Phong Quá Thiên Phàm

Chương 17

Editor: Tử Điệp

Beta – reader: Tử Điệp

Quý Phong biết, người như vậy, y như vậy, nếu như thay đổi, nếu chọn một người, sẽ khăng khăng một mực, chí tử tương tùy.

Quý Phong cùng Sở Sở Tử Phàm là người như thế, vừa vô tình vô nghĩa, lại ý trọng tình thâm.

Hắn không muốn miễn cưỡng ngươi kia, mà có muốn cũng không được, ngay từ đầu hắn đã biết, hắn thích Sở Sở Tử Phàm như vậy, nên tuyệt không nguyện ý ép buộc y, nếu miễn cưỡng gần bên nhau thì sao có thể tồn tại lâu dài?

Quý Phong không cầu công danh không cần lợi lộc, những thứ này với hắn mà nói, chỉ như hoa cỏ ven đường không đáng nhắc đến.

Mọi người nói, hắn thiên tư thông tuệ, là kỳ tài trăm năm khó gặp, hắn cũng không cần thứ hư danh này, chỉ là, có bao nhiêu người từng thấy, đêm khuya thanh tĩnh, hắn lên núi luyện công, ngày nắng gắt không chịu nỗi, hắn vẫn ở hậu sơn luyện tập, hay mấy đêm sương lạnh cắt da, mấy ai thấy khuôn mặt đỏ hồng vì lạnh ấy?

Những thứ này không ai nhìn thấy, cũng không ai để tâm, cái họ muốn chính là kết quả, chứ không phải quá trình luyện tập dãi gió dầm sương, đúng, hắn là thiên tài, quả thật khả năng lĩnh ngộ cao hơn người khác, thế nhưng như thế thì đã sao?

Không là gì cả.

Cũng không chứng minh, hắn không cần trả giá mà đã đạt được mọi điều, thực tế, lòng hắn không lúc nào không chuyên tâm, dốc hết sức lực, mới có danh hiệu đệ nhất của ngày nay.

Nhưng cái danh thiên hạ đệ nhất này, có cho hắn thêm chút vui vẻ nào không?

Bất quá chỉ là cái cô độc của người cao cao tại thượng, không ai đánh bại hắn, ngay cả chính hắn, cho nên hắn đi khắp nơi tìm người luận võ, về mặt này hắn là một võ si, một lòng muốn nâng cao một bước, mặt khác hắn thật sự mong có người đánh bại hắn, như vậy, hắn không cần là vị thần cao cao tại thượng không ai dám đến gần, hắn chỉ là phàm nhân, là một người trẻ tuổi thích tập võ công.

Quý Phong cũng muốn có người quan tâm, người thương yêu, không phải là kính trọng, là kính ngưỡng, hắn muốn là tình yêu thật sự.

Hắn thừa nhận, ban đầu đi theo Sở Sở Tử Phàm, chỉ là vì dục vọng, sau đó, hắn nhận ra, hóa ra từ lúc bắt đầu con người ấy đã hấp dẫn toàn bộ ánh mắt mình, tâm thần mình.

Hắn yêu người kia, hắn muốn biết tất cả về y, sự cô độc của y, quá khứ, hiện tại, còn có cả tương lai.

Hắn muốn cùng y thật lòng chung bước, không phải như bây giờ, chỉ dựa vào chuyện phát sinh quan hệ.

Phượng Tử nhìn người nam nhân trước mắt, tựa như lần đầu tiên thấy hắn, người này có thật là Quý Phong mà mình thích sao?

Đúng, y thích Quý Phong, vô tình, lạnh lùng, tiêu sái, tuấn dật, nhưng không có chân tình, hắn khi đó, cao cao tại thượng không nhiễm khói bụi nhân gian, nhưng hắn lúc này đây, có tim có máu, có nhân tính, thế nhưng đã không còn …. là Quý Phong của y nữa, người này tuy khuôn mặt vẫn như xưa, nhưng tim hắn, đã thuộc về người khác.

Thế nhưng cho dù thế nào, đấy vẫn là người y yêu, yêu mười mấy năm, dù không hận, vẫn có thể tiếp tục yêu.

Y yêu Quý Phong trước kia, cũng yêu hiện tại.

“Quý Phong, ngươi yêu hắn đến mức này sao? Dù chết cũng không nhẫn tâm tổn thương hắn?”

Quý Phong sắc mặt ửng hồng, nhiệt khí hừng hực, nhưng hắn vẫn cực lực ngăn đi dục vọng trong lòng, mị dược này tuy lợi hại, nhưng không phải Sở Sở Tử Phàm, không phải thân thể y, tim của y, Quý Phong hắn không cần.

“Đúng…”

Sở Sở Tử Phàm đứng ngoài cửa chậm chạp không động thủ, nói y không cảm động chính là gạt người, trên thế gian này có người đối đãi với ngươi như vậy, ôn nhu như vậy, coi ngươi như sinh mệnh, đừng nói là người, dù là cây cỏ cũng thấy cảm động lây, nhưng như thế thì đã sao?

Hắn vô phúc tiêu thụ!

Sở Sở Tử Phàm do dự, phần cảm tình này y không dám nhận, y lo lắng thật nhiều, sợ hãi cũng thật nhiều, y sợ, Quý Phong chỉ là nhất thời hứng khởi, y bản tính đa nghi, chỉ sợ Quý Phong không phải thật tình, không được dài lâu, nếu y nhận lấy, nó sẽ thành thực tâm duy nhất đời này, nếu Quý Phong rời đi, y phải làm sao đây?

Y chỉ có một mảnh thực tình, không dễ tìm người chấp nhận, dù mọi người đều có thể nhận, chỉ có y, y nhận không nổi.

Người như hắn nhất định sẽ có người yêu thương, ngay cả y cũng hoài nghi, Quý Phong… liệu hắn có thể yêu y được bao lâu?

Xoay người rời đi, có lẽ nếu Quý Phong chết, mọi chuyện đều tan biến, cũng không còn ai ảnh hưởng đến tâm tình mình, nhưng y đã quên, giọt nước mắt trong khoảng khắc xoay người đi ấy, là thế nào đây? Y muốn nói đã quên, bọn họ từng khoái hoạt.

Đúng lúc này cánh cửa chợt mở, Phượng Tử ngẩng đầu thấy Sở Sở Tử Phàm định đi, liền giữ chặt lấy y: “Lời vừa rồi ngươi cũng nghe thấy, sao còn muốn đi? Ngươi có cái gì tốt, đáng để Quý Phong chấp nhất như vậy chứ? Ngươi không phải hắn, cho nên ta mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, đều không được đi.” Phượng Tử không để Sở Sở Tử Phàm kịp phản ứng, liền điểm lấy huyệt đạo, đẩy vào phòng, hướng Quý Phong nói: “Quý Phong, ta mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, ta đã đem hắn tới, ta không cho ngươi chết, cái ngươi thiếu ta còn chưa trả hết, ta không cho ngươi chết…”

Phượng Tử nhìn Quý Phong thần trí mơ hồ, đầu đầy mồ hôi, trong lòng đầy thương tâm, lại vừa cao hứng, vô cùng bối rối, nói không nên lời, Quý Phong, hy vọng lúc ngươi tỉnh lại, đừng trách ta.

Cửa phòng vừa đóng, Phượng Tử đã thấy Ca Tẫn đứng trên hành lang, trên gương mặt xinh đẹp kia hiện lên một nét nghiêm nghị: “Phiêu Tuyết, ngươi sớm biết hắn là Quý Phong đúng không?”

“Ân.” Phiêu Tuyết gật gật đầu.

“Đấy là người đã hại ngươi thế này sao?”

Phượng Tử đầu tiên là gật, lại nghĩ một lát, rồi lắc đầu: “Không, không phải hắn, lá thư này có lẽ không phải hắn viết, cảm tình…. cảm tình vốn là một thứ cầu không được, mà hắn… có lẽ hắn chưa từng yêu ta, từ đầu đến cuối chỉ mình ta dây dưa.”

“Lúc trước nhìn ngươi như vậy, ta cảm thấy nếu ngươi gặp lại người kia, nhất định sẽ không chút do dự giết hắn, chuyển biến thật nhanh, tình yêu a tình yêu, quả nhiên là một thứ lợi hại.”

“Đại ca, không phải lỗi của hắn, không thấy hắn ta thực sự hận hắn, gặp hắn rồi, ta cũng không oán hận.” Phượng Tử ghé vào người Ca Tẫn, anh anh khóc.

Người đệ đệ này, Ca Tẫn vô cùng tự trách, là do hắn thiếu quan tâm, mới để đứa nhỏ này nhận hết ủy khuất, là hắn không làm tròn bổn phận ca ca.

Quý Phong là đồ đệ Lý Lăng, đương nhiên cũng có quen Phiêu Tuyết, điều này hắn chưa từng nghĩ tới, nhưng cũng không sao, lúc này hắn đã có thể thật sự an tâm đi tìm Lý Lăng rồi.

“Ngươi để bọn họ ở cùng một chỗ, không hối hận sao?” Ca Tẫn nhẹ giọng hỏi.

“Ta không muốn Quý Phong chết, người kia không yêu hắn, chỉ cần Quý Phong không chết, ta sẽ còn cơ hội, đợi đến ngày hắn yêu thương ta.” Nhìn ánh mắt kiên định của Phượng Tử, Ca Tẫn lặng yên không nói, thật sự không thương sao?

Trời biết, đất biết, hắn không biết, bọn họ cũng không biết.
Bình Luận (0)
Comment