Chương 62
Người chưa tới, kiếm quang đã đến trước.
Mọi người lần lượt quay đầu lại, có người kinh ngạc, có người nghiêm nghị, ánh mắt đều hướng về phía cửa đại điện. Nhưng họ chỉ thấy một vùng tối tăm đặc trưng của quỷ giới—chẳng có gì cả, cũng như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ngay sau đó, một vết rách bỗng xuất hiện trong hư không, giống như một cánh cửa khép rồi mở ra. Sau khi nghênh đón vị khách quý cuối cùng của quỷ giới hôm nay, nó liền biến mất.
Một nam tử áo trắng từ từ bước ra từ hư không, thanh "Cửu Châu Tịch Diệt" sau lưng vẫn chưa rút ra khỏi vỏ.
Điều kỳ lạ là, rõ ràng y đi không nhanh, nhưng lại khiến người khác không thể nhìn rõ bóng dáng.
Ngươi vẫn luôn dõi theo y, không một lần chớp mắt. Một cái chớp mắt trước, y còn cách ngươi mấy bước chân, một cái chớp mắt sau, y đã lướt qua ngay trước mắt ngươi.
Khi gặp một người xa lạ, thứ đầu tiên mà đa số người chú ý thường là diện mạo của đối phương. Nhưng đối với Giang viện trưởng, có lẽ "diện mạo" lại là điều không quan trọng nhất.
Sự lạnh lẽo đầy áp lực khiến rất nhiều người không thể tập trung vào dung mạo của Giang viện trưởng. May thay, Hạ Lan Hi không phải một trong số đó, y dám nhìn, cũng dám âm thầm đánh giá trong lòng, chỉ cần không nói ra cho người khác biết là được.
Đạo vô tình của Giang viện trưởng đã gần đạt đến cảnh giới phi thăng, chỉ còn một bước nữa mà thôi. Đối với người tu đạo mà nói"một bước nữa" này có thể kéo dài mười năm, trăm năm, thậm chí là cả kiếp sau. Nhưng dù thế nào đi nữa, ngoại trừ Hoán Trần chân quân, không ai có thể phủ nhận rằng Giang viện trưởng là người đi đầu Vô Tình Đạo đương thời.
Khuôn mặt thanh tú của y, cũng như thất tình lục dục của một con người, đã sớm bị dòng chảy thời gian đóng băng và cô đọng lại trong tâm đạo của y. So với con người, sự lạnh lùng và vô tình cực hạn khiến y trông giống như một pho tượng thần mạnh mẽ, uy nghiêm nhưng không có sức sống.
"Thật sự là y..."
Thượng Quan Thận nhìn chằm chằm Giang viện trưởng đang bước về phía bàn xét xử, tuyệt vọng nhắm mắt lại, giọng run rẩy:
"Y sẽ không…”
"Không tệ, có thể chết dưới tay Giang viện trưởng, không hề thiệt thòi chút nào."
Cố Anh Chiêu cúi đầu nở nụ cười:" Đại sư huynh, huynh nói có đúng không?"
Thượng Quan Thận nhắm mắt không nói gì. Hắn và Cố Anh Chiêu không giống nhau. Hắn bị ép phải vào đạo viện thứ mười ba, còn Cố Anh Chiêu chán đời, lại đơn thuần thấy nơi này thú vị.
Nhưng có một điều cả hai đều hiểu rất rõ—Giang viện trưởng chưa bao giờ tha thứ cho bất cứ kẻ nào đáng chết, y sẽ không hạ thủ lưu tình.
Khi Giang viện trưởng đi ngang qua, Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ đồng loạt cúi người hành lễ:"Viện trưởng."
Giang Ẩn Chu tựa như không nghe thấy, thậm chí còn không liếc mắt nhìn hai đệ tử, chỉ tiếp tục đi thẳng về phía bàn xét xử.
Thượng Quan Vô Yểu không hổ danh là tín đồ trung thành nhất của Quỷ Thần. Khi mọi người còn bất động, ông là kẻ đầu tiên có hành động.
Lòng trung thành với thần minh buộc Thượng Quan Vô Yều phải giơ kiếm lên đối mặt với áp lực khủng khiếp.
Đáng tiếc, thời gian còn lại của ông ta chỉ đủ để làm động tác giơ kiếm lên.
Tống Lưu Thư lắc đầu như không nỡ nhìn:"Chỉ là con kiến mà thôi."
Giang viện trưởng không dừng lại vì một con kiến.
Ánh lạnh loé lên, thanh kiếm trong tay Thượng Quan Vô Yểu cùng với chính ông ta trong nháy mắt hóa thành vô số bụi bặm lạnh lẽo.
Một người sống sờ sờ, cứ thế biến mất.
Thượng Quan Thận quỳ dưới mặt đất, toàn thân đẫm máu, đạo bào màu xanh nhạt sớm đã bị nhuốm đỏ. Hắn ngẩng đầu, ngây dại nhìn bụi bặm rơi xuống, vô thức đưa tay ra.
Bụi lạnh rơi vào lòng bàn tay hắn. Những lời dạy dỗ của phụ thân từ nhỏ đến lớn vẫn văng vẳng bên tai—
"Tộc Thượng Quan sinh ra vì Quỷ Vương, cũng chết vì Quỷ Vương."
"Nếu không có Thập Tam Điện Hạ, con làm sao vào được Thái Hoa Tông? Con phải luôn ghi nhớ thân phận của mình, sớm giành được sự tín nhiệm của Đông Phương Ký Minh.”
"Trong tộc có nhiều người mang dấu ấn Bỉ Ngạn, nếu Điện Hạ có mệnh hệ gì, tộc Thượng Quan chỉ có thể chôn cùng ngài ấy."
"Điện hạ ra lệnh, tiếp cận viện Vô Tình Đạo, theo dõi nhất cử nhất động của ba người đó."
"——Nghịch tử! Con dám phá hỏng chuyện tốt của Điện Hạ, con nghĩ mình còn có lựa chọn sao? Con thực sự cho rằng mình là đại sư huynh của Thái Thiện Đạo ư? Nghe cho rõ đây, từ khi sinh ra, con đã định sẵn là đệ tử của đạo viện thứ mười ba rồi!"
"Con có tin không, nếu con dám tiết lộ dù chỉ một chữ, kẻ chết đầu tiên chính là đạo hữu tốt của con trong viện Vô Tình Đạo!”
……
Thượng Quan Thận thu lòng bàn tay, rũ mắt xuống, nhẹ giọng gọi:"Phụ thân…"
Phi Nguyệt chân quân nhìn cảnh tượng Thượng Quan Vô Yểu hóa thành cát bụi, có dự cảm gì đó liền chắn trước mặt Giang viện trưởng, nói:"Ẩn Chu, dấu ấn Bỉ Ngạn vẫn còn, ngươi không thể vì muốn diệt trừ hậu họa mà..."
Giọng nói của Giang viện trưởng như vọng ra từ cánh đồng tuyết viễn cổ, lạnh tới không còn chút sức sống:"Ta có thể."
"…Tống Lưu Thư nói không sai.”
Nghi Ách chân quân nhanh chóng liếc nhìn Thượng Quan Thận, rồi cùng Phi Nguyệt chân quân đứng chắn trước mặt Giang viện trưởng:"Ngoài tộc Thượng Quan, Thái Hoa Tông cũng có đệ tử bị gã khắc dấu Bỉ Ngạn."
Giang viện trưởng không hề dao động:"Những kẻ nhập ma, phải chết."
Hạ Lan Hi tự động bổ sung nốt vế sau trong lòng—"Đệ tử Thái Hoa Tông cũng không ngoại lệ.”
Nghi Ách chân quân vội vàng nói:“Nhưng có những đứa trẻ chỉ là nhất thời bị mê hoặc, không phải không thể cứu vãn. Hơn nữa, Chúc Như Sương cũng là bị ép buộc mới phải mang ấn ký Bỉ Ngạn! Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn nó cùng Quỷ Thập Tam tan thành tro bụi sao?”
Không ai có thể nhìn ra từ gương mặt của Giang viện trưởng rằng y có thay đổi ý định hay không. Dường như y không nghe thấy lời của Nghi Ách chân quân, lướt qua hai vị chân quân, đi thẳng đến trước bàn xét xử.
Bị kiếm quang của Cửu Châu Tịch Diệt xuyên thấu thân thể, nhưng cơ thể của Quỷ Thập Tam lại không hề tổn thương chút nào. Chỉ có gã mới biết, hồn phách mình đang phải chịu đựng nỗi đau đớn ra sao.
Gã có thể cảm nhận rõ ràng, rõ ràng cảm nhận được thanh kiếm đó đang đâm xuyên qua ngực mình, hết lần này đến lần khác, không ngừng xé rách linh hồn gã.
Nhưng khi gã đưa tay ra chạm vào, tất cả chỉ là một khoảng trống lạnh lẽo.
Quỷ Thập Tam liều mạng siết chặt lấy ngực mình, nhìn vạt áo trắng thuần khiết của người đối diện, thậm chí không thể ngẩng đầu lên nhìn y. Gã trừng mắt nhìn xuống nền đất, bật ra một tiếng cười chế giễu:“Giang… Giang Ẩn Chu, hừ.”
Cuối cùng, trên cơ thể Quỷ Thập Tam xuất hiện vết thương đầu tiên, đó là dấu móng tay cắm sâu vào da thịt gã:“Ngươi tính là cái thá gì chứ? Chỉ cần Thẩm Ngâm còn sống, ngươi mãi mãi… mãi mãi chỉ là kẻ thay thế mà thôi!”
Thứ đáp lại gã là thanh kiếm Cửu Châu Tịch Diệt không âm thanh rời vỏ.
Hạ Lan Hi cả kinh, vừa định mở miệng thì chợt nghe Tống Huyền Cơ lên tiếng:“Giang viện trưởng.”
Hành động của Giang viện trưởng hiếm khi vì ngoại giới mà có phản ứng, lần này y hơi nghiêng đầu nhìn về phía Tống Huyền Cơ.
Tống Huyền Cơ chỉ thốt ra hai chữ đơn giản:“Nghĩ lại.”
Cách khuyên răn của đệ tử Vô Tình Đạo khiến Nghi Ách chân quân lo sốt vó, thầm nghĩ đã mở miệng khuyên rồi, sao không khuyên thêm vài câu nữa? Hắn vốn tưởng Giang Ẩn Chu sẽ làm như trước đây, coi như không nghe thấy, nhưng không ngờ chờ một hồi lâu mà y vẫn chưa tiếp tục hành động ban nãy.
Y chỉ đứng từ trên cao nhìn xuống Quỷ Thập Tam, sau một lúc liền hạ phong ấn xuống:“Ngươi, sẽ bị giam cầm vĩnh viễn tại đây.”
Nụ cười trên mặt Quỷ Thập Tam lập tức cứng đờ.
Tựa như thần dụ giáng xuống Quỷ Giới, nơi ngực của Quỷ Thập Tam bỗng nhiên hiện lên một bóng kiếm—đó chính là ảo ảnh của Cửu Châu Tịch Diệt.
Bóng kiếm lóe lên như tia chớp rồi tan biến, thay vào đó là một chữ "Giang" khắc sâu trên ngực gã, đóng đinh linh hồn gã vĩnh viễn trên bàn xét xử.
Bị giam cầm vĩnh viễn… bị giam cầm vĩnh viễn…
Gã là Thập Tam điện hạ của Quỷ Giới, nếu không có tượng thần Bắc Lạc, gã chính là chủ nhân của Quỷ Giới.
Gã không thể bị phong ấn trên bàn xét xử, không thể để vạn quỷ nhìn gã bằng ánh mắt đó, không thể…
“Không…” Quỷ Thập Tam trợn trừng mắt, điên cuồng giãy giụa, thậm chí không tiếc dùng toàn bộ sức lực để tự hủy diệt bản thân.
Chỉ cần thân thể gã “chết đi”, Thượng Quan Thận sẽ chết, Chúc Như Sương cũng sẽ chết. Dù kết cục thật sự là như vậy, gã cũng muốn khiến Hạ Lan Hi đau đớn đến tột cùng, cũng muốn kéo Chúc Như Sương chết cùng gã—!
Nhưng rất nhanh, Quỷ Thập Tam tuyệt vọng phát hiện, gã thậm chí không thể tự hủy diệt chính mình.
Linh hồn gã, thân thể gã, toàn bộ sức mạnh của gã, tất cả đều nằm trong sự khống chế của chữ "Giang" kia.
Gã nhìn bàn tay mất đi quyền kiểm soát của mình, ánh sáng điên cuồng cuối cùng cũng biến mất khỏi đôi mắt:“Không—!”
Ánh sáng của chữ "Giang" dần yếu đi, mang theo Quỷ Thập Tam và tiếng thét bi thương của gã biến mất vào phong ấn hư vô.
Đại điện trống trải trở lại tĩnh lặng, sự kết thúc đột ngột này khiến tất cả rơi vào im lặng.
Hạ Lan Hi lặng lẽ nhìn Quỷ Thập Tam cùng mười hai vị “huynh trưởng” của gã đi vào chung một con đường. Có lẽ, đây chính là phong ấn thứ mười ba mà Thái Hoa Tông dành tặng Quỷ Giới.
Giang viện trưởng thu kiếm vào vỏ, nói: “Khắc phục hậu quả.”
Nghi Ách chân quân thầm thở phào nhẹ nhõm. Phi Nguyệt Chân Quân cười nói:“Những việc khác có thể giao ta lo liệu, nhưng vẫn câu nói đó, đồ đệ của mình thì tự mình quản.”
Nghi Ách chân quân chần chừ:“Bổn tọa đã trục xuất Thượng Quan Tri Cẩn khỏi sư môn…”
“Sư tôn…” Thượng Quan Thận lảo đảo đứng dậy, “Đệ tử có tội, xin sư tôn giáng tội.”
Phi Nguyệt Chân Quân nói:“Tuy Thượng Quan Tri Cẩn không còn là đệ tử Thái Hoa Tông, nhưng chuyện liên quan đến Quỷ Thập Tam, vẫn cần thẩm vấn kỹ càng. Theo ta thấy, cứ đưa hắn về Thái Hoa Tông giam giữ trước đi.”
Còn chuyện khắc phục hậu quả ở viện Vô Tình Đạo, thì lại đơn giản hơn nhiều.
Giang viện trưởng không hề nhìn hai đệ tử kia lấy một lần, chỉ khẽ vung tay về phía Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ. Một vết nứt không gian xuất hiện trước mặt hai người, không nói lời nào cuốn họ vào trong.
—Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ cuối cùng cũng trở về Thái Hoa Tông, thậm chí Giang viện trưởng còn “chu đáo” đưa họ về thẳng viện Vô Tình Đạo.
Đêm xuống, viện Vô Tình Đạo còn ít người hơn cả Quỷ Giới, nhưng ít ra, mặt trăng treo trên băng nguyên không có màu đỏ.
Ba gian tiên xá xếp thẳng hàng, hai gian tối om, chỉ có một gian sáng đèn.
Khung cảnh quen thuộc khiến Hạ Lan Hi cảm thấy vô cùng an tâm. Y hít sâu luồng khí lạnh đặc trưng của viện Vô Tình Đạo, rồi nói với Tống Huyền Cơ:“Tống Tầm, tối nay ta ngủ lại tiên xá của ngươi có được không? Được không? Được khônggg?”
Tống Huyền Cơ đáp không liên quan:”Có người.”
“Ở đâu có…” Hạ Lan Hi chưa kịp nói hết câu thì chợt nghe một tiếng r*n r* yếu ớt.
Tiếng rên này khàn đặc, đứt quãng, nghe như đang bị thương rất nặng—giống giọng của Trường Tôn Sách.
Lòng Hạ Lan Hi chùng xuống.
Chẳng lẽ khi ba vị viện trưởng ở Quỷ Giới, Thái Hoa Tông đã bị kẻ khác tấn công?!
Hai người lập tức lần theo tiếng động, không lâu sau, họ tìm thấy Trường Tôn Sách trên một tảng băng gần đó.
Trường Tôn Sách nằm sõng soài trên tảng đá, cả người to lớn nhưng khuôn mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc, trông mà giật mình như thể đã mất nửa cái mạng.
Nếu không phải đã chịu đựng những cực hình ngoài sức tưởng tượng, thì một thiếu niên cường tráng thế này làm sao có thể trở nên suy yếu đến mức chẳng khác nào biến thành một con người khác?!
Rốt cuộc trong viện Vô Tình Đạo đã xảy ra chuyện gì?! Những người khác đâu? Chúc Như Sương và Bạch Quan Ninh liệu có…
Hạ Lan Hi không dám nghĩ tiếp, y vừa gọi tên Trường Tôn Sách vừa vội vàng đỡ đối phương dậy:"Trường Tôn Sách, tỉnh lại đi! Ngươi tỉnh lại đi! Ngươi làm sao thế này? Đã xảy ra chuyện gì với các ngươi…"
Trường Tôn Sách dường như nghe thấy tiếng gọi khẩn thiết của y, mí mắt nặng nề khẽ mở ra một khe nhỏ. Nhìn thấy y chẳng biết lấy sức lực từ đâu, Trường Tôn Sách đột nhiên nắm chặt tay y, miệng mấp máy: "Băng... Băng cứng…”
"Băng cứng"? Chẳng phải đó là bảo vật gia truyền giúp nhà Trường Tôn ở Tây Châu phát đạt sao?
Hạ Lan Hi kinh hãi, để mặc Trường Tôn Sách nắm lấy mình: "Băng cứng làm sao? Ngươi trở thành thế này có phải liên quan đến gia tộc ngươi không?"
Tống Huyền Cơ nói: "Không phải, buông tay."
Hạ Lan Hi nhìn về phía Tống Huyền Cơ, lòng nóng như lửa đốt hỏi: "Sao ngươi biết?”
Tống Huyền Cơ lạnh nhạt đáp: "Bởi vì hắn nói là 'bánh, bánh rán*' — buông tay."
(Băng cứng: jiān bīng, Bánh rán: jiān bing)
Sự lo lắng trên mặt Hạ Lan Hi lập tức đông cứng lại. Chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, y đã nghe thấy giọng của Chúc Như Sương.
"Thời Vũ, Huyền Cơ? Các ngươi đã về rồi!" Chúc Như Sương mừng rỡ, "Về khi nào vậy? Mới về à?"
Hạ Lan Hi nhìn Chúc Như Sương cười, vẻ mặt đầy hoang mang: "Chúc Vân... Trường Tôn Sách sắp chết rồi, ngươi không nhìn thấy sao?”
Chúc Như Sương liếc Trường Tôn Sách một cái, thản nhiên nói: "Ồ, Trường Tôn Kinh Lược đã đánh cược với Bạch Quan Ninh xem ai tích cốc thành công trước."
Hạ Lan Hi: "... Vậy tại sao hắn lại xuất hiện ở đạo viện chúng ta?”
Chúc Như Sương bất đắc dĩ nói: "Vì Bạch Quan Ninh nói Vô Tình Đạo có bầu không khí không ăn không uống rất phù hợp, thế là Trường Tôn Kinh Lược lấy cớ này bám trụ lại đây không chịu đi."
Hạ Lan Hi: "."
Hạ Lan Hi mặt không cảm xúc buông tay. Trường Tôn Sách, người đói đến nửa sống nửa chết, đột nhiên mất đi điểm tựa, đầu đập mạnh xuống đất.