Phong Quá Thiên Phàm

Chương 46

Translator: Tần Dã

Beta – reader: Chuotbong

Lúc Sở Sở Tử Phàm về đến Bạch Thủy Giáo, A Tả, A Hữu đang đứng giữa đại sảnh đợi y, thấy y quay về liền mau chóng tiến lên nghênh đón. Bọn họ bảy năm trước mới biết Sở Sở Tử Phàm còn sống. Sự kinh ngạc, vui sướng, sợ hãi lúc đó toàn bộ đều trào lên trong lòng. Cho đến khi Sở Sở Tử Phàm nói một câu tàn nhẫn, bọn họ mới tỉnh ngộ. Giáo chủ mà bọn họ vừa yêu vừa hận quả thật còn sống, quả thật đã trở về rồi.

Bọn họ chỉ hận không thể giết chết Thiên Lăng. Uổng thay bọn họ còn tin lời của hắn như vậy, ấy mà lại gạt họ suốt ba năm ròng rã, cũng khiến họ đau buồn suốt ba năm.

“Giáo chủ, người đã trở về rồi.” A Tả tiến lên hỏi han, đồng thời cũng nhận lấy áo choàng trong tay của Sở Sở Tử Phàm.

Sở Sở Tử Phàm nhẹ giọng “ân” một tiếng, liền trực tiếp đi thẳng vào trong phòng ngủ. Đối với loại tình trạng này, A Tả, A Hữu sớm đã thấy mãi thành quen rồi. Mấy năm nay, luôn có mấy tháng, giáo chủ bọn họ khang khác. Rốt cuộc khác ở chỗ nào? Bởi vì sự mệt mỏi trong mắt, ánh mắt bi thương, bọn họ đều không thể nói rõ, chỉ cảm thấy giáo chủ thế này khiến họ đau lòng.

Thiên Lăng đứng trên bậc thềm. Bóng đêm lạnh như nước, so với tim của hắn, những thứ này hãy còn ấm áp hơn. Hắn đương nhiên biết Sở Sở Tử Phàm đã đi đâu, đã nhìn thấy người nào. Mỗi lần hắn đều đi theo, chỉ là không ai chú ý đến hắn. Hắn không ở trong lòng của bất kì ai. Khi Sở Sở Tử Phàm lần đầu gặp gỡ Quý Phong, hắn đã biết, hắn không an tâm nên mới đi theo. Tất cả hình ảnh đó toàn bộ đều ở ngay trước mắt hắn. Sự thương tâm của Sở Sở Tử Phàm, sự hao tổn tinh thần của Quý Phong, thậm chí sự hiu quạnh của tên-Viêm-Kỳ-không-quen-biết kia, hắn đều nhìn thấy. Có một khoảnh khắc thế kia, hắn thậm chí muốn qua đó phá vỡ sự yên lặng đó, bởi vì trong số tất cả mọi người, hắn cảm thấy hắn mới là người đau khổ nhất. Đều nhìn thấy trong mắt nhưng lại chỉ mình hắn không có vị trí.

Vô số lần sau này, tất cả mọi chuyện đều vẫn đang phát sinh, còn hắn thì vẫn đứng xem như cũ. Câu chuyện kia không có kết cục tốt. Hơn nữa mãi mãi cũng sẽ không có được kết cục tốt. Thế nhưng ngay cả trong câu chuyện đã biết rõ là bi kịch kia, hắn vẫn không thể chen vào, thậm chí một cái đầu ngón tay cũng không thể.

Trong câu chuyện này, hắn là người dư thừa nhất.

Thiên Lăng thường hay nghĩ có lẽ lúc nhỏ không gặp phải Sở Sở thì tốt rồi, lại nghĩ rõ ràng là mình yêu Sở Sở Tử Phàm trước, tại sao cuối cùng lại là kết quả thế này? Chẳng phải nói nỗ lực thì thế nào cũng sẽ có hồi báo sao?

Câu nói này là gạt người. Hóa ra, trong thế giới tình cảm, không có sự bình đẳng, ai yêu ai trước thì người đó đã định là sẽ thất bại.

Hắn thất bại rồi, kẻ thất bại từ đầu đến chân. Hắn cũng từng hỏi Sở Sở Tử Phàm, nếu như ta sớm nói với ngươi rằng ta yêu ngươi, ngươi có chấp nhận ta hay không?

Sở Sở Tử Phàm lãnh đạm nhìn hắn một cái. Y nói, không, ngày trước trong lòng ta chỉ có thù hận, từ nay về sau cũng sẽ như thế.

Từ nay về sau? Từ cái “nay” nào về sau, Quý Phong sao? Trong lòng Thiên Lăng dấy lên một cơn co rút đau nhói. Kết quả sớm đã biết vẫn khiến người ta không thể chấp nhận.

Sở Sở Tử Phàm lại nói, kỳ thực, Thiên Lăng, tâm ý của ngươi, năm mười hai tuổi ta đã biết, nhưng mà ta thực sự không thể yêu bất kì ai.

Thực sự không thể yêu bất kì ai sao? Thực ra Sở Sở Tử Phàm có thể, chỉ là Thiên Lăng hắn không phải người thích hợp với Sở Sở Tử Phàm, không phải người mà Sở Sở Tử Phàm có thể yêu. Người y yêu là tên Quý Phong đối địch với y, đối lập với y, lại vô tình vứt bỏ y.

Sở Sở Tử Phàm, Thiên Lăng ta vẫn luôn cho rằng ngươi đủ nhẫn tâm, đủ tuyệt tình. Hóa ra, ngươi có vạn tài hoa, muôn vàn hơn người, nhưng cũng trốn không thoát một chữ tình.

Thanh đài xanh biếc khiến cho hoa rơi lá rụng khắp mặt đất đều nổi bật hẳn lên, lại là thương người, lại là thương thu. Những thứ ấy chẳng qua là nước đắng róc rách chảy xuôi của những con người thương tâm.

Sở Sở Tử Phàm nằm trên giường, lại nghĩ tới những sợi tóc bừa bộn của Quý Phong và cả dáng người cao lớn đứng trên lầu cao đón gió tây. Hắn nhìn theo gió đông nam. Hướng đông nam đó có ngàn hoa như gấm, hoa thơm chim hót mà trước kia bọn họ thích nhất và toàn bộ mơ ước của bọn họ. Đáng tiếc thay sau khi thời gian trôi đi, cảnh cũng đổi dời, tất cả mơ ước cuối cùng đều tan thành bọt biển.

Hắn yêu mình nhưng lại không thể đặt y ở vị trí thứ nhất. Thứ mà Sở Sở Tử Phàm y cũng có thể từ bỏ, tại sao Quý Phong không thể?

Đột nhiên, y nhớ đến năm sáu tuổi nghe thấy mẩu đối thoại của mẫu thân với phụ thân. Y sinh ra đã biết phụ thân không yêu mẫu thân, thậm chí không nhìn bà lấy một cái. Y biết mẫu thân có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nhưng phụ thân chưa bao giờ nhìn lấy một lần. Tại sao rõ ràng không yêu lại vẫn ở bên nhau?

May mà phụ thân và mẫu thân đều yêu mình. Cho dù từ nhỏ đến lớn, y đều chỉ có thể sống trong Bạch Thủy Giáo vô cùng hắc ám, nhưng bởi vì có tình yêu, nên y vẫn vui vẻ.

Đấy là một buổi sáng tinh mơ, y lại nghe thấy âm thanh trong phòng của phụ mẫu thân. Y biết bọn họ lại cãi nhau, hơn nữa tuyệt đối là phụ thân lạnh nhạt đối đãi, mẫu thân tâm thần cuồng loạn.

Quả nhiên đúng như dự đoán, bên trong truyền đến giọng nói phẫn nộ của mẫu thân: “Sở Tiêu Dao, ngươi yêu hắn thì đi tìm hắn a, làm gì mỗi ngày đều mang một bộ mặt của người chết?”

Không có tiếng trả lời, đến một chữ cũng không có.

“Ta cũng từng yêu hắn. So với ngươi, còn yêu hắn hơn. Nhưng mấy năm nay ta đều đã quên cả rồi, tại sao ngươi thì không thể?”

Hắn? Hắn là ai? Một nghi vấn hiện lên trong lòng Sở Sở Tử Phàm.

Song, lần này y nghe thấy tiếng trả lời của phụ thân, “Hồng Trần, chúng ta vì sao ở bên nhau, nàng so với ta càng hiểu rõ. Vốn đã là chuyện sai lầm, bao nhêu năm cũng không thể thay đổi. Hơn nữa, ta yêu hắn, cả đời này ta cũng chỉ yêu hắn.”

Phụ thân yêu hắn? Phụ thân không yêu mẫu thân? Sở Sở Tử Phàm sớm đã biết, thế nhưng đây là lần đầu tiên chính tai nghe phụ thân nói như vậy, trong lòng vẫn rất buồn rất buồn.

“Tiêu Dao, chàng hãy tha cho bản thân chàng, cũng tha cho hắn, càng tha cho ta và Sở Sở Tử Phàm đi. Chàng như vậy, chúng ta vĩnh viễn không phải là người một nhà.”

“Tử Phàm là con của ta, ta hiển nhiên sẽ yêu nó, nhưng ta sẽ không yêu nàng.” Giọng nói lạnh băng của Sở Tiêu Dao vào buổi sáng thanh lãnh lại càng lộ vẻ tê buốt thấu xương.

“Thiên Thần hắn đã là chưởng môn Nghiêu Sơn rồi, sẽ không thể quay đầu được nữa. Lúc trước là ta đã sai, ta thực sự đã sai, ta hối hận rồi. Nhưng ta không thể hối hận. Mấy năm nay, hẳn ngươi biết ta đã không còn yêu hắn. Người ta yêu là ngươi chứ không phải ai khác.”

Sở Sở Tử Phàm không nghe thấy tiếng trả lời của phụ thân, chỉ nghe thấy tiếng y phục bị xé rách, tiếp đó là tiếng đập cửa phẫn nộ. Phụ thân từ bên trong đi ra, mặt như băng sương, giống như bức tượng băng vạn năm không tan.

Y thò đầu nhìn ra, mẫu thân quần áo xốc xếch ngồi ở dưới đất. Bộ dạng muốn nhếch nhác bao nhiêu có nhếch nhách bấy nhiêu. Sở Sở Tử Phàm đau lòng nhưng cũng không dám tiến lên dìu đỡ. Mẫu thân Hồng Trần của y cũng là một nữ tử quật cường, nhất định không muốn cho người khác nhìn thấy bộ dạng này.

Chỉ nghe bà lẩm bẩm một mình: “Tiêu Dao, ngươi không đi, chúng ta đều sẽ chết. Tam Thiên nhất định sẽ giết chúng ta, nhất định sẽ không từ bỏ giày vò ngươi. Nhưng nguyên nhân mà ngươi không nguyện đi chỉ vì sau khi rời khỏi nơi này, sợ rằng Thiên Thần sẽ không tìm được ngươi nữa ư? Tên ngốc nhà ngươi, chúng ta cũng đã có con rồi, cho dù có sai, cũng nên hóa thành hư ảo rồi chứ? Lúc trước ta lại không nghĩ tới ngươi yêu sâu đến mức như vậy? Ta không nên, ta không nên sau khi yêu hắn, lại yêu ngươi, mà trời đã định cả hai người ta một người cũng không thể có được…” Người mà nàng yêu cũng không yêu nàng. Sở Tiêu Dao cũng biết căn bản không thể ở bên nhau, vẫn là, vẫn là không muốn nhìn nàng – người đàn bà ở bên cạnh y sáu năm – một lần.

Lời nói sau này còn rất nhiều nhưng Sở Sở Tử Phàm không còn nghe rõ nữa, đoạn đoạn tục tục (đứt quãng), mang theo cả nghẹn ngào. Đây chính là vận mệnh của mẹ y.

Y không đồng tình mẫu thân, cũng không oán hận phụ thân. Có lẽ, y vừa đồng tình mẫu thân, vừa thương cảm cho phụ thân, nhưng đấy là chuyện sau này, chỉ nhớ lúc đó y còn nhỏ đã rơi lệ suốt một ngày. Về phần vì sao, y nói với chính mình, là bởi vì mình, cha mẹ của y mới ở bên nhau một cách đau khổ, không thể phân li y là người quan trọng nhất nhất, còn cái người tên cái gì Thiên Thần kia, chẳng là một câu chuyện cười.

Chưa đến một tháng thì Sở Tiêu Dao đã chết rồi, Hồng Trần cũng sát sao đi theo. Sở Sở Tử Phàm nhìn hai thi thể lạnh băng. Hung thủ là ai, y biết. Chuyện như vậy, ngoài Tam Thiên ra còn có thể là ai? Với lại y còn biết, nếu không phải phụ thân cam tâm tình nguyện, ai cũng không miễn cưỡng được ông, thế nhưng y vẫn phải báo thù, với Tam Thiên, với tất cả những người giết chết phụ mẫu, cũng chính là những võ lâm chính phái kia. Y phải cười mà nhìn bọn họ khóc, y muốn cả giang hồ đều nằm dưới chân y. Năm đó, y chẳng qua là một đứa trẻ sáu tuổi.

Sau này đã chịu bao nhiêu khổ, chẳng ai biết, chính bản thân y cũng không biết, chỉ biết rằng mình có chuyện không thể không làm.

Lúc ấy, y cũng cũng biết trên thế giới này còn có sự tồn tại của một kẻ tên Quý Phong.

Sở Sở Tử Phàm lại nghĩ, nếu như sớm biết có một người như vậy thì nên giết đi, hoặc là tránh đi không gặp. Nhưng vận mệnh há lại có thể dễ dàng bị thay đổi. Nếu như còn có một lần, bọn họ vẫn sẽ gặp nhau, vẫn sẽ yêu nhau, tuy không biết có kết quả tốt hay không nhưng quá trình đã là không thể sửa đổi.

Nhưng Sở Sở Tử Phàm dẫu sao cũng không phải Sở Tiêu Dao. Y không có tình yêu kia, sự-không-hối-hận kia, phần chấp nhất kia của Sở Tiêu Dao. Dã tâm của y vẫn còn, tâm niệm muốn giết Quý Phong vẫn còn.

Thực ra Sở Sở Tử Phàm một chút cũng không hiểu rõ bản thân, ngỡ rằng bản thân đủ nhẫn đủ tuyệt. Nhưng Quý Phong từng nói, Sở Sở Tử Phàm là một tên khẩu thị tâm phi nghiêm trọng. Quý Phong nói không sai, Sở Sở Tử Phàm quả thực như vậy. Tình yêu của y, nỗi hận của hận, niềm tương tư đã ngấm tận xương của y, so với phụ thân của y, không mảy may ít hơn, chỉ là y không biết, chỉ là miệng y không khớp với lòng.

Kẻ gạt người cuối cùng cũng lừa dối cả chính mình.
Bình Luận (0)
Comment