Chương 16
Nghi Ách chân quân, với tư cách là viện trưởng hiện tại của Viện Thái Thiện Đạo, lấy "mỗi ngày làm một việc thiện" làm nền tảng cho lối sống của mình. Ông không chỉ hết lòng quan tâm đối đãi với đệ tử trong viện như con cái ruột thịt mà ngay cả với đệ tử của các đạo viện khác, ông cũng hết lòng đối đãi coi như thân thích.
Tiếc thay, dù Nghi Ách chân quân hài hước hiền hoà, bình dị gần gũi nhưng chỉ cần đụng đến Phi Nguyệt chân quân thì dù hiền lành đến đâu, ông cũng không chịu nổi sự hoang đường, quái đản của người đó.
Tiếng gào thét chất vấn của Nghi Ách chân quân vang vọng khắp Mê Tân Độ, khiến Hạ Lan Hi vừa cảm động vừa muốn chết. Y cảm động vì Nghi Ách chân quân để ba người bọn họ vào trong lòng, thậm chí không tiếc mà trở mặt thành thù với Phi Nguyệt chân quân. Sự bảo hộ ấy chẳng khác nào ân sư, thậm chí còn hơn cả ân sư.
Nhưng điều làm y muốn chết chính là… Nghi Ách chân quân, ngài quát lớn như thế này thì cả tông môn đều sẽ biết ba người chúng ta thuộc Vô Tình Đạo đang học song tu rồi đó! Hạ Lan Hi chỉ cảm thấy trên đầu mình bốc khói ngùn ngụt, mặt mày đỏ ửng cả lên. Ngược lại, Phi Nguyệt chân quân chỉ nhẹ nhàng dựng một kết giới quanh giảng đường, chặn hết mọi tiếng gào thét chất vấn của Nghi Ách chân quân lại bên ngoài.
Tiếp theo, Phi Nguyệt Chân Quân mỉm cười: "Được rồi, chúng ta tiếp tục học.”
Hạ Lan Hi trợn mắt há mồm liếc thấy Tống Huyền Cơ cầm bút chấm mực, mở ra một trang ghi chép trống.
... Tống Tầm đang định làm gì, ghi chú à? Hắn thật sự không có ý kiến gì về việc học song tu sao?
Hạ Lan Hi cảm thấy mình rơi vào thế tứ cố vô thân, không có ai giúp đỡ. Y biết phải làm sao đây, ngoài việc kiên trì mà học thì còn cách nào khác đâu?
Hạ Lan Hi u oán liếc nhìn Tống Huyền Cơ, vì trong lòng có chút hờn nên còn lén giấu đi một cây bút chưa chấm mực của Tống Huyền Cơ.
Ở bên kia, Nghi Ách chân quân vội vã quay về Thái Hoa Tông, không nói lời nào liền thẳng tiến tới Mê Tân Độ, nhưng không ngờ lại bị một lớp kết giới màu hồng phấn có cánh hoa lơ lửng chắn lối.
Nghi Ách chân quân căm phẫn: “Tống Lưu Thư —!”
Thực ra với bản lĩnh của mình, việc phá kết giới Tống Lưu Thư thiết lập không khó, nhưng làm thế chắc chắn sẽ gây tổn hại không nhỏ đến Mê Tân Độ. Hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên, mọi người đều đang lên lớp, một khi ông ra tay sẽ ảnh hưởng đến tất cả đệ tử của Thái Hoa Tông.
Rõ ràng Tống Lưu Thư đã đoán trước ông sẽ lấy đại cục làm trọng, nên mới dám làm như vậy.
Thượng Quan Thận theo sau viện trưởng nhà mình, lo lắng nói: “Viện trưởng, chúng ta chỉ đứng đây nhìn Phi Nguyệt chân quân dụ dỗ... dạy ba người đẹp của Vô Tình Đạo cách song tu thôi sao?”
Nghi Ách chân quân đầy ấm ức: “Ta còn có thể làm gì. Bọn trẻ đều đang trong lớp, ta không thể nào xông vào trước mặt chúng và quyết chiến một mất một còn với Tống Lưu Thư được!”
May thay, phương pháp song tu không thể học chỉ trong một hai buổi học. Hôm nay, nhiều nhất Tống Lưu Thư chỉ có thể mở đầu cho ba người đẹp của Vô Tình Đạo, ông tuyệt đối sẽ không cho Tống Lưu Thư có cơ hội dạy buổi thứ hai.
Nghi Ách chân quân đứng bên ngoài kết giới, từ xa nhìn về phía giảng đường nơi các đệ tử của Vô Tình Đạo đang học. Không biết có phải là ảo giác không, ông thấy Hạ Lan Thời Vũ ngước mắt trông mong nhìn mình, dường như đang nói: “Chân Quân cứu con, cứu con với!”
Yết hầu Nghi Ách chân quân lăn xuống, giọng khàn khàn: “ Bản toạ có lỗi với Hoán trần Chân Quân, có lỗi với Giang Ẩn Chu, càng có lỗi với ba người đẹp của Vô Tình Đạo...”
“Viện trưởng, chuyện này không phải lỗi của ngài.” Thượng Quan Thận vỗ nhẹ lên lưng Nghi Ách chân quân, giọng trầm an ủi, dáng vẻ trưởng thành và chín chắn hơn một người đệ tử, trái lại còn giống sư tôn của ông hơn: “Nếu Phi Nguyệt chân quân thực sự đã quyết tâm muốn dạy, thì ngoài Hoán Trần Chân Quân và Giang viện trưởng, e rằng không ai có thể ngăn nổi ngài ấy.”
Dưới sự an ủi của đệ tử yêu quý, Nghi Ách chân quân nhanh chóng lấy lại tinh thần, nghiêm túc nói: “Tri Cẩn, ngươi hãy sắp xếp, tối nay bản toạ sẽ đàm đạo với Tống Lưu Thư một buổi. Nếu không thuyết phục được hắn ta từ bỏ ý định dụ dỗ ba người đẹp của Vô Tình Đạo, bản toạ thề sẽ không quay lại Viện Thái Thiện Đạo!”
Một canh giờ sau, buổi học đầu tiên của Hạ Lan Hi do Phi Nguyệt chân quân giảng dạy kết thúc.
Hạ Lan Hi bình tĩnh thu dọn đồ đạc trong trạng thái hai mắt vô thần, rồi rời khỏi chỗ ngồi trước cả Tống Huyền Cơ.
Y có một bụng đầy lời muốn nói với Chúc Như Sương, câu đầu tiên là “Sao Tống Tầm có thể như vậy”. Nhưng chưa kịp gặp Chúc Như Sương, Phi Nguyệt chân quân đã gọi hắn đi trước.
Phi Nguyệt chân quân nói với Chúc Như Sương: “Như Sương, ngươi đi cùng bản toạ.”
Chúc Như Sương có chút do dự: “Chân Quân, tiết tiếp theo của ta là ‘Luận về dị thú’.”
Lớp “Luận Về Dị Thú” được tổ chức ở Viện Vạn Thú Đạo, từ Mê Tân Độ tới đó ít nhất cũng mất khoảng thời gian bằng một chén trà.
“Lên lớp chỉ là chuyện nhỏ.” Phi Nguyệt chân quân hờ hững nói, “Đông Phương Ký Minh đã về tông rồi, dấu ấn Bỉ Ngạn trên người ngươi nên để hắn xem càng sớm càng tốt.”
“Dấu ấn Bỉ Ngạn?” Bạch Quan Ninh từ đâu xuất hiện, tò mò hỏi: “Đó là gì, viện trưởng?”
Phi Nguyệt chân quân cười nhẹ: “Chuyện này không liên quan đến ngươi. Tuy nhiên ta có việc cần nhờ ngươi làm, hãy ra ngoài chờ một chút.”
Sau khi Bạch Quan Ninh rời đi, Chúc Như Sương vô thức đưa tay lên, dừng lại trước khi chạm vào xương quai xanh rồi nhẹ gật đầu: “Được, làm phiền Chân Quân.”
Khi mọi thứ đã sắp xếp xong, Phi Nguyệt chân quân chuẩn bị đưa Chúc Như Sương đi cùng để đối mặt với cơn giận của Đông Phương Ký Minh, hắn quay lại thì thấy Hạ Lan Thời Vũ đang chăm chú nhìn Chúc Như Sương, hai thiếu niên đối diện, im lặng không nói, chẳng biết đang đánh đố điều gì.
Thực tế, cuộc trò chuyện giữa hai người họ diễn ra thế này—
Hạ Lan Hi: Ngươi cứ đi đi, ta sẽ ghi chú tiết “Luận Về Dị Thú” cho ngươi.
Chúc Như Sương: Ngươi nhớ viết cho đẹp vào nhé.
Hạ Lan Hi: Chúc Vân! Nếu ngươi ghét bỏ chữ ta xấu thì đi mà nhờ người khác!
Chúc Như Sương: Ớ? Ta đùa thôi mà, sao ngươi lại tưởng thật.
Hạ Lan Hi: Ồ? Vậy thì không sao.
Phi Nguyệt chân quân lên tiếng: “Thời Vũ.”
Hạ Lan Hi vừa truyền âm xong với Chúc Như Sương, liền đáp: “Dạ?”
Phi Nguyệt chân quân: “Hôm nay là ngày khai giảng, chắc bài vở không quá nhiều. Sau giờ học, ngươi cùng Huyền Cơ đi quét dọn sắp xếp lại Tàng Thư Các Cổ đi.”
Hạ Lan Hi: “... Vâng.”
Không có Chúc Như Sương bên cạnh, Hạ Lan Hi lặng lẽ ra khỏi giảng đường, tâm trạng chán nản, giữa đường còn bị Trương Ngộ Ngôn nhìn bằng ánh mắt phức tạp.
Y cố gắng phớt lờ ánh mắt của người khác, rồi thấy Tống Huyền Cơ ở phía trước không xa, lập tức bước nhanh hơn đuổi theo.
Tống Huyền Cơ đi chậm thật, mình đã nấn ná trong giảng đường lâu vậy rồi mà vẫn đuổi kịp.
Hạ Lan Hi: “Tống Tầm.”
Tống Huyền Cơ dừng bước: “Hả?”
Hạ Lan Hi: “Ngươi để quên một cây bút ở giảng đường.”
Tống Huyền Cơ quay lại, đưa tay ra: “Đa tạ.”
Hạ Lan Hi cúi đầu nhìn lòng bàn tay trắng như ngọc của đối phương: "Ngươi đa tạ cái gì?”
Tống Huyền Cơ dừng một chút, nói: "Bút của ta đâu?”
Hạ Lan Hi: "Vừa rồi ta đã nói rõ rồi, bút của ngươi quên ở giảng đường.”
Tống Huyền Cơ: "......”
Hạ Lan Hi giữ vẻ mặt nghiêm nghị, cố gắng nhịn cười.
Mau, mau chế giễu ta đi, Tống Tầm! Đừng vì ta là đồng môn của ngươi mà nể nang, hãy cho ta thấy sự châm biếm sắc bén của ngươi lần nữa!
Hạ Lan Hi đầy mong chờ, nhưng Tống Huyền Cơ chỉ lặng lẽ cúi đầu nhìn y rất lâu, cuối cùng thản nhiên nói bốn chữ: “Không hiểu nổi ngươi.”
Nói xong, liền bước ngang qua y mà đi.
Hạ Lan Hi sững sờ trong giây lát, rồi vô thức quay lại gọi: “Tống Tầm, ngươi đi đâu vậy?”
Tống Huyền Cơ: “Về lấy bút.”
Hạ Lan Hi: “Phi Nguyệt chân quân bảo tối nay chúng ta dọn dẹp Tàng Thư Các Cổ.”
Tống Huyền Cơ không quay đầu lại: “Được.”
Hạ Lan Hi trơ mắt nhìn theo bóng Tống Huyền Cơ đi xa. Rõ ràng y vừa cố ý trêu đùa Tống Huyền Cơ, sao hắn không phản ứng gì lại mà cũng chẳng buông lời độc miệng với y?
*
Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà dần lặn phía tây, phủ lên dãy núi trùng điệp của Thái Hoa Tông một lớp sương mỏng vàng óng ánh.
Hạ Lan Hi về lại Tiên Xá tắm rửa thay đồ, rồi mới qua phòng bên tìm Tống Huyền Cơ để cùng đến Tàng Thư Các cổ. Không phải vì nhất thiết phải tắm mới có thể gặp Tống Huyền Cơ, mà là lúc học môn “Luận Về Dị Thú” y bận cho một con rắn cát nhỏ ăn nên làm người dơ cả.
Sở dĩ gọi là Tàng Thư Các “Cổ” vì đây là thư viện lâu đời nhất của Thái Hoa Tông, tồn tại hàng ngàn năm. Do đã lâu không được tu sửa, thư các này đã bị bỏ hoang, rất ít người lui tới. Hiếm lắm mới có người đến, đa phần là để tra cứu sách cổ quý hiếm.
Hạ Lan Hi chuẩn bị tinh thần ở riêng cùng Tống Huyền Cơ suốt đêm. Câu chuyện từ dân thường đến phú ông Kim Lăng của y sắp kết thúc, đêm nay là cơ hội tốt để nghĩ ra cái kết. Nhưng chưa kịp bước vào, hai người đã nghe thấy tiếng động bên trong.
Trời sắp tối rồi, ngoài họ ra, còn ai lại đến Tàng Thư Các cổ?
Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ liếc nhau, không nói lời nào, cùng nhau rón rén đến gần cửa sổ, nhìn vào bên trong.
— Là hai đệ tử của Viện Hợp Hoan Đạo, Bạch Quan Ninh và Trương Ngộ Ngôn.
Bạch Quan Ninh đã thay bộ đồng phục Hợp Hoan Đạo trong giờ học, khoác lên mình bộ trang phục phong cách Tây vực Lâu Lan, tay áo mỏng manh nửa che nửa hở, đầu còn đội khăn voan.
Trường Tôn Sách thích để ngực trần, còn Bạch Quan Ninh thì để lộ eo. Nói thật, dù họ có để lộ bao nhiêu cũng chỉ thấy... bình thường thôi. Y ngưỡng mộ vẻ đẹp kín đáo mà vẫn khiến người ta kinh ngạc.
Một mỹ nhân thực thụ chẳng bao giờ cần quá nhiều điểm trang.
So với sự xinh đẹp quyến rũ của Bạch Quan Ninh, Trương Ngộ Ngôn trông vô cùng khốn khổ, chỉ thấy gã bị một chiếc khăn đỏ trói vào cột, mắt đỏ ngầu, khuôn mặt méo mó vì xấu hổ, không còn dáng vẻ thiếu niên phong lưu trước đây.
Có thể Trương Ngộ Ngôn không nổi bật trong Thái Hoa tông, nhưng người vào được đây đều là thiên chi kiêu tử. Sao gã có thể chịu đựng sự sỉ nhục này?
Hạ Lan Hi từng suýt rơi vào bẫy của Trương Ngộ Ngôn, nhưng không đến mức trói người lại mà làm nhục thế này. Hai người là đồng môn Hợp Hoan Đạo, giữa họ rốt cuộc có thù oán gì mà Bạch Quan Ninh lại nhẫn tâm đến vậy?
Bạch Quan Ninh dựa vào tủ sách, dáng vẻ lười nhác, như thể chỉ đang chơi đùa vô hại với Trương Ngộ Ngôn: “Viện Hợp Hoan Đạo có loại cặn bã như ngươi, thật là mấy mặt. Chỉ bằng ngươi mà muốn song tu với Hạ Lan Thời Vũ sao…” Bạch Quan Ninh khẽ cười khinh bỉ, “Ngươi cũng xứng sao?”
Khoé mắt Trương Ngộ Ngôn như muốn nứt ra nhìn Bạch Quan Ninh, môi cắn chặt đến bật máu: “Ta thích y, ta sai ở đâu?”
Bạch Quan Ninh nheo đôi mắt màu tím nguy hiểm: “Nói lại lần nữa?”
Không biết đã trải qua chuyện gì, nhưng trước sự đe dọa cảnh cáo của Bạch Quan Ninh, Trương Ngộ Ngôn không dám nói thêm, đành nuốt cơn giận.
“Từ nay tránh xa ba người Vô Tình Đạo ra,” Bạch Quan Ninh chậm rãi nói, “Nghe rõ chưa?”
Trương Ngộ Ngôn cúi đầu, giọng khàn khàn, thoảng mùi máu tanh: “... Ừ.”
Bạch Quan Ninh: “Ta hỏi, có nghe rõ chưa?”
Trương Ngộ Ngôn: “… Nghe rõ rồi.”
“Ngoan lắm.” Bạch Quan Ninh mỉm cười hài lòng, tháo chiếc khăn đỏ trói Trương Ngộ Ngôn ra: “Giờ thì, cút đi.”
Trương Ngộ Ngôn ngã quỵ, nghiến răng gắng gượng đứng dậy, loạng choạng đi ra cửa. Hạ Lan Hi kéo Tống Huyền Cơ nép vào một góc khuất tránh tầm nhìn của gã.
Hạ Lan Hi khẽ nói: “Sao họ lại ở đây?”
Tống Huyền Cơ nghĩ ngợi chút rồi đáp: “Phi Nguyệt chân quân cấm chúng ta dùng thuật pháp trong Tàng Thư Các cổ, có thể Bạch Quan Ninh vì chuyện này mà tới.”
Quả nhiên, đợi Trương Ngộ Ngôn đi xa, Bạch Quan Ninh liền lấy từ dây đeo bên hông một chiếc chuông, treo lên lối vào Tàng Thư Các cổ.
Nếu đoán không nhầm, chiếc chuông đó có thể cảm nhận thuật pháp. Nếu họ lén dùng thuật pháp để dọn dẹp, Phi Nguyệt chân quân sẽ biết ngay.
Nói cách khác, Bạch Quan Ninh đã biết trước giờ này y và Tống Huyền Cơ sẽ đến đây. Nếu hắn thực sự chỉ muốn dạy dỗ Trương Ngộ Ngôn vì thấy gã làm ô nhục Viện Hợp Hoan Đạo, sao lại cố tình chọn nơi này? Như thể muốn cho họ xem vậy.
Chưa kịp nghĩ thêm, Tống Huyền Cơ đã bảo: “Đi thôi.”
Hạ Lan Hi theo Tống Huyền Cơ bước vào Tàng Thư Các cổ, một mùi ẩm mốc xộc vào mũi. Hạ Lan Hi quẹt tay lên kệ sách, thấy cả tay đầy bụi, định kết ấn làm sạch nhưng lại nhớ đến chiếc chuông treo ngoài cửa nên đành bỏ cuộc.
Xem ra lần này thì hay rồi, cả người y lẫn Tống Huyền Cơ đều bẩn, nghĩ lại đúng là tốn công khi trước đó y đã cẩn thận tắm rửa thay đồ.
Lúc này trời đã tối hẳn, trong thư các tối đen như mực, chỉ còn thấy lờ mờ bóng các giá sách.
Tống Huyền Cơ thắp nến, Hạ Lan Hi mới nhìn rõ được toàn bộ các giá sách. Những giá này cao gần chạm trần, nếu không thể dùng thuật pháp thì chỉ còn cách nhờ đến thang.
Hạ Lan Hi tiện tay rút một cuốn sách cổ trên kệ, nhìn vào bìa rồi đọc lên: “Lãng Phong Truyện? Đây là cái gì?”
Tống Huyền Cơ đáp: “Lãng Phong, nơi ở của chim tiên. Sách này nói về tập tính của các loài chim tiên thượng cổ.”
Hạ Lan Hi mở mang tầm mắt: “Ồ!”
Tống Huyền Cơ hỏi: “Nhớ rồi chứ?”
Hạ Lan Hi gật đầu: “Ừ, nhớ rồi.”
Thực ra chỉ cần đáp “Ừ” là đủ, nhưng hôm nay Tống Huyền Cơ nói chuyện với y nhiều hơn bình thường, khiến y bất giác cũng muốn đáp lại thêm vài câu.
Tống Huyền Cơ: “Đừng nhớ, ta vừa bịa đó.”
“... ?"Hạ Lan Hi ngơ ngác tại chỗ.
Không phải chứ, Tống Huyền Cơ đang làm cái gì vậy? Y chẳng hiểu nổi, thật sự là không hiểu nổi.
Ngọn nến lung linh, ánh sáng dịu dàng chiếu lên đường nét góc cạnh của Tống Huyền Cơ, trông tựa như một viên ngọc rực rỡ sắc xuân. Trong khoảnh khắc đó, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Hạ Lan Hi.
Chẳng lẽ... đây là cách Tống Huyền Cơ đáp trả vụ “bỏ quên bút trong giảng đường” trước đó?