Chương 75
Tất cả mọi người đều nín thở tĩnh lặng chờ đợi nó đến, Hạ Lan Hi lại ngẩng đầu nhìn con thần hồ đại nhân đang ngồi xổm trên cành cây, hết l**m chân trước lại l**m chân sau.
Hạ Lan Hi không thích đánh nhau như Trường Tôn Sách, tu vi cũng sớm vượt qua cảnh giới cao cấp mà Bạch Quan Ninh theo đuổi. Y cân nhắc có nên ra tay hay không vì chỉ xét một điểm duy nhất — y có thể đảm bảo an toàn cho các đạo hữu hay không.
Hiện tại y tin rằng con hồ ly nhỏ đạo lữ của Tàng Ngọc Tiên Quân có thể giúp y làm được điều đó. Có thần hồ đại nhân ở đây thì chẳng qua chỉ là một khảo nghiệm khó khăn như vượt ải mà thôi.
Thần hồ nhận thấy vẻ mặt thoải mái vui vẻ của Hạ Lan Hi, không khách khí nói:"Đừng nghĩ nữa, ta sẽ không ra tay, nhiều nhất ta chỉ bảo đảm đệ tử Hợp Hoan Đạo không chết."
Hạ Lan Hi: "..."
Quái vật khổng lồ di chuyển trong rừng rậm, thân hình đồ sộ nghiền nát tất cả mọi thứ trên đường đi. Ngoài tiếng đá vỡ và cây đổ, Hạ Lan Hi còn nghe thấy tiếng "xì xì"
"Hình như nó thật sự là một con rắn?" Hạ Lan Hi hỏi Tiêu Vấn Hạc, "Ngươi có hiểu nó đang nói gì không?"
Tiêu Vấn Hạc đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu "suỵt", cẩn thận phân biệt âm thanh tiếng rắn kêu trong tiếng động lớn: "Nó đang nói... con? Con của chúng ta?"
— Chúng ta?
Âm thanh tiếng rắn trầm khàn, lẫn với tiếng lá cây xào xạc khi nó trườn qua, vừa gấp gáp vừa lo lắng, tựa như tiếng vọng từ thời thượng cổ, chấn động màng nhĩ của mọi người.
Âm thanh kia càng lúc càng gần, gần đến mức chỉ cách họ một bụi cây. Nó đang di chuyển trong khu rừng rậm tối tăm ngay trước mắt, bất cứ lúc nào cũng có thể xông ra, ôm lấy đứa con của nó.
Sáu đôi mắt chăm chú nhìn về phía trước. Đỗ Thanh Thiên, Đồng Tước Yêu, Lãm Bát Hoang, Bắc Trạc Thiên Quyền và Vong Xuyên Tam Đồ lần lượt rời vỏ, mỗi thanh tỏa ra ánh sáng màu sắc khác nhau trong tay chủ nhân.
Ngay khi tiếng động ầm ầm đạt đến đỉnh điểm, mọi người đều cho rằng thú vương sắp đến, tất cả âm thanh đột ngột im bặt.
Gợn sóng trên mặt nước trở lại bình lặng, lá cây không còn rung rinh, rừng cây im ắng không một tiếng động.
Càng tĩnh lặng, mấy người càng căng thẳng. Trường Tôn Sách toàn thân căng cứng, đợi một lúc không thấy động tĩnh gì, không khỏi hỏi: "Nó đi rồi sao?"
Không ai trả lời câu hỏi của Trường Tôn Sách, chỉ có một đôi mắt rắn khổng lồ, đầy tơ máu bất ngờ xuất hiện trên không trung rừng rậm, giống như vầng trăng tròn vàng đục, ném ánh sáng phẫn nộ xuống những kẻ ngoại lai đang nhòm ngó đứa con của nó.
Một, hai, ba... sáu người, tổng cộng có sáu người muốn trộm con của chúng.
Đám thiếu niên còn chưa kịp nhìn rõ toàn bộ hình dáng của chủ nhân Vô Tận Chi Sâm, bóng phản chiếu con ngươi rắn trên mặt nước bất ngờ chia thành bảy, tạo thành bảy vòng tròn màu vàng đục. Sáu trong số đó lần lượt bao quanh dưới chân họ, một cái còn lại bao quanh quả trứng rắn.
Vòng sáng đặc quánh tanh tưởi, từ kích thước miệng giếng nhanh chóng co rút lại. Năm người trừ Tiêu Vấn Hạc lập tức bay lên không trung, đạp lên vũ khí của mình đứng lơ lửng giữa không trung. Khoảnh khắc tiếp theo, vòng sáng co lại đến nhỏ nhất, "bịch" một tiếng nổ tung trên mặt nước, sáu cột sáng đục ngầu từ mặt nước bắn lên, thẳng lên bầu trời đêm đen kịt.
Mà Tiêu Vấn Hạc vẫn còn đang kinh hãi trước con ngươi khổng lồ thì bị Hạ Lan Hi túm lấy cổ áo, ngay trước khi vòng sáng nổ tung đã kịp thời bay ra, miễn cưỡng đứng vững trên Bắc Trạc Thiên Quyền.
Hạ Lan Hi không hiểu hành động ngây người tại chỗ của Tiêu Vấn Hạc, hỏi: "Sao ngươi không tránh?"
Tiêu Vấn Hạc sợ hãi nói: "Ta sợ đến ngây người rồi còn tránh thế nào?!"
Vừa nãy một khắc kia, vòng sáng co rút nhanh như vậy, mỗi người tự bảo vệ mình còn có chút miễn cưỡng, Hạ Lan Hi vậy mà còn có thời gian quay lại bên cạnh hắn, rồi túm hắn từ trong vòng sáng ra…
Hắn chỉ là một đệ tử Vạn Thú Đạo bình thường, khảo hạch toàn tông miễn cưỡng ở mức trung bình khá, hắn dựa vào cái gì mà chen chân vào đám thiên chi kiêu tử này vậy?!
Hạ Lan Hi nhướng mày, nói: "Được, vậy ta chỉ có một yêu cầu với ngươi, không được cản trở — làm được không."
Tiêu Vấn Hạc bị Hạ Lan Hi kéo cổ áo sau, chỉ cảm thấy thiếu niên phía sau không giống với vẻ hoạt bát thú vị thường ngày.
Vô cùng dứt khoát lưu loát, phối với dung mạo tuyệt thế vô song của y khiến hắn không tự chủ được mà tâm phục khẩu phục, nghe theo hiệu lệnh.
Tuy Tiêu Vấn Hạc biết rõ thực lực của mình, nhưng tuyệt đối không phải kẻ nhát gan yếu đuối. Hắn trịnh trọng gật đầu: "Ngươi yên tâm."
Trường Tôn Sách chửi ầm lên: "Cái quái gì vậy, tên này vừa lên đã chơi chiêu quần công?”
"Ngươi nghĩ sao?" Bạch Quan Ninh nhìn thẳng vào con ngươi khổng lồ trên không trung, không kìm được sự hưng phấn: "Nó không muốn lãng phí thời gian với chúng ta."
Một kích không trúng, sáu cột sáng chậm rãi tan đi, con ngươi khổng lồ cũng bắt đầu khép lại, từ vầng trăng tròn ban đầu biến thành một khe hẹp càng lúc càng nhỏ ẩn chứa ánh sáng mờ, cuối cùng hoàn toàn khép lại.
Bầu trời trở lại đen kịt, bốn phía lại một lần nữa yên tĩnh. Lần này Trường Tôn Sách sẽ không ngốc nghếch hỏi nó có đi rồi hay không nữa.
Hắn biết, nó vẫn ở đây.
Sau lưng Hạ Lan Hi đột nhiên lạnh lẽo, y không nói hai lời đá Tiêu Vấn Hạc ra, quay người lại liền nhìn thấy một đôi bàn tay to bằng nửa người, từ hai bên nhắm thẳng vào y hung hăng chụp lại!
Hạ Lan Hi lùi nửa bước, Bắc Trạc Thiên Quyền ung dung chắn giữa hai bàn tay.Bàn tay khổng lồ lại không vì thế mà ngừng lại, mũi kiếm và chuôi kiếm của Bắc Trạc Thiên Quyền xuyên qua lòng bàn tay nó, ở giữa thân kiếm ầm một tiếng khép lại, vỡ thành một đám thịt vụn máu me.
Tiếng mắng chửi của Trường Tôn Sách lại vang lên. Hạ Lan Hi nhìn quanh phát hiện không chỉ y, sau lưng mỗi người đều có thêm một đôi bàn tay đẫm máu!
Bàn tay sau lưng Tống Huyền Cơ trong khoảnh khắc xuất hiện đã vỡ thành vụn băng.
Bàn tay chỗ Bạch Quan Ninh bị Đồng Tước Yêu trói chặt lại với nhau, bàn tay không ngừng vặn vẹo giãy dụa, chất lỏng nhớp nháp chảy ra đốt cháy dải lụa xèo xèo.
Trường Tôn Sách nhanh nhẹn lăn ra khỏi giữa hai bàn tay, sau khi đứng dậy phản công nắm lấy ba ngón tay của một bàn tay, hung hăng bẻ ngược ra sau.
Về phía Chúc Như Sương, Lãm Bát Hoang vạch ra một chữ "thập", sóng kiếm đột ngột đánh lui bàn tay người.
Mà Tiêu Vấn Hạc thì được con linh hạc có phần mập mạp của hắn kịp thời đỡ lấy, vững vàng cõng trên lưng.
"Có cách nào ép nó hiện nguyên hình không?" Hạ Lan Hi thấy Bạch Quan Ninh đã cố hết sức, nói: "Cứ phân tán như vậy không có lợi cho chúng ta."
Tống Huyền Cơ nói ngắn gọn: "Có."
Sau hai lần quần công, khu vực xung quanh trứng rắn đã hoàn toàn yên tĩnh. Trứng rắn lặng lẽ nằm giữa vòng sáng, giống như một đứa trẻ đang ngủ say trong vòng tay mẹ.
Tống Huyền Cơ tay cầm Vong Xuyên Tam Đồ sau lưng, từng bước một đi về phía vòng sáng. Mỗi bước đi đều làm mặt nước lan ra từng lớp gợn sóng màu xanh băng.
Bạch Quan Ninh nhíu mày nói: "Tống Tầm muốn lấy trứng rắn dụ thú vương hiện thân?"
Tiêu Vấn Hạc không khỏi nghi ngờ:"Nhưng hắn có thể đến gần trứng rắn sao?"
"Đương nhiên không thể." Thần hồ rũ mắt liếc nhìn Tống Huyền Cơ, từ trên cao đánh giá: "Một tên nhóc mới vào Vô Tình Đạo bao lâu, không biết tự lượng sức mình."
Hạ Lan Hi nhìn chằm chằm bóng lưng Tống Huyền Cơ, không chút do dự nói: "Hắn có thể."
Tống Huyền Cơ chưa bao giờ làm chuyện không chắc chắn.
Tống Huyền Cơ đến bên ngoài vòng sáng, không hề dừng bước vì kết giới tỏa ra mùi tanh hôi kia.
Những người khác đều đang đoán xem Tống Huyền Cơ sẽ dùng cách nào để vượt qua sự cản trở của vòng sáng, Hạ Lan Hi lại nghĩ đến quần áo và trâm cài tóc tua rua của Tống Huyền Cơ sợ là sẽ bị bẩn mất.
Dường như Tống Huyền Cơ cũng không muốn dính vào thứ ô uế, theo một tiếng "Pháp tướng thiên địa" đơn giản, Hạ Lan Hi đã lâu rồi mới thấy hình dáng trưởng thành của Tống Huyền Cơ.
Thanh niên cao lớn đứng sau lưng Tống Huyền Cơ, vẻ mặt lạnh nhạt giơ kiếm lên, giúp Tống Huyền Cơ không nhiễm một hạt bụi mà gạt bỏ bóng ảnh nhơ nhuốc của con ngươi rắn.
Thần hồ đại nhân đang bận l**m lông cuối cùng cũng chịu buông chân trước xuống.Nó ngước đầu nhìn thanh niên tuấn mỹ sau lưng Tống Huyền Cơ, trong đôi mắt mở to lóe lên ánh sáng cổ xưa, lẩm bẩm: "Sao lại là...?"
Xì xì xì——!
Hành động của Tống Huyền Cơ hoàn toàn chọc giận thú vương, tiếng rít gào vang vọng trong bóng tối.
Con ngươi rắn quỷ dị đáng sợ lại một lần nữa xuất hiện từ hư không, không phải một con, cũng không phải một đôi, mà là trên dưới, hai đôi bốn con mắt.
Chúng đồng loạt dựng đứng trước mặt Tống Huyền Cơ, đường nét miệng rộng như chậu máu ẩn hiện trong ánh sáng của Vong Xuyên Tam Đồ.
Thiếu niên áo trắng đứng ngay chính giữa bốn con mắt của thú vương, thân hình thanh tú vừa vặn bằng kích thước con ngươi dọc trong mắt rắn.
Thời gian dường như ngưng đọng trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, Tống Huyền Cơ và con ngươi khổng lồ phản chiếu trong mắt Hạ Lan Hi, giống như một bức tranh tĩnh lặng.
Hạ Lan Hi ném ra Tải Tinh Nguyệt: "— Chiếu."
Tải Tinh Nguyệt xé rách màn đêm, để lại những vì sao sáng chói. Dưới ánh sao trăng, đám thiếu niên cuối cùng cũng nhìn rõ toàn bộ hình dáng của Vạn Thú Chi Vương hiện tại.
Đó là một... hay nói đúng hơn là hai con rắn.
Chúng quấn chặt lấy nhau, phần đuôi đã dính liền chồng chất lên nhau, không phân biệt ngươi ta. Bắt đầu từ giữa thân rắn, hai thân rắn dần tách ra, kéo dài ra một đôi đầu người mặt rắn vặn vẹo dữ tợn... một nam một nữ, trừ đôi mắt ra thì ngũ quan còn lại không khác gì người.
Nó có tay, có rất nhiều bàn tay giống như bị lột da, lớn có nhỏ có, dày đặc chui ra từ trong cơ thể nó, không ngừng vặn vẹo chụp lấy. Nhìn từ xa, giống như vô số xúc tu nhỏ bé đang rung động.
Năm người bay đến bên cạnh Tống Huyền Cơ, thân hình khổng lồ của thú vương hiện ra không sót một chi tiết.
"Trời ạ" Tiêu Vấn Hạc run giọng nói, "Rốt cuộc nó là cái gì?"
Duy trì pháp tướng tiêu hao cực lớn, Tống Huyền Cơ không để pháp tướng tồn tại lâu. Sau khi ảo ảnh thanh niên tuấn mỹ tan đi, thần hồ quay đi thờ ơ giới thiệu với mọi người: "Một con 【Diễn】 và một song sinh quái thai của tà tu, năm nay khoảng hơn năm trăm tuổi rồi nhỉ? Thời gian quá lâu, ta cũng không nhớ rõ lắm."
Vậy nên, cặp song sinh quái thai này sở dĩ coi trứng rắn là con của mình, là vì chúng cảm nhận được hơi thở tương tự trên trứng rắn?
Hạ Lan Hi hỏi: "Nó có tên không?"
"Không có. Tên của dị thú chẳng phải đều là do các ngươi đặt sao." Thần hồ không để ý:"Các ngươi muốn gọi gì thì gọi.”
Hạ Lan Hi: "Song sinh quái thai... vậy gọi chúng là 'Tiểu Song' đi."
Chúc Như Sương: "Thời Vũ, tài đặt tên của ngươi vẫn khó nói như vậy. Gọi 'Đại Song' có lẽ sẽ hay hơn?"
Tống Huyền Cơ: "Trung hòa."
"Đủ rồi Vô Tình Đạo các ngươi!" Bạch Quan Ninh quát, "Bây giờ là lúc đặt tên cho thú vương sao?"
"Không phải không phải!" Hạ Lan Hi khiêm tốn tiếp thu "lời dạy" của Bạch Quan Ninh: "Tiểu Bạch, ngươi và Tiêu ca đi tìm trứng rắn, chỗ này giao cho chúng ta!"
Nói xong, sáu thiếu niên như sáu mũi tên sắc nhọn, gần như đồng thời rời dây cung. Linh khí vừa cuồng bạo vừa thanh lãnh, rực rỡ trầm sâu hội tụ lại, phô thiên cái địa lao về phía mục tiêu chung của họ!
Tiêu Vấn Hạc ngồi trên lưng linh hạc, trong tay cầm một cây cung Dị thú tam hồn, linh khí ngưng tụ trên dây cung thành ba mũi tên, b*n r* lại là ba con báo săn ảo ảnh.
Hạ Lan Hi nhìn báo săn chạy như điên trong hư không, cắn một phát vào bàn tay người của "Trung Song". Bàn tay người bị xé rách mấy cái, sự chú ý của thú vương bị thu hút, vừa vặn tạo cơ hội cho những người khác thừa cơ hành động.
"Mắt!" Tiêu Vấn Hạc hét lên, "Điểm yếu của 【Diễn】 là mắt!”
Tuy quái vật này không phải 【Diễn】, nhưng lại có huyết mạch của 【Diễn】, có lẽ điểm yếu cũng giống【Diễn】. Vòng sáng chúng dùng vừa nãy, nguyên bản cũng là từ bóng phản chiếu con ngươi rắn trong nước.
Trường Tôn Sách dùng Đỗ Thanh Thiên hoá hình chóp băng, Lãm Bát Hoang của Chúc Như Sương một trái một phải đâm về phía con ngươi khổng lồ trên mặt nam.
Hai người quá tập trung, không hề nhận ra mặt nữ đã để mắt tới họ. Mặt nữ há miệng rộng như chậu máu về phía hai người, răng nanh sắc nhọn dính đầy chất nhầy, phun ra từng trận hôi thối mục rữa.
Trường Tôn Sách phát hiện khác thường, lập tức hét lên: "Chúc Vân!"
Ngàn cân treo sợi tóc, Chúc Như Sương trong lúc tránh né tiếp tục quả quyết đưa ra lựa chọn. Hắn bỏ qua cái miệng rộng như chậu máu của mặt nữ, Lãm Bát Hoang kiên định đâm ra.
Một con ngươi rắn trên mặt nam bị kiếm của Chúc Như Sương đâm mù, thân rắn điên cuồng lắc lư phát ra từng trận tiếng rít thê lương. Cùng lúc đó, răng nanh sắc như dao găm của mặt nữ đã đâm rách đạo bào của Chúc Như Sương, mắt thấy sắp chạm vào cơ thể hắn —
Bóng dáng Trường Tôn Sách bao phủ trong ánh vàng rực rỡ vụt qua nhanh như chớp, Chúc Như Sương chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, hóa ra đã bị đối phương bế ngang lên.
Đáng tiếc tốc độ của Trường Tôn Sách dù nhanh đến đâu cuối cùng vẫn chậm một bước, răng nanh của mặt nữ không đâm thủng cơ thể Chúc Như Sương, mà lại cắn trúng cái đuôi chó của Trường Tôn Sách!
Trường Tôn Sách: "...Không phải chứ?! Tại sao Hạ Lan Hi có thể cứu người không bị làm sao, còn ta thì không thể?"
Nhưng cơn đau dữ dội như dự đoán đã không đến. Hiệu quả hóa hình của suối linh vào khoảnh khắc này mất hiệu lực, tai thú đuôi gà của mọi người đều biến mất, vừa vặn khiến mặt nữ cắn hụt.
Trường Tôn Sách ôm ngang Chúc Như Sương lui về nơi tương đối an toàn mà không hề bị thương, thầm nghĩ tính ra hắn cũng là người có thực lực xấp xỉ Hạ Lan Hi rồi.
Chúc Như Sương không nghĩ như vậy, ôm cổ Trường Tôn Sách, mặt hướng về phía Lãm Bát Hoang: "Kinh Lược, kiếm của ta...?"
Lãm Bát Hoang cắm quá sâu, Chúc Như Sương còn chưa kịp rút kiếm ra đã bị Trường Tôn Sách bế đi.
Trường Tôn Sách xung phong nhận việc: "Đừng lo, ta giúp ngươi đi lấy."
"Lùi lại," Hạ Lan Hi không cho phép cãi lời, "Ta đi.”
Trường Tôn Sách: "..." Đến rồi, Hạ Lan Hi vừa động thủ là cái tật lạnh lùng cũ rích lại tái phát.
Hạ Lan Hi khẽ điểm mũi chân, thân hình thon gầy lơ lửng trên không trung, ngang bằng độ cao với mặt nam.
Cuồng phong thổi tung đạo bào của y bay múa, mái tóc dài của thiếu niên rối tung, nhưng đôi mắt lại càng thêm sáng ngời rực rỡ.
Hạ Lan Hi xòe lòng bàn tay về phía Lãm Bát Hoang, Lãm Bát Hoang như nghe thấy tiếng gọi của chủ nhân mà rục rịch muốn động, vừa định bay ra, một đôi bàn tay không da nắm lấy chuôi kiếm của Lãm Bát Hoang.
Đôi bàn tay kia đến từ thân rắn của mặt nữ, Lãm Bát Hoang trong tay nó nhanh chóng đồng hóa lớn lên, chớp mắt đã biến thành một thanh cự kiếm cùng màu với bàn tay không da.
Vẻ mặt Chúc Như Sương nghiêm trọng: "Nó biết dùng kiếm?"
"Không kỳ lạ.” Tiêu Vấn Hạc nói, "Cặp song sinh quái thai này vốn dĩ đã có tư duy của con người."
Lãm Bát Hoang bị biến dị lấy thế khai sơn bổ địa vung xuống, bị Vong Xuyên Tam Đồ của Tống Huyền Cơ tùy tay ngăn cản, dừng ngay trên đỉnh đầu Hạ Lan Hi.
Hạ Lan Hi nhìn chằm chằm bóng dáng mình trong con ngươi rắn hoàn hảo còn lại của mặt nam, khóe miệng chậm rãi nhếch lên: "Dùng kiếm trước mặt ta? Chắc chắn không, 'Trung Song'?”
Tống Huyền Cơ không dừng lại lâu bên cạnh Hạ Lan Hi. Hắn quay sang mặt nữ còn lại bỏ lại một câu: "Tự tìm đường chết.”
Mặt nam thấy Tống Huyền Cơ mang theo Vong Xuyên Tam Đồ cứ thế rời đi, lại thò ra một đôi tay đẫm máu nắm lấy Tải Tinh Nguyệt đang lơ lửng trên bầu trời rồi vung xuống hai kiếm chéo nhau về phía Hạ Lan Hi!
Hạ Lan Hi không hề nhúc nhích, thậm chí ngón tay cầm Bắc Trạc Thiên Quyền cũng không động đậy, mặc cho Tải Tinh Nguyệt và Lãm Bát Hoang đã biến dị áp sát mình.
Hạ Lan Hi nói: "Tiểu Bạch, bây giờ!"
Trứng rắn vào lúc thú vương hiện nguyên hình đã bị mặt nữ nuốt vào bụng rắn, đây là sự bảo vệ kiên cố nhất của chúng đối với "đứa con" của mình.
Sau trận chiến vừa rồi, trứng rắn đã theo thân rắn đến bụng của mặt nữ. Nhưng trứng rắn quá nhỏ so với thân rắn, mắt thường của con người căn bản không thể phân biệt được vị trí của trứng.
Tiêu Vấn Hạc thả 【Diễn】 của Cố Anh Chiêu ra khỏi lồng linh. 【Diễn】 cuộn tròn trên vai Tiêu Vấn Hạc, nỗi nhớ con vượt qua nỗi sợ hãi chủ nhân Vô Tận Chi Sâm.
Trong một trận hỗn chiến, một người mẹ cảm nhận được chuẩn xác hơi thở của đứa con mình.
【Diễn】 ngẩng đầu rắn lên, chỉ về một vị trí ở bụng rắn.
Bạch Quan Ninh không chút chậm trễ:"Trường Tôn Sách!"
"Đến đây!" Trường Tôn Sách như con báo săn nhanh nhẹn thứ tư, xuyên qua vô số bàn tay người đang vung vẩy, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bên cạnh Bạch Quan Ninh.
Hắn dốc hết sức lực, chóp băng chỉ có thể rạch một đường hở nhỏ đến mức con muỗi cũng không lọt qua trên bụng rắn, may mà đối với Bạch Quan Ninh như vậy đã đủ.
Đồng Tước Yêu mỏng như sợi tóc lập tức chui vào, sờ thấy trứng rắn liền quấn quanh trứng rắn thắt một cái nơ bướm xinh xắn.
Đôi mắt màu tím của Bạch Quan Ninh tối sầm lại: "— Ra!"
Trứng rắn bị cướp, mặt nữ càng thêm bạo nộ hơn cả người anh em song sinh của mình. Cơn giận hóa thành nham thạch nóng chảy phun ra từ miệng và mũi nó, nó cúi đầu người xuống, cố gắng tìm kiếm những kẻ trộm con của nó.
Vong Xuyên Tam Đồ vạch ra một đường cong sắc bén, mặt nữ chạm vào ánh kiếm bị bắn ngược trở lại.
Khi Bạch Quan Ninh lấy trứng rắn ra, hai thanh kiếm cách Hạ Lan Hi chỉ một bước chân. Đồng tử Hạ Lan Hi hơi co lại, Tải Tinh Nguyệt và Lãm Bát Hoang đột nhiên khựng lại rồi lại run rẩy hai cái như hai đứa trẻ làm sai, lặng lẽ rụt trở về.
Rắn mặt nam lộ ra vẻ mặt có thể gọi là khó hiểu, lực nắm chuôi kiếm lại tăng thêm mấy phần nhưng hai thanh kiếm vẫn không hề nhúc nhích.
Đúng lúc nó cảm thấy kỳ quái, đôi bàn tay không da đang nắm Lãm Bát Hoang và Tải Tinh Nguyệt đột nhiên không chịu sự khống chế của nó mà xoay ngược lại. Một kiếm bay về phía con mắt rắn lành lặn của nó, một kiếm trở về bên cạnh Chúc Như Sương.
Mặt nam mù cả hai mắt chỉ còn lại hai hốc mắt dữ tợn đáng sợ đẫm máu, nhưng dường như điều này không hề làm giảm bớt sức lực của song xà, tiếng giãy giụa và rít gào của mặt rắn nam còn dữ dội hơn trước, ngay cả Tải Tinh Nguyệt cũng bị nó hất văng ra.
Nó vẫn nhe răng nanh sắc nhọn, lỗ mũi phun ra nham thạch ngột ngạt, đầu lưỡi chẻ đôi rít lên.
Hạ Lan Hi thầm nghĩ vẫn là trực tiếp chặt cả đầu chúng xuống thì tiện hơn.
Dường như Tống Huyền Cơ cũng nghĩ như vậy.
Hai người không hẹn mà cùng bay lên, toàn thân bao quanh bởi hơi lạnh, đến ngay phía trên hai khuôn mặt người.
Chúc Như Sương quyết đoán ra tay vẽ kiếm trận trên không trung. Vạn kiếm như mưa rào đánh xuống thân rắn, tuy kiếm ảnh không thể xuyên thủng lớp vảy rắn cứng rắn, nhưng cũng đủ khiến mắt chúng bị mù, song sinh quái thai mất trứng nổi trận lôi đình, không rảnh bận tâm đến chuyện khác.
Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ liếc nhìn nhau, khẽ gật đầu, kiếm quang giao nhau tung hoành, mang theo linh lực mạnh mẽ thuần túy của cả hai người, chém thẳng về phía chủ nhân vạn thú.
Bắc Trạc Thiên Quyền và Vong Xuyên Tam Đồ đồng thời vung kiếm xuống——
Vẻ mặt nổi giận của cặp song sinh quái thai đọng lại trên khuôn mặt người, thân rắn mặt người trong khoảnh khắc chia lìa.
Một cặp đầu người rơi xuống mặt nước, tung lên một vũng sóng.