Phong Quá Thiên Phàm

Chương 41

Translator: Tần Dã

Beta – reader: Chuotbong

Dưới ánh chiều tà, hình dáng của Sở Tiêu Dao sáng vàng rực rỡ. Nhưng y quay lưng về phía mặt trời, mọi người đều nhìn không rõ dung nhan của y. Trên khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành kia là loại biểu tình thế nào, không dám tưởng tượng.

Trên con đường Trường An náo nhiệt, khắp chốn phong lưu, hoa nở nơi nơi, bọn họ, Thiên Thần và Sở Tiêu Dao cũng từng ở đây phong hoa tuyết nguyệt, từng nâng ly nói đùa. Bọn họ lúc đó đương tuổi sung sức, hào khí ngất trời, từng làm tất cả những việc thuộc về thanh xuân.  Bọn họ cùng nếm qua tất cả rượu tốt của khắp Trường An, bất kể là mua, là mượn, là trộm, bọn họ quả thực từng uống tất cả các loại rượu. Chỉ là đối với tình cảm, họ vẫn chưa nghiên cứu thâm sâu, hiểu không thấu, nhìn không thấy hai bên vì sao lại rẫu rĩ, lại đau lòng, cũng không hiểu rõ vì sao nhìn thấy hắn và người khác nói chuyện thật vui lại tức giận, lại phẫn nộ.

Đợi đến khi bọn họ thâm cứu [chính là nghiên cứu thâm sâu đấy] thì đã quá trễ rồi. Những cảm xúc không muốn thâm cứu đó lại toàn là bởi vì một chữ “yêu”. Thế nhưng phần yêu này, tất cả mọi người đều không muốn nhắc đến, không muốn thừa nhận. Bọn họ đều nói, hai người các ngươi nếu ở bên nhau thì sẽ chết không được tử tế.

Chết tử tế là chết như thế nào? Chết không tử tế là chết như thế nào? Cuối cùng chẳng qua là một cuộc đời. Sở Tiêu Dao không quan tâm nhưng Thiên Thần lại sợ, lại chùn bước rồi.

Trận náo kịch vô tâm kia lại đổi lấy kết cục như vậy. Đứa trẻ kia y yêu nhưng nữ nhân kia y hận. Nếu không phải cô ta, có lẽ kết cục sẽ khác. Thế nhưng trong lòng Sở Tiêu Dao lại tự hỏi, thực sự sẽ khác sao?

Thiên Thần tuy tính tình trẻ con, nhưng trách nhiệm gánh trên người hắn, trong lòng hắn hiểu rất rõ mà Sở Tiêu Dao cũng hiểu rõ. Lần đó, thực ra Thiên Thần biết xảy ra chuyện gì nhưng cuối cùng vẫn đã từ bỏ.

Sở Tiêu Dao không oán hắn. Bởi vì quá yêu, cho nên ngay cả hận cũng không thể. Nguyên nhân Hồng Trần và y ở bên nhau y hiểu rõ. Nhưng mà Sở Sở Tử Phàm đã lớn thế kia, còn gì để nói nữa, sai thì đã sai rồi, sau này vẫn phải tiếp tục sai thôi.

Chỉ là Tam Thiên lại muốn mạng của y.

Hắn không lấy được trái tim của y, cũng không lấy được người của y, thì chỉ có thể lấy mạng của y.

Sở Tiêu Dao thực ra rất vui, cái mạng này sống đến bây giờ đã coi như rất lâu rồi. Lúc Thiên Thần xoay người bỏ đi thì y đã chết rồi. Trái tim của Sở Tiêu Dao kia đã chết rồi. Thế nhưng cho dù là chết, lại vẫn muốn gặp hắn một lần cuối.

Chỉ là Thiên Thần không yêu Sở Tiêu Dao, chỉ câu nói này, từ nay về sau, mỗi người yên ổn một phương.

Ngươi ở thiên nhai an cư, ta ở huyền nhai trú ngụ.

Cả hai không gặp.

Không cam tâm cũng chẳng thể làm gì?

Y không muốn làm hắn khổ sở, làm hắn khó xử, một mực thỏa hiệp với hắn, chỉ mong hắn có thể an tâm, vui vẻ. Ý nghĩ của hắn, trách nhiệm của hắn, Sở Tiêu Dao yêu hắn như vậy há lại không biết?

Vẫn luôn cho rằng hắn thực sự yêu ta, hắn chỉ là chưa từng nói ra, cũng không ôm ấp y, không quay đầu nhìn y. Sở Tiêu Dao ngỡ rằng con người này vốn đã như vậy, thứ tính cách xuề xòa này, hóa ra chẳng phải không thể yêu ai, chỉ là hắn không yêu y. Cũng chẳng phải không thể ôm ấp, chỉ là vòng tay này không phải thứ ấm áp mà hắn muốn có. Càng chẳng phải không thể quay đầu mà là không muốn. Thực ra chỉ cần hắn quay đầu lại, Sở Tiêu Dao đã đứng ở đấy, chưa từng rời xa. Thế nhưng, hóa ra chỉ là hắn không nguyện ý, hắn không nguyện quay đầu nhìn.

Thiếu niên một hồi, phồn hoa một mộng, sảng khoái uống ba ly, cùng thưởng phong quang. Những sự qua lại từng tốt đẹp kia đều là giả cả, hóa ra đều không phải là thật. Nhưng những thứ này lại chân chân thật thật xuất hiện trong giấc mơ của y. Sở Tiêu Dao từng nhìn thấy Thiên Thần mỉm cười, cười ngặt nghẽo đến ngả nghiêng, xinh đẹp lộng lẫy. Sinh động thế kia, hoạt bát thế kia, mộng cảnh chân thật như vậy hóa ra đều là gạt người. Có lẽ từ đầu đến cuối chỉ là sự tình nguyện của một mình Sở Tiêu Dao y. [Mọi người thử chỉ đọc hai từ cuối đoạn thôi nào]

Mà thôi, lần này y đến Trường An chỉ là bởi vì muốn hồi tưởng một lần nữa những thứ tốt đẹp kia. Sau đó ghi nhớ thật kỹ, đến cầu Nại Hà rồi, uống canh Mạnh Bà rồi, cũng không phải quên đi. Thiên Thần, bất luận ngươi đối đãi ta thế nào, ta cũng dịu dàng đáp trả ngươi.

Y cũng từng nghĩ tại sao bọn họ không thể sống đơn giản, giặt áo trồng rau, cày ruộng cuốc đất, nuôi một con chó giữ nhà, lại nuôi thêm một con mèo để ôm vào lòng, buổi chiều phơi nắng ấm áp, buổi tối thì ở trên nóc nhà đếm sao. Cuộc sống như vậy, cuộc sống đơn giản như vậy, vì sao không thể có?

Không ai biết niên thiếu của y, thanh xuân của y chẳng qua mới hai mươi tuổi đã kết thúc rồi.

Chôn ở bên con sông hộ thành của thành Trường An.

Ngỡ rằng đấy là một đời, thực ra bọn họ mới quen biết ba tháng mà thôi.

Thế nhưng hải thệ minh sơn, đời này không đổi đều đã có rồi. Chỉ là có người nuốt lời mà thôi.

Về đến Bạch Thủy Giáo, Sở Tiêu Dao liền chết rồi. Chết như thế nào, có người nói là tự sát, có người nói là Tam Thiên hạ độc, còn có người nói y căn bản không chết vẫn sống như cũ. Ai đúng ai sai, đều đã là chuyện cũ trước kia.

“Y chết rồi, là chính mắt ta nhìn y ngã xuống.” Thiên Thần sư công bình tĩnh trần thuật sự thật này.

Vẻ ngoài bình tĩnh, nội tâm thực ra mạch ngầm cuộn trào, kỳ thực đau không muốn sống.

Mấy chục năm qua đi rồi, vẫn là cảm giác như vậy.

“Ta không muốn gặp y, ta không muốn thấy y, tuyệt không muốn thấy y nữa. Mỗi lần thấy nhìn y đều sẽ mê muội lạc đường, quên mất bản thân là ai, rốt cuộc vì cái gì mà sống? Thế nhưng ta vẫn không kìm được mà đi Bạch Thủy Giáo. Ta muốn gặp y, muốn muốn chết.”

Quý Phong nắm chặt đôi tay run rẩy của Thiên Thần sư công. Đấy là đôi tay chịu đủ sự dày vò của năm tháng, đôi tay đó đã từng chèo qua quang âm như thế nào?

“Tiếc rằng trễ rồi, y đã chết rồi, đã ngã ngay vào lòng ta. Đôi mắt đó cuối cùng lại mỉm cười. Y nói, chết vẫn luôn là tâm nguyện của y. Ta khóc lóc cầu xin y, Sở Tiêu Dao, ngươi đừng chết, ta mệnh lệnh ngươi không được chết, ngươi chết rồi, ta phải làm sao?  Thế nhưng y vươn tay phẩy đi vệt lệ trên mặt ta, lại nói, Thiên Thần, ta cả đời này vẫn luôn bất hạnh, vẫn luôn sống trong bóng tối, hai mươi mấy năm, chưa từng cảm thấy vui vẻ, nhưng mà sau khi gặp được ngươi ta mới biết hóa ra trong thiên hạ không phải chỉ có trắng đen, ngươi chính là sắc màu rực rỡ duy nhất, ta cảm tạ trời cho ta gặp được ngươi, cho dù ngươi không yêu ta, nhưng ta yêu ngươi là đủ rồi, nếu như không có những ký ức tốt đẹp về ngươi, ta nhất định sẽ sống không bằng chết, bây giờ ta sắp chết rồi, may mà ngươi vẫn đến, vẫn đến gặp ta…”

“Đấy là lần đầu tiên ta biết thực ra Sở Tiêu Dao chẳng hề trầm mặc. Y cũng có thể nói mãi nói mãi. Ta cắt ngang lời của y, nói, Sở Tiêu Dao, con mẹ nó, ta rất yêu ngươi, ngươi đừng chết, đừng chết nữa. Ta không làm chưởng môn Nghiêu Sơn nữa, chúng ta đi trộm rượu uống, chúng ta đi thanh lâu, chúng ta… chúng ta vẫn còn rất nhiều việc chưa làm.”

“Y nhìn ta, những giọt nước mắt long lanh rớt xuống, ngươi yêu ta thì tốt, ngươi không yêu ta, ta chết không cam tâm, nhưng mà, quá trễ rồi… “

“Ta muốn lại ở bên y, cho y một câu chuyện hoàn chỉnh, tốt đẹp. Thế nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Ta chỉ có thể trơ mắt nhìn y yếu ớt mỉm cười bình yên rời khỏi. Vội vã đi qua cuộc đời của ta, nam nhân… nam nhân thanh cao này, người yêu ta nhất, ta yêu nhất trên thế giới, từ đấy về sau cũng không thể tỉnh lại nữa rồi.”

“Sư công, người…”

“Thực ra người đáng thương nhất không phải ta, cũng không phải Hồng Trần, mà là hài tử đáng thương kia. Hồng Trần đi ra lấy đi thi thể của y. Đấy là chồng của nàng, bất luận nàng từng yêu ta thế nào, người nàng yêu hiện tại đều là Sở Tiêu Dao. Hồng Trần nói, tất cả đều là sai, gặp nhau là sai, yêu nhau là sai, chết là sai. Thế giới này có một số người trời định ngay từ đầu đã là sai lầm.”

Quý Phong biết ý tứ của lời này. Hắn và Sở Sở Tử Phàm phải chăng cũng là sai, nếu như đã là sai, hắn cũng muốn sai đến cùng.

Thiên Thần nhìn Quý Phong một cái đầy thâm ý. Hắn biết Quý Phong nhất định hiểu rõ nguyên do trong đó, “Y chết rồi, ta vẫn sống, ta đem sinh mệnh của y gộp cả vào của ta, cùng nhau hảo hảo sống tiếp. Với lại trách nhiệm ta mang trên người không phải chỉ có một mình ta. Ta muốn chết cũng không thể a. Quý Phong, ta không miễn cưỡng con, nhưng sư công vẫn muốn đem lời nói cho rõ ràng, chưởng môn nhiệm kỳ kế tiếp, bất kể con bằng lòng hay không đều là con.”
Bình Luận (0)
Comment