Phong Nguyệt Vô Tình Đạo - Bỉ Tạp Bỉ

Chương 131

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 131

 

Bỏ qua Tống Lưu Thư sang một bên, mười chín năm mưu tính của Thẩm Nhứ Chi đến đây cuối cùng cũng kết thúc.

 

Trong mười chín năm hắn rời đi, Giang Ẩn Chu dẫn dắt viện Vô Tình Đạo phục chế thành công trận pháp Thái Sơ Vô Cực. Bây giờ, điện hạ Quỷ Giới đe dọa, lệ quỷ và hung thú đều bị nhốt ở Quỷ Giới, chiến trường của đại chiến người và quỷ cũng được cố định ở Quỷ Giới, Thái Hoa Tông còn có mười hai canh giờ để hóa giải kiếp nạn này.

 

Hạ Lan Hi lên bờ, giật mình nhận ra Hoàn Hồn Nhai đã có rất nhiều bạn cũ. Phi Nguyệt Chân Quân, Nghi Ách Chân Quân, Vô Cữu Chân Quân, Ôn Miên Chân Quân… mười một vị viện trưởng trừ Giang Ẩn Chu đã đến đông đủ.

 

Mỗi vị viện trưởng đều mang theo môn sinh đắc ý của đạo viện nhà mình đến chi viện, trong một đống đệ tử cao cấp của Thái Thiện Đạo Hạ Lan Hi bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

 

“Thượng Quan sư huynh?” Hạ Lan Hi kinh ngạc nói, “Ngươi cũng đến rồi!”

 

Thượng Quan Thận và Hạ Lan Hi đã lâu không gặp, có nhiều đạo hữu như vậy ở đây, Hạ Lan Hi lại gọi tên hắn đầu tiên, điều này khiến Thượng Quan Thận được sủng mà kinh, nhưng dù hắn có kinh thế nào thì khí chất đại sư huynh vẫn còn đó: “Lúc nguy nan sinh tử như vậy, đương nhiên ta phải đến.”

 

Hạ Lan Hi: “Được, ngươi tới!”

 

Người quá nhiều, Hạ Lan Hi không có thời gian để dán bùa thế thân lên cho mỗi người, cách tốt nhất là giải quyết vấn đề cốt lõi với tốc độ nhanh nhất, tức là tìm cách để Giới luật Bắc Lạc có hiệu lực trở lại, buộc Quỷ Giới phải khôi phục trật tự.

 

Nhưng Quỷ Giới Đại Điện Hạ theo sát phía sau họ xông ra khỏi sông Vong Xuyên, Tống Huyền Cơ để y bên cạnh Phi Nguyệt Chân Quân và Hoán Trần Chân Quân, ngay cả thời gian để nói chuyện với y cũng không có, chỉ sờ một cái lên đầu y rồi cầm kiếm quay người rời đi.

 

Hạ Lan Hi cũng không có thời gian để cọ đầu vào lòng bàn tay Tống Huyền Cơ nữa, quay đầu lại nói với hai vị chân quân Hoán Trần và Phi Nguyệt: “Tống Tầm bảo các ngươi nghỉ ngơi một lát, chỉ cần bảo vệ ta thật tốt là được.”

 

Đừng thấy Phi Nguyệt Chân Quân ôm Hoán Trần Chân Quân không chịu buông tay, một bộ dạng thần thái sáng láng phong thái tuyệt thế, vừa rồi ở Hợp Hoan Đạo Phi Nguyệt Chân Quân sử dụng Thủy triều nguyệt thực với quy mô lớn như vậy chắc chắn rất mệt, bây giờ không chừng là đang cố chống đỡ thôi.

 

Tống Lưu Thư cười khẩy: “Vô cùng cảm ơn lời giải thích của ngươi, nếu không với cái đầu của bổn tọa thì thật sự không hiểu được ý hắn là gì.”

 

Thẩm Nhứ Chi: “Buông ra.”

 

Tống Lưu Thư: “Buông cái gì? Tốt nhất Thẩm viện trưởng nên nói rõ một chút.”

 

Thẩm Nhứ Chi: “…Ta.”

 

Mặc dù có các vị viện trưởng có mặt, Tống Huyền Cơ đã lấy lại được một phần thần lực của thời kỳ Bắc Lạc bị điện hạ Quỷ Giới coi là người mạnh nhất. Quỷ Giới Đại Điện Hạ duy trì Tướng cực ác của Tống Huyền Cơ, hai bên luôn khó phân cao thấp.

 

Mỗi một chiêu của Tống Huyền Cơ không chỉ nằm trong dự liệu của Đại Điện Hạ, mà còn bị Đại Điện Hạ sao chép một cách chính xác không sai sót.

 

Ánh kiếm mạnh mẽ đan xen tạo ra một cơn bão đáng sợ, Bất Thức Phong Nguyệt chém ngang một kiếm, nửa đỉnh núi Hoàn Hồn Nhai không cánh mà bay, ngẫu nhiên bay đến chiến trường của Nghi Ách Chân Quân.

 

Đối thủ của Nghi Ách Chân Quân là một trong Tứ Đại Hung Thú Thượng Cổ Cùng Kỳ. Hung thú có ngoại hình giống hổ vỗ cánh, từ trên cao há cái mồm to đầy máu về phía Nghi Ách Chân Quân, phun ra lửa, đúng lúc bị nửa đỉnh núi bay tới đập lệch đầu. Ngọn lửa theo đó đổi hướng, giúp Chúc Như Sương và những người khác đốt chết một lũ lệ quỷ nhỏ.

 

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Những lệ quỷ này không ngừng tràn ra từ vực sâu địa ngục, oán khí ngút trời và mùi tanh hôi thối rữa vô hình ăn mòn tinh thần của các thiếu niên, may mắn có bảo bối tiên hạc của Tiêu Vấn Hạc phát ra tiếng hạc gáy cao vút trong trẻo khiến họ có thể gượng ép tỉnh táo.

 

Bạch Quan Ninh dùng Đồng Tước Yêu siết cổ một con lệ quỷ, trong lòng lẩm nhẩm “con thứ chín”, hét lớn hỏi Trường Tôn Sách: “Ngươi giải quyết được bao nhiêu rồi?”

 

Một tay Trường Tôn Sách  xách một con lệ quỷ, đập đầu chúng vào nhau một cái bụp: “Bái phục rồi, ngươi còn có tâm trí để đếm cái này sao?!”

 

Nước não bị vỡ của lệ quỷ phun thẳng thừng lên người Trường Tôn Sách, bản thân Trường Tôn Sách cũng ghê tởm không chịu nổi, nhưng Chúc Như Sương lại không hề ghét bỏ hắn, nắm lấy tay hắn kéo hắn ra khỏi một con lệ quỷ đang định đánh lén hắn từ phía sau: “Cẩn thận!”

 

Trường Tôn Sách hít một hơi thật sâu: “Ý gì vậy, thích ta à?”

 

Chúc Như Sương đang bận đối phó với đội quân lệ quỷ không thể giết hết, đã lười phản bác rồi.

 

Từ nhân gian đến Quỷ Giới, trận cận chiến của Vô Cữu Chân Quân và Tứ Điện Hạ Quỷ Giới vẫn tiếp tục. Hai người khổng lồ nổi bật nhất giữa đám đông người và quỷ, một cú đấm uy lực của Vô Cữu Chân Quân  đánh vào cổ cơ quan tạo vật, những linh kiện vỡ vụn rơi xuống như mưa đá, dẫn đến một đệ tử Hỗn Thiên Đạo lầm bầm chửi rủa: “Sư tôn ngài muốn đập chết ta à!”

 

Linh Thực Đạo dồn toàn lực của cả đạo viện trồng một cây Bích Linh ở trung tâm Quỷ Giới, những đệ tử linh lực không đủ và bị thương có thể tu sửa một chút dưới gốc cây.

 

Thuật thôi miên của Tiêu Dao Đạo tỏa sáng rực rỡ, làm choáng tất cả những con chó dữ sủa điên cuồng ở Lĩnh Ác Cẩu. Duy Ngã Đạo cuối cùng cũng không còn treo câu “Liên quan quái gì đến ta” trên miệng nữa, ra tay với kẻ chủ mưu đã ảnh hưởng đến tâm trạng tốt ăn mừng năm mới của bọn họ, người sau tàn nhẫn hơn người trước…

 

Chiến trường ở khắp mọi nơi, tầm mắt có thể thấy không có một nơi nào yên tĩnh.

 

Tác dụng phụ của việc Vô Tình Đạo ngăn cản Quỷ Giới xâm nhập nhân gian chính là một khi chiến trường bị giới hạn ở Quỷ Giới, Thái Hoa Tông khó tránh khỏi rơi vào tình cảnh địch đông ta ít. Nhìn từ tình hình chiến đấu hiện tại, phe Thái Hoa Tông đang chiếm ưu thế.

 

Cảm giác mọi người đều bận rộn mà bản thân mình không thể làm gì khiến Hạ Lan Hi khó chịu chết đi được. Đừng nói là bảo vệ tốt mỗi một người bạn của y, bây giờ y ngược lại còn cần Phi Nguyệt Chân Quân bảo vệ.

 

Hạ Lan Hi cúi đầu nhìn hai bàn tay của mình.

 

Tay trái y cầm cuộn sách trống mà Tống Huyền Cơ giao cho y, tay phải y nắm chặt thần cách của mình.

 

Hạ Lan Hi không thể hiểu được.

 

Nếu sau khi y trả lại sinh môn của Hoán Trần Chân Quân lại không thể sử dụng thần lực của mình, vậy thì luân hồi chuyển thế của y có ý nghĩa gì?

 

Chỉ là để dẫn đường cho Tống Huyền Cơ lấy lại Bất Thức Phong Nguyệt sao?  Nhưng trong ký ức người chuyển thế trước là y, Tống Huyền Cơ đến để đi cùng y, y mới nên là hạt nhân cốt lõi của tất cả mưu tính chứ.

 

Một tiếng “không hay rồi” từ Phi Nguyệt Chân Quân cắt ngang suy nghĩ của Hạ Lan Hi.

 

Hạ Lan Hi đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tống Huyền Cơ, chỉ thấy Tướng Cực Ác của Tống Huyền Cơ lại triệu hồi pháp tướng trước một bước!

 

Sương máu đỏ thẫm nhanh chóng bay lên từ sau lưng “Tống Huyền Cơ”, trong nháy mắt đã lớn bằng cơ quan tạo vật, ngưng tụ thành khung xương của một nam tử. Nam tử này trên đầu đáng lẽ phải có một cặp sừng Chúc Long, bây giờ chỉ còn lại một cái, cái còn lại đã bị Phù Tự Tiên Quân chặt hai nghìn năm trước, người đời gọi là 【Quỷ Ngữ Tướng】.

 

——Đây lại là tàn ảnh của vua quỷ đã chết còn sót lại ở Quỷ Giới!

 

“Tại sao nó lại làm như vậy?” Một giọng nói quen thuộc nhưng không quá quen thuộc đột ngột vang lên, “Nó triệu hồi tàn ảnh Quỷ Vương, Tống Tầm cũng có thể triệu hồi pháp tướng, bọn họ vẫn là hòa nhau mà.”

 

Hạ Lan Hi giật mình quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một con hồ ly đỏ rực đang nằm trên vai Phi Nguyệt Chân Quân quan sát trận chiến.

 

Mắt Hạ Lan Hi sáng lên: “Tiểu Hồ?!”

 

Tùng Lại vừa nghe cách xưng hô này đã biết ký ức của Hạ Lan Hi đã phục hồi gần hết. Tùng Lại l**m móng vuốt hồ ly của mình, trên đó còn dính máu của hung thú Thao Thiết: “Trước mặt vãn bối xin hãy gọi tôn hiệu của ta.”

 

Hạ Lan Hi gật đầu: “Tôn hiệu, tại sao ngươi lại đến?”

 

“Đương nhiên là ta mời Tùng Lại Chân Quân đến để giúp Thái Hoa Tông một tay.” Phi Nguyệt Chân Quân nhìn tàn ảnh Quỷ Vương, đôi mắt dài và hẹp híp lại: “Theo ý kiến của ta, Quỷ Giới Đại Điện Hạ triệu hồi tàn ảnh Quỷ Vương không phải là để đối phó với Huyền Cơ đâu.”

 

Tùng Lại: “Vậy nó vì cái gì?”

 

Hạ Lan Hi: “Chắc chắn là vì toàn bộ cục diện trận chiến!”

 

Ngay cả một chiếc sừng rồng của Quỷ Vương cũng có thể chiêu dụ ngàn quỷ hiệu triệu vạn ma, huống chi là tàn ảnh của Quỷ Vương rồi.

 

Chỉ thấy “Tống Huyền Cơ” và tàn ảnh Quỷ Vương đồng thời giơ hai tay lên, giọng nói của “Tống Huyền Cơ” và giọng nói của Quỷ Vương trùng khớp với nhau: “Khoảnh khắc không phá, hồn quỷ bất diệt.”

 

Một sức mạnh vô hình nhưng mạnh mẽ càn quét chiến trường, cây Bích Linh của Linh Thực Đạo lập tức bị nhổ tận gốc.

 

Dưới mệnh lệnh của Quỷ Vương, càng nhiều quái vật quỷ tràn ra từ vực sâu, những quái vật quỷ đã bị tiêu diệt lại đứng lên lần nữa, tình hình chiến đấu từ đó đảo ngược.

 

Cùng Kỳ chỉ còn một bước nữa là bị Nghi Ách Chân Quân khống chế, đột nhiên như được truyền vào sức mạnh vô tận, gầm thét vung móng vuốt sắc bén về phía Nghi Ách Chân Quân, sức lực lớn đến nỗi buộc Nghi Ách Chân Quân phải dùng kiếm chặn ngang rồi liên tục lùi lại mấy bước.

 

Các linh kiện bị phá hủy của cơ quan tạo vật tự động phục hồi, hai tay của tạo vật biến thành hai cây liềm sắc bén, để lại hai vết sẹo đáng sợ trên kim thân cứng như đá của Vô Cữu Chân Quân.

 

Lệ quỷ tăng gấp đôi cũng đánh cho đám thiếu niên bất ngờ, ngay cả khi họ có thể đối đầu với mười, cũng sẽ có con lệ quỷ thứ mười một xuất hiện.

 

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Lục Chấp Lý lo lắng toát mồ hôi hột, kiếm của hắn sắp đánh nát rồi, những con lệ quỷ trước mặt nhìn qua dường như không thiếu một con nào: “Sao lại càng giết càng nhiều vậy!”

 

Trường Tôn Sách và Chúc Như Sương lưng tựa lưng, đã rơi vào vòng vây của đội quân lệ quỷ lúc nào không hay. Vòng vây càng ngày càng thu hẹp, thấy bóng dáng hai người sắp bị nhấn chìm, trung tâm của vòng vây sáng lên một ánh sáng vàng đặc trưng của Hỗn Thiên Đạo. Những con lệ quỷ ở vòng trong cùng bùm một cái bị ánh sáng vàng nổ tung bay tứ tán, rơi vào kiếm trận mà Chúc Như Sương đã bày ra, đáng lẽ phải chết trong một đòn, nhưng lại loạng choạng đứng lên lại.

 

Trường Tôn Sách giận dữ cười ngược lại: “Đến đây, các ngươi có bao nhiêu thì lên cùng một lúc đi!”

 

Vừa dứt lời, càng nhiều lệ quỷ đã lao về phía hai người vừa thoát vây thành công. Cứ kéo dài như thế này, Thái Hoa Tông tuyệt đối không thể nào khởi động lại Giới luật Bắc Lạc trong vòng mười hai canh giờ.

 

Hạ Lan Hi siết chặt hai nắm đấm, ý chí muốn trở về vị trí chưa bao giờ mãnh liệt như lúc này.

 

Chỉ cần y lấy lại thần lực của mình, y có thể giải quyết tất cả khó khăn cho họ.

 

Rõ ràng thần cách của y đang ở trong tay y.

 

Chướng khí sinh ra từ cỏ cây và khúc gỗ ở Quỷ Giới đều có thể lấy mạng người bình thường. Thực lực của hai bên cách biệt lớn như vậy, nếu Thiên Đạo không cho phép thần nhúng tay vào kiếp nạn nhân gian, vậy tại sao lại phải tạo ra vô số sinh mệnh không có sức phản kháng chứ.

 

Thiên Đạo, chưa bao giờ công bằng.

 

——Khoan đã, câu này hình như Tống Huyền Cơ hay là Bắc Lạc đã từng nói với y?

 

Tất nhiên, nguyên văn của Bắc Lạc không phải là những lời này, hắn chỉ có bốn chữ: Thiên Đạo bất công.

 

Lòng bàn tay tay trái của Hạ Lan Hi hơi nóng lên. Y như có một linh cảm nào đó, lại lần nữa mở ra cuộn sách mà Tống Huyền Cơ đã giao cho y.

 

Cuộn sách trống không không biết từ lúc nào đã có thêm hai hàng chữ. Đó là nét chữ của Bắc Lạc, cũng là của Tống Huyền Cơ.

 

【Thiên Đạo bất công, muốn thay thế nó】

 

【Người sống trên đời mười tám năm, mất sinh môn, sống, Quỷ Giới vẫn coi là người】

 

Ký ức khiếm khuyết của tiền kiếp vào khoảnh khắc này cuối cùng đã hoàn chỉnh.

 

Hạ Lan Hi không nhịn được cong khóe môi.

 

Y mượn sinh môn của Hoán Trần Chân Quân để sống mười tám năm ở nhân gian, ngay cả bây giờ y đã mất sinh môn, Quỷ Giới vẫn sẽ coi y là người dưới điều luật này. Nói cách khác, cho dù y lấy lại thần cách trở về vị trí, chỉ cần y ở Quỷ Giới, y chính là người, tất cả những gì y làm cũng chỉ là “người độ”, chứ không phải “thần độ”.

 

Nói đến, hình như Bắc Lạc không chỉ làm một chuyện đánh lừa Thiên Đạo.

 

Hạ Lan Hi từng không hiểu, bây giờ nhìn lại, rõ ràng Bắc Lạc vẫn luôn rất thích y mà. Nếu Bắc Lạc không phải đánh lừa Thiên Đạo, thì làm sao lại phi thăng với thân phận người Vô Tình Đạo được chứ?
Hạ Lan Hi nhắm mắt lại, từ từ thu lại lòng bàn tay, để viên linh thạch tượng trưng cho thần cách tan vào cơ thể y.

 

Đột nhiên, đồng tử của Hạ Lan Hi mở to.

 

Trong khoảnh khắc, cơn gió mạnh nổi lên thổi bay mái tóc dài của thiếu niên, áo choàng của Hạ Lan Hi bay phần phật, ánh kiếm trên người bùng lên, trong nháy mắt tung hoành khắp Quỷ Giới.

 

“——Nơi thần quang đến, đều phải tuân lệnh!”

Bình Luận (0)
Comment