Chương 127
Hoán Trần Chân Quân bằng sức lực của một phàm nhân, đã tranh thủ thêm cho nhân gian hơn mười năm thời gian an ổn.
Vì thế linh hồn của ngài đã chống đỡ đến giới hạn nên tan rã gần hết.
Bây giờ đối mặt với trật tự Quỷ Giới đang trên bờ vực sụp đổ, điều duy nhất ngài có thể làm là canh giữ bên cạnh tượng thần Bắc Lạc, chờ đợi Hạ Lan Hi đến.
——Đây cũng là giao kèo cuối cùng mà ngài và Hạ Lan Hi cùng nhau đặt ra.
“Thể xác và sinh môn của ngươi đều ở chỗ ta.” Hạ Lan Hi nói, “Hoán Trần, ngươi có thể trở về rồi.”
Tống Huyền Cơ giải phóng thể xác của Hoán Trần Chân Quân từ trong kiếm linh của Vong Xuyên Tam Đồ. Hoán Trần Chân Quân làm ngơ bản thân đang mặc áo choàng đỏ lộng lẫy và đội trâm vàng tua rua, ngài xòe lòng bàn tay về phía Hạ Lan Hi, một chiếc Vạn Tượng Lưu Ly Kính yên lặng trôi nổi trên lòng bàn tay ngài.
Không giống với những chiếc Vạn Tượng Lưu Ly Kính khác, chiếc gương này chỉ nhìn từ bên ngoài không thấy bên trong có gì. Tăm Hạ Lan Hi khẽ động, hỏi: “Ngươi muốn chúng ta đi vào sao?”
Trước đây Tống Huyền Cơ từng đoán, sở dĩ Phi Nguyệt Chân Quân đã tận tâm tận lực ở Quỷ giới mà vẫn không tìm thấy tượng thần Bắc Lạc rất có thể là do tượng thần Bắc Lạc đang không ngừng di chuyển. Chẳng lẽ, tượng thần Bắc Lạc ẩn mình trong chiếc Vạn Tượng Lưu Ly Kính này sao?
Hoán Trần Chân Quân khẽ gật đầu, xác nhận suy đoán của Hạ Lan Hi.
“Vậy ta đi vào đây!” Hạ Lan Hi vội vàng kéo Tống Huyền Cơ chui vào trong gương, đồng thời không quên dặn dò: “Ngươi mau quay về cơ thể của mình đi, Tư Khế Chân Quân và Minh Hữu Chân Quân đang ở Hoàn Hồn Nhai, ngươi đi hội họp với họ!”
Hoán Trần Chân Quân: “.”
Tống Huyền Cơ: “Thẩm viện trưởng sẽ không đi.”
Hạ Lan Hi: “A, tại sao?”
Tống Huyền Cơ: “Bởi vì thể xác của ngài ấy đang đội trâm vàng tua rua.”
Hạ Lan Hi: “Ồ… Hiểu rồi!”
Quả nhiên là mỗi người một số phận, nếu y cũng có trâm vàng tua rua xinh đẹp để đội, y sẽ không ngại bị đồng môn hay đồng liêu nhìn thấy đâu.
Khi hai người đang nói chuyện, Vạn Tượng Lưu Ly Kính ánh sáng rực rỡ, nuốt chửng cả hai bóng dáng vào trong.
Cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến đổi, Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ đứng trên một con đường lớn không thấy điểm cuối, con đường dưới chân là một cuộn sách tiên đã được trải ra.
Từng điều Giới luật Quỷ Giới được sắp xếp ngay ngắn viết trên cuộn sách, trong đó phần lớn đã mất đi ánh sáng vốn có, chỉ còn lại một vài điều ít ỏi đang phát ra ánh sáng vàng.
Vạn chữ thành cuộn, đại đạo hướng lên trời.
【Quỷ Giới mười ba trạm, mỗi trạm một nhiệm vụ, không can thiệp lẫn nhau】
【Vong hồn uống nước mê hồn, nói lời thật lòng, vào Mê Hồn Điện chịu thẩm tra】
【Những kẻ tội nghiệp chưa được thanh tẩy, chuộc tội ở mười tám tầng địa ngục】
【Nơi giam cầm Tứ Đại Hung Thú, vạn vật không xâm phạm】
…
Những điều luật này có cùng một kiểu chữ, chắc hẳn đều là do Bắc Lạc Thượng Thần viết, có và chỉ có một điều luật có nét chữ khác so với những cái khác, rõ ràng là do Hoán Trần Chân Quân thêm vào gần đây: 【Tống Lưu Thư không có lệnh triệu hồi không được vào Quỷ Giới】.
Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ đi theo hướng của cuộn sách về phía trước, cứ đi được vài bước, sẽ có một điều luật vì mất hiệu lực mà lặng lẽ tối sầm lại phía sau họ, giống như từng ngọn đèn bị dập tắt, nơi đèn tắt chỉ còn lại một mảng tối sâu không thấy đáy.
Không bao lâu sau, hai người đến cuối cuộn sách, vạn chữ giới luật cũng chỉ còn lại điều cuối cùng. Chín chữ đơn giản, trong hỗn độn vô tận sáng lên một tia sáng duy nhất còn sót lại——
【Kẻ từ Quỷ Giới tự ý vào Dương Gian, phải giết】
Đây là điều quan trọng nhất trong Giới luật Bắc Lạc, là hạt nhân của vận hành tự nhiên của hai giới Âm Dương.
Hạ Lan Hi đứng trên chín chữ này, bông hoa nhỏ màu xanh trên đỉnh đầu y rơi xuống, không có gió nhưng bay lượn trong hư không, hóa thành thanh thần kiếm mang tên Bất Thức Phong Nguyệt.
Một bàn tay thon dài và xương xẩu nắm lấy bông hoa của Hạ Lan Hi, từ đầu ngón tay đến tay áo, từ mái tóc dài đến ngũ quan, toàn bộ diện mạo của tượng thần Bắc Lạc hiện ra trước mắt Hạ Lan Hi từng chút từng chút.
Thanh niên lãnh đạm và đẹp trai một tay cầm kiếm, một thân áo trắng trong sạch hơn cả tuyết, ánh mắt bình tĩnh như thể cách biệt với thế gian, chỉ có thanh trường kiếm trong tay, là sự liên kết duy nhất của hắn với vạn vật.
“…Ta đã từng gặp hắn,” Vượt qua ngàn năm thời gian, Hạ Lan Hi một lần nữa nhìn Bắc Lạc Thượng Thần, vô số ký ức tràn vào trong đầu: “Ta đã gặp hắn từ rất lâu rồi.”
Hóa ra, y đã gặp khuôn mặt này từ hai nghìn năm trước rồi, khuôn mặt giống hệt pháp tướng của Tống Huyền Cơ.
Y chưa bao giờ tặng hoa cho người khác. Bông hoa do y nở ra, tiền kiếp và kiếp này, chỉ tặng cho một người mà thôi.
*
Hai nghìn năm trước, nghiệp hỏa Quỷ Giới tràn ngập mặt đất nhân gian, sinh linh lầm than, khắp nơi hoang tàn.
Nơi tập trung của phàm nhân, khu chợ nhộn nhịp ngày xưa trở thành đống đổ nát, những bách tính mất nhà cửa vẻ mặt đờ đẫn ngồi trong khói thối rữa, tuyệt vọng chờ đợi cái chết đến.
Những bách tính còn giữ lại được ý chí cầu sinh bất chấp tất cả đổ xô vào núi Thái Hoa, trong mắt họ, đó là miền đất tịnh thổ duy nhất còn sót lại trên lục địa này.
Nhưng Bắc Lạc thông qua Vạn Tượng Lưu Ly Kính phát hiện, ngoài Thái Hoa Tông được mười hai vị viện trưởng trấn giữ, nhân gian còn có một nơi chưa bị Quỷ Giới nhúng chàm.
Đó là một vùng đất cằn cỗi không có một ngọn cỏ. Màn trời suốt ngày bị âm khí dày đặc bao phủ, không có ánh sáng mặt trời và mặt trăng, không có sấm sét hay mưa gió, mảnh đất nghèo nàn không thể nuôi dưỡng bất kỳ sự sống nào.
Tầm mắt vươn tới, mỗi một tấc đất đều lạnh như băng, là những tảng đá cứng rắn vô cùng. Thời gian dường như đã quên lãng nơi này, nó rõ ràng ở trong nhân gian, nhưng lại tĩnh mịch hơn cả Quỷ Giới, yên tĩnh đến nỗi ngay cả một tiếng gió thổi cũng không nghe thấy.
Bắc Lạc đã từng nhìn thấy ghi chép về nơi này trong sách cổ, trong sách gọi nơi này là 【Chung Yên】.
Truyền thuyết kể rằng, đất Chung Yên một trăm năm mới thấy mặt trời và mặt trăng một lần, một nghìn năm mới gặp gió và mưa một lần. Người, linh thú, linh thực, tất cả sự sống đều không thể sinh trưởng ở đất Chung Yên, thậm chí không có sinh mệnh nào nguyện ý đến gần nơi này, điều này cũng khiến đất Chung Yên trở thành một nơi cư ngụ tuyệt vời cho vong hồn Quỷ Giới.
Nhưng không hiểu vì sao, Quỷ Giới không những không chiếm lĩnh đất Chung Yên, ngược lại còn kính mà tránh xa, dường như có một lực lượng nào đó đang uy h**p chúng ở đất Chung Yên, một lực lượng có thể sánh ngang với mười hai vị viện trưởng Thái Hoa Tông.
Ngày Bắc Lạc đặt chân đến đất Chung Yên, vừa tròn một trăm năm kể từ lần ánh nắng mặt trời cuối cùng chiếu rọi vào đất Chung Yên.
Ánh xuân khó khăn xuyên qua những tầng mây dày, chỉ có một tia sáng thành công hạ xuống mặt đất.
Tia sáng nhợt nhạt và yếu ớt, giống như một giọt nước rơi vào đại dương, sức nóng ít ỏi bị cái lạnh đồng hóa, ánh sáng nhanh chóng trở về bóng tối.
Tuy nhiên, ngay trong tia sáng ấm áp thoáng qua này, Bắc Lạc đã nhìn thấy một thiếu niên thân hình mảnh mai, vẻ ngoài đẹp kinh người.
Thiếu niên khoác lên mình một tấm lụa mỏng được dệt từ ánh trăng, ôm lấy hai chân ngồi giữa tia sáng, hướng về phía hắn một ánh mắt táo bạo và tò mò. Trên đỉnh đầu của thiếu niên, còn mọc một cây hoa nhỏ màu xanh tươi tắn.
Không ai có thể sinh tồn ở đất Chung Yên, thiếu niên này chắc chắn không phải là người.
Bắc Lạc rút kiếm Mạc Vấn Hoàng Tuyền ra, chỉ vào thiếu niên và hỏi: “Vật gì.”
Thiếu niên sững sờ một cái, giống như một đứa trẻ lần đầu tiên nghe thấy âm thanh, mắt sáng lên: “Vật gì?”
Bắc Lạc: “?”
Thiếu niên giống như vẹt học tiếng người, hấp tấp lặp lại: “Vật gì vật gì!”
Bắc Lạc: “.”
Thiếu niên không biết nói cuối cùng đã học được câu đầu tiên trong đời: Vật gì.
Bắc Lạc không tìm thấy sinh môn trên người thiếu niên, từ đó có thể thấy thiếu niên là vật chết tu luyện mà thành công. Nhưng dù là vật gì, muốn tu luyện thành hình đều cần hấp thụ tinh hoa của mặt trời và mặt trăng, linh khí của trời đất. Ở đất Chung Yên một trăm năm mới thấy mặt trời một lần, vậy mà lại có vật chết tu luyện ra hình người, quả thật không thể tin được.
Bắc Lạc và thiếu niên nhìn nhau. Thiếu niên cười rạng rỡ, không biết mệt mà nói hai chữ “vật gì”, giọng nói sạch sẽ và thuần khiết như một sinh linh chưa từng đặt chân vào thế tục.
Không biết qua bao lâu, tia sáng dần yếu đi, thiếu niên không ngừng cuộn tròn thân mình lại, để tia sáng ngày càng nhỏ vẫn có thể chiếu vào người mình.
Thiếu niên dường như rất sợ hãi tia sáng biến mất, bởi vì y biết, một khi tia sáng này biến mất, y lại phải một mình ở trong bóng tối và tĩnh mịch một thời gian rất rất dài, mới có thể nhìn thấy cái thứ sáng sủa và ấm áp này một lần nữa.
Thiếu niên chỉ học được nói “vật gì” không thể dùng lời nói để diễn tả sự hoảng sợ và lo lắng của mình, y chỉ có thể co mình lại thành một khối nhỏ, tội nghiệp hướng về phía Bắc Lạc cầu cứu.
Mặt Bắc Lạc không cảm xúc cho kiếm Mạc Vấn Hoàng Tuyền vào vỏ kiếm, quay người rời đi.
Thiếu niên lập tức cuống quýt: “Vật gì?”
Bắc Lạc không quay đầu lại đi về phía lối ra. Hắn không giỏi đối phó với tình huống này, truyền âm cho Tàng Ngọc và Phù Tự đến xử lý mới là thượng sách.
Thiếu niên nhìn bóng lưng Bắc Lạc ngày càng xa, do dự một chút, lại dũng cảm chủ động bò ra khỏi phạm vi chiếu sáng của tia sáng, đuổi theo sau lưng Bắc Lạc gọi: “Vật gì!”
Giọng nói nức nở của thiếu niên khiến bước chân Bắc Lạc dừng lại. Bắc Lạc đứng yên tại chỗ, mặc cho thiếu niên đuổi kịp. Thiếu niên chạy vội vàng, lụa mỏng ánh trăng trượt xuống từ bờ vai gầy gò của y, mái tóc dài có chút lộn xộn rũ xuống bên hông lờ mờ hiện ra.
Từ trước đến nay Bắc Lạc không quan tâm đến ngoại hình của một người, dù là người đẹp đến đâu trong mắt hắn cũng không khác gì người dân ở quê. Cho nên, hắn chỉ nhìn thiếu niên thêm một lần, lần thứ hai đã dời tầm mắt đi.
Thiếu niên vẫn luôn nhìn hắn, từ trên xuống dưới, từ đầu đến cuối, không chịu bỏ qua bất cứ chỗ nào, giống như một tiểu linh thú đang tìm kiếm nơi ẩn náu trên người chủ nhân.
Cuối cùng, ánh mắt của thiếu niên rơi xuống vỏ kiếm Mạc Vấn Hoàng Tuyền. Thiếu niên nháy mắt một cái, Mạc Vấn Hoàng Tuyền lần đầu tiên tự động rút ra mà không cần triệu hồi, trong tay Bắc Lạc chỉ còn lại một vỏ kiếm trống rỗng. Ngay sau đó, thiếu niên chiếm lấy tổ chim, thoáng cái hóa thành nguyên hình chui vào, chỉ còn lại bông hoa nhỏ màu xanh trên đỉnh đầu vẫn lộ ra ngoài vỏ kiếm.
Bắc Lạc: “…”
Bắc Lạc mang thiếu niên về Thái Hoa Tông. Lúc này ở Thái Hoa Tông có hai vị viện trưởng, Tàng Ngọc của Hợp Hoan Đạo và Phù Tự của Thái Thiện Đạo.
Tàng Ngọc và Phù Tự vây quanh thiếu niên mà tặc lưỡi ngạc nhiên.
“Thật là kỳ lạ.” Phù Tự không tài nào hiểu nổi: “Có thể tu luyện thành công ở đất Chung Yên, thực lực của y đã có thể gọi là cận thần rồi. Y có thể khiến Quỷ Giới không dám đến gần đất Chung Yên một chút nào, tại sao lại cho phép Bắc Lạc ra vào tùy ý, còn nguyện ý hóa thành nguyên hình trở về Thái Hoa Tông với Bắc Lạc?”
Tàng Ngọc suy nghĩ một chút, nói: “Có lẽ là vì mặt của Bắc Lạc.”
Phù Tự: “?”
“Đổi lại là ta, ta cũng nguyện ý đi theo mỹ nhân đẹp trai.” Tàng Ngọc vừa nói, vừa cúi người sờ bông hoa nhỏ màu xanh của thiếu niên: “Không ngờ nha thần khí nhỏ, ngươi còn là một cây kiếm mê sắc đó.”
Thiếu niên không hiểu Phù Tự và Tàng Ngọc đang nói gì, nhưng y có thể cảm nhận được sự thiện ý mà hai người phát ra với y. Thiếu niên cười tươi roi rói: “Vật gì!”
“Ai da, bây giờ ngươi vẫn chưa biết nói chuyện nha.” Tàng Ngọc cười nói, “Vừa hay, gần đây bổn tọa đang dạy tiểu hồ ly nói tiếng người, hay là dạy cả ngươi luôn nhé?”
“Ta thấy không cần đâu, học nói chuyện với ngươi thì có thể nói ra được lời hay gì.” Phù Tự lạnh lùng nói, “Thân phận của ‘Vật gì’ không hề tầm thường, có lẽ là trợ lực lớn nhất của chúng ta để đối kháng với Quỷ Giới. Theo ta thấy, ‘Vật gì’ vẫn nên ở bên cạnh Bắc Lạc là an toàn nhất.”
Tàng Ngọc nghe vậy lắc đầu liên tục: “Vậy thì thảm rồi, bông hoa nhỏ cả đời này đừng hòng học được nói tiếng người.”
Bắc Lạc: “.”