươi sẽ không phải là linh thú.”
Hạ Lan Hi hỏi: “Ồ? Dựa vào đâu mà nói vậy.”
“Trừ thượng cổ thần thú, phần lớn linh thú cũng có dương thọ, nhưng ngươi thì không.” Tống Huyền Cơ nói, “Xét đến thiên phú điều khiển vạn võ của ngươi, ngươi hẳn là linh khí hóa thành.”
Suy đoán của Tống Huyền Cơ không an ủi được Hạ Lan Hi, ngược lại còn khiến y càng buồn bã hơn: “Linh khí thường được làm từ linh thạch, vậy ta là một khối đá sao?”
Thế này còn không bằng một con linh thú, linh thú nói không chừng còn có thể có cái đuôi.
Tống Huyền Cơ nói: “Đá cũng tốt mà.”
“Tốt cái gì mà tốt,” Hạ Lan Hi vẫn nói câu đó, “Ngươi cứng với đá được không?”
Tống Huyền Cơ khẽ nhướng mày: “Ngươi lại đây.”
Hạ Lan Hi ủ rũ đi tới, vừa đến bên cạnh Tống Huyền Cơ đã bị Tống Huyền Cơ bế ngang lên: “Hả?”
“Không phải ngươi muốn biết sao,” Tống Huyền Cơ bế y đi về phía giường, “Vậy thì thử xem.”
“? Ngươi thử thế này không tính, ta còn chưa hiện nguyên hình mà! Ngươi không sợ ngủ được nửa chừng ta đột nhiên biến thành giun…” Hạ Lan Hi được đặt lên giường, lời chưa dứt đã bị Tống Huyền Cơ cúi xuống chặn lấy môi: “Ưm!”
Khoảnh khắc môi lưỡi chạm nhau, cơ thể Hạ Lan Hi liền mềm nhũn.
Y thực sự quá mềm, rõ ràng gầy gò như vậy, rõ ràng trên người không có một chút thịt thừa nào, nhưng khi đè lên người y, Tống Huyền Cơ giống như lạc vào một giấc mơ ngọt ngào.
Ngọt quá, mềm quá, không muốn tỉnh lại.
Hạ Lan Hi bị hôn đến mơ màng, đai lưng bị lặng lẽ cởi ra. Y cảm nhận được bàn tay hơi lạnh của Tống Huyền Cơ nắm lấy mắt cá chân của mình, đột nhiên có một dự cảm không tốt.
“Tống Tầm! Có phải ngươi lại muốn không khúc dạo đầu không?” Hạ Lan Hi vừa giãy giụa vừa cảnh cáo, “Đừng quên, chúng ta đã ký khế ước rồi——tám nghìn lượng!”
Động tác của Tống Huyền Cơ khựng lại, hỏi: “Hôn ngươi không tính là khúc dạo đầu sao?”
Hạ Lan Hi lắc đầu liên tục: “Không tính không tính, vẫn chưa đủ! Ngươi còn chưa c** q**n áo đã muốn ngủ với ta, đâu có chuyện như vậy!”
Tống Huyền Cơ nắm lấy hai mắt cá chân của Hạ Lan Hi, mạnh mẽ kéo y qua: “Ta không thiếu tám nghìn lượng.”
Hạ Lan Hi vừa bực vừa buồn cười: “Ngươi thật là… ta không hiểu tại sao ngươi lại vội vàng vào như vậy! Ngươi có vội lắm không?”
“Bởi vì mỗi khi đến lúc này, ta luôn luôn…” Tống Huyền Cơ cúi người, thì thầm bên tai Hạ Lan Hi: “Nóng lòng.”
Hạ Lan Hi hơi sững sờ: “Ngươi sẽ vậy sao?”
Hai lần đầu tiên nóng lòng còn có thể hiểu được, nhưng đây đã là lần thứ ba rồi.
Không ngoài ý muốn họ sau này sẽ ngủ với nhau rất nhiều lần, chẳng lẽ lần nào Tống Huyền Cơ cũng sẽ nóng lòng sao?
Tống Huyền Cơ “Ừm” một tiếng, khẽ nói: “Cứ cảm thấy, nếu không nhanh lên, ta có thể sẽ không được ngủ với ngươi nữa.”
Thì ra đây mới là lý do Tống Huyền Cơ không khúc dạo đầu sao, vậy mà trước đây Tống Huyền Cơ còn nói là vì phản ứng cơ thể y không cần khúc dạo đầu!
Thật biết cách đổ lỗi!
Hạ Lan Hi vừa định lên tiếng chỉ trích, bất ngờ đối mặt với đôi mắt không thấy đáy của Tống Huyền Cơ. Trong đó ngoài t*nh d*c và tính chiếm hữu nồng đậm, y còn nhìn thấy nỗi bất an sau khi mất rồi lại được ẩn sâu nhất.
“…Đừng nghĩ như vậy, Tống Tầm. Ta ở ngay đây chờ ngươi ngủ với ta, ta sẽ không đi đâu cả.” Hạ Lan Hi vừa xấu hổ vừa nhiệt tình nói, “Ngươi có rất nhiều thời gian.”
Tống Huyền Cơ nhìn Hạ Lan Hi rất lâu, bàn tay nắm lấy mắt cá chân Hạ Lan Hi cuối cùng cũng từ từ buông lỏng: “Được.”
Hạ Lan Hi nằm trên quần áo đã bị cởi ra của mình, nhìn Tống Huyền Cơ đứng thẳng dậy, không nhịn được đoán Tống Huyền Cơ lát nữa sẽ làm gì y trước——là hôn những chỗ khác của y hay là dùng tay trước?
Chỉ thấy Tống Huyền Cơ đưa tay tháo kim trâm tua rua trên tóc, trong khoảnh khắc, mái tóc dài như suối thác đổ xuống, dường như mang khuôn mặt thanh lãnh như ngọc đó xuống phàm trần.
Sau đó, Tống Huyền Cơ cởi từng chiếc từng chiếc khuy áo, quần áo cởi hết, để lộ lồng ngực trắng nõn và vòng eo săn chắc.Vừa trắng vừa gầy, đường nét trôi chảy, tao nhã tự nhiên.
Cuối cùng cũng nhìn thấy cảnh tượng đã mong đợi từ lâu, Hạ Lan Hi lại có chút không chịu nổi, một tay túm lấy chăn bên cạnh che kín mặt.
Tống Huyền Cơ hỏi: “Sao vậy.”
Mặt Hạ Lan Hi đỏ bừng, giọng nghèn nghẹn nói: “Ta… ta ngại không dám nhìn.”
Tống Huyền Cơ nói: “Ồ, vậy ta không cởi nữa.”
Hạ Lan Hi lập tức chui ra khỏi chăn: “Không được không được, ngươi phải cởi!”
Tống Huyền Cơ nhân cơ hội khẽ nắm lấy cổ Hạ Lan Hi, cúi đầu lần nữa hôn lên đôi môi mềm mại đó.
Giống như đang thưởng thức một món bánh ngọt ngon nhất trên đời, mỗi tấc đều không thể lãng phí.
Môi, cổ, xương quai xanh, ngực, eo, đùi…
Hạ Lan Hi đột nhiên trợn to mắt, không thể tin được: "Tống Tầm, ngươi… ngươi đang hôn ở đâu!”
Tống Huyền Cơ nhìn Hạ Lan Hi: “Ngươi nói xem.”
Hạ Lan Hi bị Tống Huyền Cơ lật người lại. Y siết chặt lấy chăn, quay đầu nhìn về phía Tống Huyền Cơ, trong giọng nói mang theo cả tiếng khóc nấc: “Đủ rồi đủ rồi, ta không muốn nữa, tám nghìn lượng của ngươi đã được giữ lại rồi, mau dừng lại!”
Khóa song tu của Hợp Hoan Đạo đâu có dạy cái này!
Tống Huyền Cơ: “Hạ Lan Hi.”
Hạ Lan Hi: “…Ừm?”
Tống Huyền Cơ: “Có lẽ ta đoán sai rồi.”
Hạ Lan Hi: “…Cái gì?”
Tống Huyền Cơ nâng cằm Hạ Lan Hi lên, tầm mắt của Hạ Lan Hi bị buộc phải nhìn vào đầu ngón tay của Tống Huyền Cơ: “Nói không chừng ngươi thật sự là một con linh thú.”
Hạ Lan Hi đang định hỏi lời này có ý gì, Tống Huyền Cơ đã từ sau lưng phủ lên người y, nói bên tai y: “——Linh thú trong nước.”
...
Khi Hạ Lan Hi tỉnh lại, ánh nắng ngoài cửa sổ đặc biệt rực rỡ. Thuyền tiên không nhanh không chậm lướt qua biển mây rực rỡ, nhìn xuống dưới qua tầng mây là sa mạc vàng rực trải dài bất tận.
Rõ ràng thuyền tiên đã rời khỏi địa phận Giang Nam. Hạ Lan Hi tiện tay khoác áo của Tống Huyền Cơ lên người, bám vào cửa sổ ngắm nhìn vẻ đẹp của sa mạc, giọng đã khóc đến khản đặc nhưng lời nói vẫn nhiều như vậy: “Tống Tầm Tống Tầm, chúng ta đến đâu rồi? Có phải ngươi đã tự thay đổi hướng đi, sao không nói cho ta biết?”
Tống Huyền Cơ: “Tây Châu.”
Hạ Lan Hi: “A, chúng ta đến Tây Châu làm gì?”
“Thuyền tiên này quá nhỏ, không tiện hành sự.” Tống Huyền Cơ liếc nhìn chiếc giường dưới thân Hạ Lan Hi, “Mua cái khác.”
Hai mắt Hạ Lan Hi sáng rực: “Oa!”
Tây Châu Trường Tôn thị phất lên nhờ đá cứng, đá cứng cứng rắn vô cùng, lại có tác dụng ấm vào mùa đông và mát vào mùa hè, là nguyên liệu không thể thiếu để chế tạo thuyền tiên. Do đó, thuyền tiên đã trở thành một trong rất nhiều sản nghiệp của Trường Tôn gia. Hạ Lan Hi ở Kim Lăng đều từng nghe khẩu hiệu của thuyền tiên Tây Châu: Mua thuyền tiên, đến Tây Châu!
Hai người ngụy trang một chút, một người mặc đồ hồng, một người mặc đồ xanh, Tống Huyền Cơ tháo kim trâm tua rua đưa cho Hạ Lan Hi cất giữ. Họ đến cửa hàng thuyền tiên lớn nhất thuộc Trường Tôn gia Tây Châu, vừa bước vào đã thấy những chiếc thuyền tiên với hình dáng khác nhau được thu nhỏ lại bằng lòng bàn tay, trưng bày trong những chiếc hộp gấm khổng lồ lượn lờ trong mây khói. Mỗi chiếc đều được linh khí nuôi dưỡng mà phát ra ánh sáng màu sắc khác nhau, giống như những vì sao trên bầu trời sao rộng lớn.
Những chiếc thuyền tiên này chỉ cần nhìn vẻ ngoài là đã biết giá không hề rẻ, có chiếc hình hai rồng đùa giỡn ngọc, có chiếc được làm thành hình phượng hoàng bay lượn, còn có chiếc được phục dựng lại 1:1 vườn Cô Tô nổi tiếng thế gian… Chiếc nhỏ nhất có thể đủ cho một gia đình mười mấy người đi lại, chiếc lớn nhất còn có thể sánh với một cung điện nguy nga, nghe nói hoàng thất Lâu Lan chính là một trong những khách hàng lâu năm của Trường Tôn gia Tây Châu.
Hạ Lan Hi không khỏi ngưỡng mộ cảm thán: “Nhà Trường Tôn Sách thật sự rất giàu! Tây Châu giàu có quả nhiên danh bất hư truyền!”
Tống Huyền Cơ nhắc nhở: “Nhưng Trường Tôn Kinh Lược thi đứng thứ sáu, cũng chưa lưỡng tình tương duyệt với Chúc Vân.”
Hạ Lan Hi không còn ngưỡng mộ nữa: “Cũng đúng, Trường Tôn Sách cũng thảm lắm.”
Tiểu nhị cửa hàng thuyền tiên làm ăn buôn bán lâu năm, ánh mắt rất tinh tường, vừa nhìn khí chất của hai người Tầm Hi đã biết đây là hai vị khách quý không thể lơ là. Tiểu nhị lập tức mời ông chủ của mình ra, để ông chủ đích thân tiếp đãi hai vị khách quý.
Ông chủ tên là Trường Tôn Phù, có quan hệ anh em họ với Trường Tôn Sách. Thiên tư tu hành của Trường Tôn Phù không đủ, nhưng lại rất có thiên phú kinh doanh, vừa đến đã dùng một câu nói chiếm được trái tim Hạ Lan Hi: “Quý khách đến đúng lúc lắm! Chúng ta vừa cho ra mắt chiếc thuyền tiên thích hợp nhất cho các cặp đôi mới cưới đi du ngoạn, hai vị có muốn xem không?”
“Chúng ta còn chưa thành thân!” Hạ Lan Hi hưng phấn nói, “Nhưng chúng ta muốn xem, làm phiền!”
Tống Huyền Cơ khẽ liếc Hạ Lan Hi, nói: “Dẫn đường.”
Trường Tôn Phù cười: “Được rồi——mời hai vị khách quý vào trong!”
Hạ Lan Hi nhớ đến các đạo hữu của mình, dùng giọng điệu trò chuyện bâng quơ hỏi: “Ông chủ, nghe nói thiếu chủ của Tây Châu các ngươi là đệ tử Thái Hoa Tông, bây giờ chắc đã được nghỉ phép về nhà rồi nhỉ.”
Trong gia tộc mà có một đệ tử Thái Hoa Tông, đó là chuyện đại hỷ làm rạng danh gia môn. Hồi đó Trường Tôn Sách thi vào Thái Hoa Tông, cả Tây Châu trống gõ rộn ràng, pháo nổ vang trời, pháo hoa hoành tráng được bắn suốt ba ngày ba đêm.
Trường Tôn Phù đã quen với việc khách hàng nhắc đến chuyện Thái Hoa Tông, không nghi ngờ gì: “Đâu, không phải dạo trước Thái Hoa Tông xảy ra chuyện sao, nghe nói còn có một đệ tử Vô Tình Đạo chết rồi. Đường đệ của ta có tình bạn không hề nhạt với đệ tử đó, vừa được nghỉ phép đã cùng mấy vị đạo hữu khác vội vã đến Giang Nam phúng viếng rồi.”
Hạ Lan Hi vừa áy náy vừa đau lòng, hạ giọng nói với Tống Huyền Cơ: “Ôi, vì ta, Trường Tôn Sách còn không thể về nhà ăn Tết, ta có lỗi với hắn.”
Tống Huyền Cơ: “Trước tiên, ngươi và Trường Tôn Kinh Lược không thể tính là ‘tình bạn không hề nhạt’. Thứ hai, năm nay Trường Tôn Kinh Lược có thể đón Tết cùng Chúc Vân.”
Hạ Lan Hi: “!!!”
“Lúc này, nói không chừng hắn đang ăn cỗ của ngươi, cùng mẫu thân của ngươi và Chúc Vân đánh bài. Dựa vào tài đánh bài của hắn, chắc chắn có thể kiếm được chút tiền từ mẫu thân ngươi và Chúc Vân.” Tống Huyền Cơ thản nhiên nói, “Trong khi đó, ngươi ở Tây Châu xa xôi chăm sóc công việc làm ăn của nhà hắn, lát nữa lại sắp để nhà hắn kiếm được một khoản lớn.”
Câu nói dài của Tống Huyền Cơ như giác ngộ lớn, Hạ Lan Hi lập tức không còn đau lòng nữa.
Thất bại của bản thân tuy đáng tiếc, nhưng thành công của đạo hữu quả thực lại càng khiến người ta phải xoắn ruột.
“Đáng ghét,” Hạ Lan Hi nghiến răng nghiến lợi nói, “Thật là hời cho cái tên Trường Tôn Kinh Lược đó!”