Phong Nguyệt Vô Tình Đạo - Bỉ Tạp Bỉ

Chương 82

Chương 82

 

Giống như bông tuyết mát lạnh rơi xuống môi, đầu óc Hạ Lan Hi trong nháy mắt trống rỗng, thậm chí quên cả việc nhắm mắt lại.

 

Y còn tưởng hết hy vọng rồi, y tưởng hôm nay Tống Huyền Cơ sẽ không hôn y, y tưởng Tống Huyền Cơ gọi y lại là để nói chuyện chính sự.

 

Tống Huyền Cơ vào cuối kỳ nghỉ, lúc y không phòng bị nhất đã hôn y.

 

Quá bất ngờ, quá đột ngột, khiến y từ tâm như nước lặng đến tim đập loạn xạ chỉ trong nửa nhịp thở, y hoàn toàn không biết phải làm sao.

 

Y ngây người tại chỗ, vẫn giữ nguyên tư thế vừa quay người lại, thậm chí còn không ngẩng đầu lên đón nhận nụ hôn của Tống Huyền Cơ.

 

Vì hôn y mà Tống Huyền Cơ cúi đầu, sợi tua rua hai bên thái dương thuận thế rủ xuống hai bên má y giống như cài vào mái tóc y vậy.

 

Trong tiếng tim đập đã sớm mất kiểm soát, Hạ Lan Hi cuối cùng cũng nhớ ra mình nên nhắm mắt lại.

 

Bởi vì Tống Huyền Cơ đang nhắm mắt, hàng mi dài rủ xuống bóng hình khẽ run rẩy, ngũ quan gần trong gang tấc phóng đại vẻ đẹp của hắn, tựa như một vệt trăng trong trẻo lạnh lùng, yên lặng hôn y.

 

Hạ Lan Hi chậm rãi nhắm mắt lại.

 

Trước mắt tối đen, vẻ đẹp của Tống Huyền Cơ không còn mang tính công kích như vậy nữa, y trở nên lớn mật hơn, y biết tay mình nên đặt ở đâu rồi.

 

Hạ Lan Hi giơ tay lên, non nớt mà kiên định đặt lên vai Tống Huyền Cơ.

 

Hơi thở coi như vững vàng của Tống Huyền Cơ hơi dừng lại, thử l**m môi Hạ Lan Hi một cái.

 

Quả nhiên đúng như hắn dự đoán, ngọt ngào.

 

Gió bắt đầu thổi. Gió thổi lên y bào thuần trắng của hai người, giống như hòa làm một thể với cảnh tuyết của Vô Tình đạo.

 

Tua rua trên trâm vàng cũng bị gió thổi lắc lư, phần đuôi nhẹ nhàng đảo qua gò má Hạ Lan Hi, khiến y ngứa ngáy.

 

Hạ Lan Hi không biết người khác hôn môi bao lâu, y chỉ biết Tống Huyền Cơ hôn y rất lâu, hôn đến mức y khó thở, vô thức dựa người về phía sau, nhưng chỉ có thể bị ghì chặt hơn vào cánh cửa tiên xá.

 

Tiên xá... đúng rồi, hình như họ đang ở trong viện Vô Tình Đạo thì phải?

 

Hạ Lan Hi đột nhiên mở mắt, hoảng hốt đẩy Tống Huyền Cơ ra: "Tống Tầm!"

 

Mi mắt Tống Huyền Cơ khẽ động, đáy mắt là vẻ sâu thẳm mà Hạ Lan Hi chưa từng thấy ở hắn, giọng điệu lại vẫn bình tĩnh: "Đừng hoảng."

 

Cơn gió nhẹ ban đầu không biết từ lúc nào đã biến thành cuồng phong dữ dội, tiếng gió rít rõ mồn một, gào thét trên băng nguyên.

 

Viện Vô Tình Đạo quanh năm giữ cảnh mùa đông băng giá tuyết phủ, hiếm khi có lúc thời tiết thay đổi đột ngột. Xuất hiện tình huống này, thường là vì trong viện xảy ra chuyện trái đạo nghiêm trọng hoặc có biến cố lớn nào đó.

 

Ví dụ như... hai người Vô Tình Đạo ngang nhiên hôn nhau trước cửa tiên xá.

 

Tóc dài Hạ Lan Hi bị cuồng phong thổi rối tung, mắt cũng không kìm được mà nheo lại: "Ta có một câu hỏi."

 

Tống Huyền Cơ: "Hỏi."

 

Hạ Lan Hi: "Sao bây giờ ngươi mới hôn ta? Lúc ở Quảng Lăng sao không hôn?"

 

Tống Huyền Cơ ngẩn người, ánh mắt nhìn y đột nhiên trở nên vi diệu: "Ngươi suy nghĩ rồi mới hỏi câu này sao?"

 

"Đúng vậy, ta nghĩ mãi không ra!" Hạ Lan Hi ấm ức tố cáo: "Ngươi nói ngươi thích ta khóc, lúc đó ta bị cay đến khóc rồi, ngươi lại chỉ biết rót nước cho ta uống?”

 

Tống Huyền Cơ: "."

 

Hạ Lan Hi: "Ngươi còn nói rất thích ta nữa. Thích ta như vậy, lúc đó sao không hôn ta?"

 

Tống Huyền Cơ im lặng một lát, nói: "Vì đông người."

 

Hạ Lan Hi lập tức ngây người. Quả thật, dù ở quán ăn Thục hay ở quán trà, hoặc là trên đường phố Quảng Lăng, đều rất đông người.

 

"Nhưng ngươi có thể kéo ta đến chỗ không người mà hôn chứ," Hạ Lan Hi tìm được luận điểm mới: "Sao nhất định phải về đây mới hôn?"

 

"Ta không quen Quảng Lăng," Tống Huyền Cơ nói có lý có chứng: "Ta không biết chỗ nào ít người, ngươi và ta sẽ không bị quấy rầy."

 

Hạ Lan Hi hoàn toàn không thể phản bác, trong gió lớn nghẹn nửa ngày mới thốt ra bốn chữ: "Ngươi lại gieo vần.”

 

Tống Huyền Cơ nhìn những đám mây đen dày đặc trên bầu trời, nói: "Nhưng dường như viện Vô Tình Đạo cũng không phải là nơi tuyệt vời để hôn ngươi."

 

Hạ Lan Hi: "Ngươi biết còn hôn ở đây?"

 

Tống Huyền Cơ: "Không nhịn được."

 

Câu trả lời của Tống Huyền Cơ khiến Hạ Lan Hi không nhịn được cười một tiếng: "Tống Tầm ngươi đừng cười nữa, bây giờ làm sao đây? Ta có dự cảm, Hứa sư huynh sắp đến rồi."

 

"Là ngươi đang cười." Tống Huyền Cơ xòe lòng bàn tay về phía y:"Đưa tay cho ta, ta tự có đối sách."

 

Hạ Lan Hi đưa tay cho Tống Huyền Cơ, một tiếng "Súc địa thành thốn" vang lên, băng nguyên dưới chân biến thành một thảm cánh hoa vàng - Tống Huyền Cơ đưa y đến Hợp Hoan Đạo.

 

Hạ Lan Hi nhìn cảnh đẹp dưới mắt, do dự nói: "Ngươi đừng nói với ta, chạy trốn chính là đối sách của ngươi."

 

Tống Huyền Cơ không phủ nhận: "Trước tiên đi tìm Hoán Trần Chân Quân."

 

Sau khi Phi Nguyệt Chân Quân tự phong bế linh thức và linh mạch, thân thể vẫn luôn được Vô Cữu Chân Quân trông nom.

 

Hai người ở thành Quảng Lăng, đã biết được từ truyền âm của Trường Tôn Sách rằng tối nay Vô Cữu Chân Quân sẽ cùng Nghi Ách Chân Quân uống rượu đêm ở Thôn Hoa Ngọa Tửu Xứ.

 

Đương nhiên là trước khi tiết lộ tin tức này Trường Tôn Sách đã kịch liệt lên án hành vi không một tiếng chào hỏi đã mang Chúc Như Sương về Quảng Lăng của họ.

 

Hạ Lan Hi nhìn quanh, Hợp Hoan Đạo quả không hổ danh là đạo viện thú vị nhất trong mười hai đạo viện. Trong viện bày biện đèn hoa hợp cảnh, nguyệt quế do viện Linh Thực Đạo đặc biệt tặng tỏa hương khắp viện, có thể thấy những con thỏ nhỏ linh hoạt mượn từ viện Vạn Thú Đạo nhảy nhót phát bánh trung thu cho đệ tử.

 

Mỗi lần Hạ Lan Hi đến viện Hợp Hoan Đạo, trong lòng lại mất cân bằng một lần, sao Linh Thực Đạo không tặng nguyệt quế cho Vô Tình Đạo chứ.

 

Ngày tốt cảnh đẹp, không thể phụ lòng.

 

"Được thôi, nhưng trước khi làm chính sự, ta phải..." Thừa dịp bốn phía không có người, Hạ Lan nhanh chóng hôn lên môi Tống Huyền Cơ một cái dưới gốc cây nguyệt quế vàng óng ánh: "Làm một chút như vậy.”

 

Tống Huyền Cơ khẽ giật mình, cây quế sau lưng Hạ Lan Hi vừa hay sáng lên, cánh hoa rơi xuống xào xạc, lấp lánh ánh vàng óng ánh.

 

"Đây mới là nơi thích hợp để hôn môi." Đôi mắt sáng ngời của Hạ Lan Hi phản chiếu mưa hoa quế rơi đầy trời, không khỏi cảm thán: "Cảnh đẹp, lại không bị người phát hiện. So với đó, viện Vô Tình Đạo ngươi chọn là cái quỷ gì chứ."

 

Tống Huyền Cơ tiến lại gần y một bước: "Vậy hôn lại?"

 

"E rằng không được," Hạ Lan Hi liếc thấy một bóng người không xa đang đi về phía họ, tiếc nuối nói: "Tiểu Bạch đến rồi."

 

"Sao các ngươi lại ở đây?" Không đợi Hạ Lan Hi trả lời, Bạch Quan Ninh lại tùy tiện nói: "Ồ, vừa rồi lại có người thân mật ở đây."

 

Hạ Lan Hi: "?"

 

Tống Huyền Cơ: ".”

 

Hạ Lan Hi trừng mắt há hốc mồm: "Sao ngươi biết?"

 

Bạch Quan Ninh chỉ vào cây quế sau lưng hai người: "Linh Thực Đạo đặc biệt trồng cây quế này cho Hợp Hoan Đạo, một khi có người dưới cây tâm ý tương thông, cây quế sẽ..." Cảnh đẹp như vậy, đẹp đến mức Hạ Lan Hi không thể dùng lời nào diễn tả, trong miệng Bạch Quan Ninh chỉ có năm chữ đơn giản: "Phát sáng rồi mưa."

 

Hạ Lan Hi: "."

 

Thái Hoa Tông lớn như vậy, chẳng lẽ không có một nơi nào hôn môi mà không bị phát hiện sao?

 

Bạch Quan Ninh: "Cũng không biết đôi đạo lữ nào vào dịp lễ lớn thế này lại thân mật ở đây."

 

Ánh mắt Hạ Lan Hi dao động: "Vừa rồi hình như ta thấy một đôi đệ tử Hợp Hoan Đạo đi qua dưới cây, hẳn là bọn họ.”

 

Bạch Quan Ninh đối với chuyện phong lưu này cũng không mấy hứng thú: "Thôi vậy, không liên quan đến ta - rốt cuộc các ngươi đến đây làm gì?"

 

Tống Huyền Cơ: "Chúc Vân xem 《Cơ Quan Học》 cả ngày."

 

Bạch Quan Ninh: "...Đi thôi, ngày mai Mê Tân Độ gặp."

 

Sau khi đuổi Bạch Quan Ninh đi, hai người đến Thôn Hoa Ngọa Tửu Xứ. Nghi Ách Chân Quân bận đến chân không chạm đất uống xong rượu đoàn viên liền đi, chỉ để lại một Vô Cữu Chân Quân uống hơi say.
Hạ Lan Hi quên mang mỹ tửu Kim Lăng đến, chỉ có thể trước tiên lấy ra lời đã chuẩn bị sẵn: "Vô Cữu Chân Quân, nhân dịp Trung Thu đoàn viên, chúng ta nhớ Phi Nguyệt Chân Quân, đặc biệt đến thăm.”

 

Vô Cữu Chân Quân uống hơi say vừa nhìn, hai người một là cháu ruột của Tống Lưu Thư, một là nhóc Vô Tình Đạo lập nhiều kỳ công.

 

Hai người này còn có gì không tin được?

 

Tống Lưu Thư tin tưởng bọn họ có khi còn hơn tin tưởng hắn.

 

Vô Cữu Chân Quân tùy tay vung lên: "Đi đi, Tống Lưu Thư đang nằm bên trong."

 

Hai người không tốn chút sức nào đã đến được nội thất, Hạ Lan Hi có chút ngơ ngác: "Đơn giản vậy sao?" Tống Huyền Cơ còn chưa kịp bày tỏ nỗi nhớ tiểu thúc mà.

 

Tống Huyền Cơ nói: "Đừng đánh giá thấp thân phận của mình."

 

Lúc này Hạ Lan Hi mới nhận ra các viện trưởng tin tưởng y đến mức nào. May mà y làm như vậy cũng không coi là phụ lòng tin tưởng của các viện trưởng, y chỉ muốn tìm Hoán Trần Chân Quân, tìm ra nguyên nhân thật sự y được chọn vào viện Vô Tình Đạo.

Bình Luận (0)
Comment