Phong Nguyệt Vô Tình Đạo - Bỉ Tạp Bỉ

Chương 43

Chương 43

 

Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ lơ lửng hai bên vai của Trường Tôn Sách. Hạ Lan Hi thử bay ra ngoài cửa sổ, nhưng bởi thân thể vô thực của mình nên bị bóng tối nhấn chìm ngay lập tức.

 

Giữa không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng gió không biết từ đâu ùa đến, lật giở những trang sách trắng xóa, kéo theo một giọng nói yếu ớt vẳng lại.

 

Từng chút, từng chút một, âm thanh rời rạc dần hòa vào nhau, hỗn tạp và lộn xộn. Giọng họ tựa như bị ngâm trong nước, lọt vào tai nhưng luôn có một lớp ngăn cách, không thể nghe rõ hoàn toàn. Hạ Lan Hi không thể đoán được danh tính hay tuổi tác của những người này chỉ qua giọng nói, nhưng ít ra vẫn có thể hiểu nội dung cuộc trò chuyện.

 

“Nghe nói hôm nay có người mới đến? Từ đạo viện nào vậy?”

 

“Một trong những quy tắc của đạo viện thứ mười ba là không được truy xét thân phận của đồng môn.”

 

“Hừ, nói thì nói vậy, nhưng ta đoán cũng không xa lắm đâu. Mười hai bức tượng thần, mà viện trưởng đã bỏ đi bốn. Gần đây ngài ấy lại tỏ vẻ ưu ái viện Vạn Thú Đạo, chắc hẳn lần này lại mang về một đạo hữu từ đó.”

 

“…”

 

Một tiếng cười nhạt vang lên: “Sao ngươi im lặng thế? Chẳng lẽ… ngươi cũng đến từ viện Vạn Thú Đạo? Đại sư huynh?”

 

Giọng nói kia thản nhiên đáp: “Đừng tìm đường chết.”

 

Cuộc đối thoại của họ dừng lại ngay khi bước vào giảng đường. Ngày càng có nhiều người tiến vào, quen đường tìm vị trí ngồi xuống.

 

Giống như lời Bạch Quan Ninh từng miêu tả, tất cả bọn họ đều khoác áo choàng đỏ thẫm, gương mặt bị cố ý xóa mờ, bất kể Trường Tôn Sách có cố nhìn thế nào cũng không thể thấy rõ. Có lẽ, trong mắt họ, Trường Tôn Sách cũng có dáng vẻ tương tự.

 

Các đệ tử của Đạo Viện thứ mười ba lần lượt ngồi xuống, dường như ai cũng có chỗ cố định. Hạ Lan Hi chú ý thấy mấy vị trí ở hàng trước vẫn còn trống. Có lẽ không lâu trước đây, Trương Ngộ Ngôn và Tạ Tử Mặc cũng từng ngồi đó với gương mặt vô định như vậy.

 

— Đinh… Đinh… Đinh…

 

Tiếng chuông vang lên, báo hiệu giờ học tại Mê Tân Độ. Ba tiếng ngắn ngủi vang vọng trong màn đêm.

 

Nhưng rất nhanh, tiếng chuông ấy trở nên dồn dập chói tai. Vốn là âm thanh quen thuộc với đệ tử Thái Hoa Tông, giờ đây lại hóa thành những tiếng gào khóc ai oán của vô số oan hồn, nặng nề gõ vào trong lòng Hạ Lan Hi.

 

Khi tiếng chuông đạt đến đỉnh điểm, một giọng nói trầm thấp hoa lệ cất lên ngay phía sau Hạ Lan Hi, hòa cùng dư âm kéo dài của tiếng chuông: “Lại gặp nhau rồi, các học trò yêu quý không bao giờ biết đủ của bổn tọa.”

 

Quỷ Thập Tam không biết đã xuất hiện ở giảng đường từ lúc nào, điềm nhiên ngồi xuống hàng ghế ngay sau Trường Tôn Sách, trông hệt như một học sinh bình thường.

 

Hạ Lan Hi xoay tròn giữa không trung, cuối cùng cũng có thể tận mắt nhìn thấy diện mạo thật của Quỷ Thập Tam.

 

Trong thế giới hiện thực, mỗi lần gặp hắn, hắn đều là một màn sương máu mơ hồ. Nhưng trong giấc mộng huyễn hoặc này, hắn lại là người duy nhất trong số hơn hai mươi người ở đây có khuôn mặt rõ ràng.

 

Hắn trông vô cùng trẻ trung, cặp mày khẽ nhướn, mắt hẹp dài, hoàn toàn không mang dáng vẻ của một ác quỷ như lời đồn. Đôi đồng tử đỏ thẫm như máu của hắn chăm chú nhìn Trường Tôn Sách, khóe môi dần nhếch lên.

 

“Hôm nay, chúng ta lại có một đạo hữu mới.”

 

Trường Tôn Sách chưa nhận ra bản thân đang ở trong mộng ngơ ngác hỏi: “Ngươi là ai?”

 

Một đệ tử có gương mặt trống trơn quát lên: “Không được vô lễ với viện trưởng!”

 

“Không sao.” Thanh niên kia bình thản nói, ánh mắt như có như không thoáng lướt qua vai Trường Tôn Sách.

 

Trong khoảnh khắc ấy, Hạ Lan Hi bỗng có ảo giác rằng ánh mắt đó đã chạm thẳng vào mình, lòng chợt trầm xuống.

 

Lẽ nào… Quỷ Thập Tam có thể thấy y và Tống Huyền Cơ?

 

Không thể nào, y và Tống Huyền Cơ lúc này chỉ là hai sợi linh thức, ngoài Trường Tôn Sách ra, lẽ ra không ai có thể cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ.

 

Quả nhiên, Quỷ Thập Tam nhanh chóng quay đi, chậm rãi nói: “Bổn toạ là ai không quan trọng. Ngươi chỉ cần biết một điều— bổn toạ có thể giúp ngươi đạt được mọi điều ngươi mong muốn.”

 

Mọi điều mong muốn, đều sẽ được viên mãn.

 

— Năm xưa, cũng chính chín chữ ấy đã dẫn dụ Bạch Quan Ninh nhập đạo.

 

Quỷ Thập Tam hơi nghiêng người, thu hẹp khoảng cách với Trường Tôn Sách.

 

“Ngươi muốn Chúc Vân, đúng không?” Hắn thì thầm bên tai Trường Tôn Sách, đôi mắt đỏ như sương máu phản chiếu gương mặt non trẻ của thiếu niên tóc ngắn:“Hôm đó ở Tây Châu, ngươi đã muốn. Bây giờ, ngươi càng muốn hơn.”

 

Khoảng cách giữa hai người rất gần. Một luồng hàn khí tà ác dần siết chặt lấy Trường Tôn Sách, khiến hắn bất giác nhíu mày, toàn thân căng thẳng:“Tây Châu?”

 

Quỷ Thập Tam nói: “Chúc Vân quả thực rất tuyệt. Ngươi thích, cũng là chuyện bình thường.”

 

Trường Tôn Sách đột nhiên bừng tỉnh trong mộng: “Ta biết rồi! Ngươi chính là… chính là…!”

 

Quỷ Thập Tam cười khẽ: “Đúng vậy. Nếu không nhờ ngươi, có lẽ bổn toạ đã là phu quân của Chúc Vân rồi.”

 

“Ngươi nói bậy!” Trường Tôn Sách đập bàn đứng dậy, lạnh giọng nói: “Nếu ngươi là phu quân của Chúc Vân, vậy ta chính là cha ruột của hắn. Ngươi có muốn gọi ta một tiếng ‘nhạc phụ đại nhân’ không?”

 

Thấy Trường Tôn Sách sắp mất kiểm soát, Hạ Lan Hi quay sang hỏi Tống Huyền Cơ: “Chúng ta có nên đánh thức hắn không?”

 

Tống Huyền Cơ lắc lắc thân thể linh thể bé nhỏ: “Tạm thời chưa cần.”

 

Hạ Lan Hi định hỏi lý do, nhưng rồi bỗng nhiên hiểu ra ý đồ của Tống Huyền Cơ, liền gật đầu đồng ý: “Được!”

 

Quỷ Thập Tam nhướng nhẹ đuôi mắt, không hề nổi giận, ngược lại còn tỏ ra đầy hứng thú: “Những kẻ đi theo Vô Tình Đạo luôn có bản lĩnh đó—khiến người khác thần hồn điên đảo đến đánh mất đạo tâm, nhưng bản thân thì lại giữ được thanh danh đoạn tuyệt t*nh d*c.”

 

Hạ Lan Hi nghe thấy trong lời của Quỷ Thập Tam có ẩn ý khác thường: “Hắn dùng chữ ‘luôn luôn’… ngoài Chúc Vân, còn đang ám chỉ ai?”

 

Tống Huyền Cơ: “Ngươi.”

 

Hạ Lan Hi: “Hả?”

 

Tống Huyền Cơ: “Trương Ngộ Ngôn.”

 

Hạ Lan Hi bỗng dưng cảm thấy chột dạ: “Coi như ta chưa hỏi gì đi.”

 

Quỷ Thập Tam nhìn Trường Tôn Sách, trong đôi mắt ẩn chứa một dòng chảy ngầm đầy kích động: “Những kẻ rơi vào Vô Tình Đạo, kết cục duy nhất chính là cả đời truy cầu mà chẳng bao giờ có được. Các ‘tiền bối’ từng rơi vào hoàn cảnh giống ngươi đã chứng minh điều đó.”

 

“Ngươi muốn có Chúc Vân, trừ khi… để bổn toạ giúp ngươi.”

 

Trường Tôn Sách bật cười lạnh, chẳng hề dao động:“Năm xưa, Trương Ngộ Ngôn vì yêu Hạ Lan Hi đến mức sẵn sàng hiến dâng cả thân xác lẫn linh hồn cho ngươi. Thế mà ta đâu thấy ngươi có bản lĩnh khiến Hạ Lan Hi mỗi sáng ôm cháo đậu hũ đến tận tiên xá của Trương Ngộ Ngôn đâu?”

 

Hạ Lan Hi: “?”

 

Đang yên đang lành, sao lại nhắc đến chuyện của y và Trương Ngộ Ngôn nữa? Có thể đừng nói đến chuyện này được không? Đôi mắt linh thể bé nhỏ của Tống Huyền Cơ sắp biến thành hai đường thẳng vì cạn lời rồi đây.

 

Quỷ Thập Tam chậm rãi ngồi thẳng dậy, nét mặt có chút suy tư: “Ngươi cũng nói rồi đấy, đó là Hạ Lan Hi. Chúc Vân dẫu sao cũng không giống Hạ Lan Hi.”

 

Trường Tôn Sách nhướng cao đôi mày: “Ngươi nói vậy là có ý gì? Muốn nói thì nói rõ ràng, không muốn nói thì ‘nín’, đừng có chơi trò úp úp mở mở.”

 

Quỷ Thập Tam bật cười: “Chỉ là một Chúc Vân nho nhỏ, bổn tọa cũng không tiếc mà ban cho ngươi, chỉ xem ngươi có muốn hay không thôi.”

 

Trường Tôn Sách giận dữ: “Muốn thì ta cũng tự mình theo đuổi, cần gì ngươi ‘ban’ cho?”

 

Quỷ Thập Tam ho nhẹ một tiếng: “Không biết tự lượng sức.” Dứt lời, giọng hắn bỗng cao vút, ra vẻ tiếc nuối mà nói: “Chư vị, xem ra vị đạo hữu mới này đêm nay không thể gia nhập chúng ta rồi.”

 

Vị đệ tử được gọi là “Đại sư huynh” lên tiếng: “Viện trưởng, có cần để đệ tử tìm cách ‘khuyên nhủ’ hắn lần nữa không?”

 

“Có ích gì chứ.” Một giọng nói khác từng trò chuyện với “Đại sư huynh” khẽ cười nhạt: “Hồi đó chúng ta ‘khuyên’ ai đó suốt một thời gian dài, cuối cùng chẳng phải hắn vẫn trốn mất sao?”

 

“Quả thật không cần thiết.” Quỷ Thập Tam đứng dậy, bước lên bục giảng, khóe môi cong lên đầy ung dung thích thú, hắn đưa lưng về phía Trường Tôn Sách, lời nói đầy ẩn ý: “Ngày tháng còn dài, bổn tọa vô cùng mong chờ có một ngày có thể cùng ngươi, tay trong tay, sa đọa cùng nhau.”

 

Dứt lời, một luồng sáng chói lòa bất chợt ập đến, nuốt chửng bóng lưng của Quỷ Thập Tam, những gương mặt vô diện và toàn bộ giảng đường.

 

Hạ Lan Hi tỉnh dậy từ trong mộng, vừa mở mắt liền lập tức xuống giường xỏ giày, đẩy cửa bước ra.

 

Vẫn là mảng tuyết trắng quen thuộc, ánh trăng rải xuống như dòng thác bạc, ba gian tiên xá có vẻ ngoài y hệt nhau đứng sừng sững cạnh nhau.

 

Đã là đầu hạ tháng Năm, vậy mà trong viện Vô Tình Đạo lại có tuyết rơi lả tả. Hạ Lan Hi đưa tay ra, đón lấy vài bông tuyết lạnh buốt trong lòng bàn tay, chẳng hiểu sao lại ngẩn người trong chốc lát.

 

Y nhìn thấy tiên xá của Tống Huyền Cơ vẫn còn ánh nến, biết rằng Tống Huyền Cơ đang đợi mình, liền gạt bỏ cảm giác khác thường trong lòng, thuần thục đẩy cửa bước vào: “Tống Tầm, lần này coi như Quỷ Thập Tam đã mắc câu chưa?”

 

Tống Huyền Cơ đứng lặng trước khung cửa sổ, cây trâm tua rua bằng vàng đã được tháo ra trước khi ngủ, mái tóc dài buông xõa khiến hắn trông có chút xa lạ nhưng lại đẹp đến kinh diễm: “Có lẽ.”

 

Hạ Lan Hi hơi giật mình: “Có lẽ là sao?”

 

Tống Huyền Cơ trầm ngâm: “Câu cuối cùng của Quỷ Thập Tam…”

 

Hai người còn chưa kịp nói thêm, bùa truyền âm của Trường Tôn Sách đã đến đúng hẹn.

 

Giọng gào thét của Trường Tôn Sách vang vọng khắp tiên xá của Tống Huyền Cơ: “Quỷ Thập Tam mời ta gia nhập đạo viện thứ mười ba, thế mà ta lại vô thức từ chối?! Mấy người rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy! Sao không nhắc ta là ta đang trong mơ?”

 

Hạ Lan Hi: “Ngày đó Bạch Quan Ninh bị mời mấy lần còn chưa mắc bẫy, nếu ngươi vừa mới tới đã gật đầu ngay, chẳng phải sẽ quá khả nghi, quá cố ý sao? Nếu ta là Quỷ Thập Tam, ta tin ngươi mới lạ.”

 

Trường Tôn Sách lập tức im bặt: “Cũng đúng. Vậy ý ngươi là ta phải chối từ thêm vài lần nữa, rồi mới giả vờ đồng ý lời mời của Quỷ Thập Tam?”

 

“Chuyện này không cần ngươi lo, khi thời cơ chín muồi, ta tự khắc sẽ báo cho ngươi biết.” Hạ Lan Hi đáp, “Giờ ta quan tâm hơn là thân phận của những đệ tử không mặt mũi kia – ngươi có nhận ra ai trong số họ không?”

 

Trường Tôn Sách: “Bọn họ ai nấy đều không có mặt, giọng nói thì cứ như bị ngâm trong nước, làm sao ta nhận ra? Nhưng ta có nghe thấy có người gọi ‘Đại sư huynh’ thì phải?”

 

Hạ Lan Hi: “Đúng vậy, ‘Đại sư huynh’ hẳn là đại đệ tử dưới trướng Quỷ Thập Tam tại Thái Hoa Tông.”

 

Trường Tôn Sách: “Phải ha, bọn họ còn nhắc đến viện Vạn Thú Đạo nữa. Xem ra mục tiêu tiếp theo của Quỷ Thập Tam chính là viện Vạn Thú Đạo?”

 

Hạ Lan Hi: “Không nhất thiết. Giấc mơ vẫn nằm trong sự kiểm soát của Quỷ Thập Tam, những gì chúng ta nghe thấy, có lẽ chỉ là thứ hắn cố tình để ngươi nghe thấy mà thôi.”

 

Trường Tôn Sách bắt đầu bực bội: “Lại là mấy trò âm mưu phải suy đoán này. Ta lười nghĩ lắm, các ngươi đoán xong rồi cứ bảo ta nên làm gì là được —— Khoan đã, hình như bùa truyền âm này ta gửi cho Tống Tầm mà, sao suốt nãy giờ toàn là Hạ Lan Hi nói chuyện vậy?”

 

Hạ Lan Hi: “Đương nhiên là vì ta đang ở trong tiên xá của Tống Tầm rồi, đồ ngốc.”

 

Trường Tôn Sách: “Sáng sớm rồi nửa đêm đều ở tiên xá nhà người ta? Theo ta thì các ngươi dọn vào ở chung luôn cho rồi.”

 

Mắt Hạ Lan Hi sáng rỡ: “Ồ? Ý hay đấy!”

 

Ít nhất các đạo viện khác đều là hai người một gian tiên xá, chỉ có viện Vô Tình Đạo là đơn độc một mình một gian, những ngày ngủ mà không có ai trò chuyện y đã chán lắm rồi.

 

Hạ Lan Hi lập tức quay sang Tống Huyền Cơ: “Tống Tầm, đợi chuyện này xong, ta làm bạn cùng phòng với ngươi nhé?”

 

Tống Huyền Cơ nhìn y, một lúc lâu sau mới nói: “Để sau hẵng bàn.”

Bình Luận (0)
Comment