Đang khi Lưu Vân nghĩ nên thừa cơ hạ đài thế nào, Văn Ngọc Tiêu đầy cõi lòng cho rằng Lưu Vân nhất định là người ít học, âm thầm đắc ý, liền phun câu: “Vân huynh không cần quá khiêm tốn, thuận miệng nói một câu là được, tại hạ kính cẩn lắng nghe.”
Quá khiêm tốn? Trung Hoa năm ngàn năm văn hóa, thơ vịnh cúc nhiều không kể xiết, thuận miệng nói một câu cũng hù chết ngươi rồi. “Đã vậy, tại hạ xin hiến sửu (trình bày cái kém cỏi vụng về).” Lưu Vân hơi ngừng một lát, buột miệng nói, “Đãi đáo thu lai cửu nguyệt bát, ngã hoa khai hậu bách hoa sát, trùng thiên hương trận thấu Trường An, mãn thành tẫn đái hoàng kim giáp.”(1) Hắn trước nay không giỏi vũ văn lộng mặc, duy độc bài này tương đối đủ khí thế, nhưng lúc này Lưu Vân tẫn hiện thái độ tùy ý vui chơi, khí phách ngâm vịnh bài này giảm đi một phần, trái lại thêm vài phần khí độ ung dung.
Chờ thu tháng chín về nơi
Hoa ta nở rộ hoa người tàn phai
Trường An hương ngút ngập trời
Người mang áo giáp vàng chơi khắp thành
(Hải Đà phỏng dịch)
Mọi người nghe xong đều ngốc lăng,『Mị Phượng Các』lớn như vậy, chẳng biết khi nào ngưng huyên náo. Một lúc lâu, mới qua cơn kinh ngạc, sau đó là một phiến tiếng vang kêu ‘hảo’. Văn Ngọc Tiêu tự phụ tài tình hơn người, cả khi té ngã hai lần, vốn không phục, nhưng đối thơ Lưu Vân sở ngâm thì thâm cảm rung động. Hắn từ nhỏ quan đọc binh thư, đối với rong ruổi sa trường càng ôm chí hướng vô hạn, phụ thân tuy là binh bộ thượng thư, nhưng là văn quan, lại càng không hy vọng nhi tử duy nhất của mình bỏ văn theo võ, bởi vậy tẫn hết khả năng vì đó màphô bình sĩ đồ (trải thảm cho con đường làm quan). Văn Ngọc Tiêu vô pháp chống lại lệnh cha, đành phải bỏ lý tưởng xưa nay, chính là cả ngày dạo chơi phố hoa ngõ liễu để phát tiết, phụ thân chỉ nghĩ hắn là tuổi trẻ khí thịnh, cũng mặc hắn đi. Lúc này Văn Ngọc Tiêu bị khí thế hùng dũng trong thơ sở nhiễm, bất giác sinh ra một tia không cam lòng, nhưng lại cảm thấy buồn bã, đối Lưu Vân bỗng sinh hảo cảm, chỉ nói hắn cũng là người chí lớn không thành giống như mình.(lầm rồi em =)))))
Mộ Dung Linh đối diện cũng vẻ mặt kinh ngạc, nhưng thủy chung là không phục, thu hồi chiết phiến nói: “Vân huynh cao minh, tiểu đệ bội phục. Hôm nay đã có nhã hứng như thế, chi bằng thỉnh Vân huynh ra lại một đề thế nào?”
“Ngâm thơ khó tránh khuyết thiếu tân ý, không bằng đổi kiểu giúp vui, nhị vị thấy sao?” Lưu Vân phượng nhãn lưu chuyển, nhẹ nhàng linh hoạt tránh né đề tài. Giỡn chơi, nữa hả? Vậy hắn chỉ có kiểu như ‘Cử đầu vọng minh nguyệt’(2) cả trẻ con ba tuổi cũng biết kia, chẳng phải cười rụng răng người ta?
“Theo Vân huynh chi kiến là?” Mộ Dung Linh liếc xéo Lưu Vân, bụng nghĩ chẳng biết tên này lại xuất ra chủ ý quỷ gì để chỉnh mình, không khỏi có phần lo sợ. Sau đó chứng minh, ở cùng tên này, quả nhiên không phải chuyện tốt!
Lưu Vân nhẹ nhàng chớp mi, khóe miệng cong lên hiện ra một tia tà khí khó thấy: “Luận vũ.”
“Luận vũ?” Mọi người không khỏi lắp bắp kinh hãi, gian『Mị Phượng Các』này khả chịu không nổi ba lần bốn lượt lăn qua lăn lại như vậy.
“Tại hạ võ nghệ bình bình, thật sự không dám hiến sửu. Không phải ‘vũ’ trong ‘võ công’, là ‘vũ’ trong ‘vũ đạo’.” (3) Lưu Vân khẽ cười nói.
(3) ‘vũ’ 武 trong ‘võ công’ và ‘vũ’ 舞 trong ‘vũ đạo’, tiếng Trung đều phát âm là ‘wǔ’.
“Chẳng biết Vân huynh còn có nghệ này, quả thật khiến tại hạ lau mắt mà nhìn.” Mộ Dung Linh hiển nhiên cực kỳ khinh thường. Nói mình “Võ nghệ bình bình”, không phải châm chọc người ta sao! Tất nhiên là không biết Lưu Vân tịnh không muốn gây sự chú ý của người hữu tâm mới cố tình nói mình “Võ nghệ bình bình”.
“Đường đường nam tử hán, sao lại khiêu vũ?” Văn Ngọc Tiêu có chút không rõ nội tình. Người xung quanh cũng một mảnh xôn xao.
Lưu Vân khẽ nhíu đuôi mày nói: “Làm sao không thể?” Nói xong, hắn buông người trong lòng ra, đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt Mộ Dung Linh, không nói hai lời, kéo y nói, “Ta cần Mộ huynh phối hợp, có vinh hạnh này chứ?”
Mộ Dung Linh chợt thấy mắt phải giựt ba cái, nhưng cũng không thể khước từ, mà xem hắn muốn giở trò gì.
Mọi người tự giác dời ra một khoảng đất trống, ngóng cổ nhìn. Cẩm y nam tử trong góc khóe miệng khẽ cười, rất có hứng thú nhìn. Lam Cần công tử bên trong lưu tô mạn trướng “Di” một tiếng, đúng lúc nâng cầm huyền trong lòng lên, âm thanh côn sơn ngọc toái, phù dung khấp lộ từ đầu ngón tay tuôn ra.
Lưu Vân cười sáng loá, tay phải đặt ngang thắt lưng, tay trái sát lưng, hơi hơi khom người, lại vươn tay phải ra cho Mộ Dung Linh đang có phần không hiểu gì cả, tựa như một vị thân sĩ phong độ phiên phiên.
Mộ Dung Linh nhìn hắn mỉm cười tà khí chỉ cảm thấy có chút hoảng hốt, vô thức chìa tay ra, không ngờ bị Lưu Vân trở tay cầm lấy, rồi thế nào cũng tránh không khỏi.
Lưu Vân kéo tay y nâng lên ngang vai, tay kia khẽ vịn eo y, tư thế cực kỳ ái muội, người xem chung quanh dần dần sinh ra chút ý cười trêu ghẹo.
“Ngươi làm cái gì vậy?!” Mộ Dung Linh kinh sợ tức tối không thôi, gầm nhẹ. Có lí do cùng Lưu Vân cự ly gần gũi như thế, hô hấp nóng rực của hắn hoàn toàn phả ra trên mặt mình, trong lòng chẳng hiểu xao động không thôi. Đành chịu ngón tay Lưu Vân vịn eo y vừa vặn điểm tại trùng linh, khiến y không dám khinh thủ vọng động, chỉ có thể giương mắt nhìn, trong bụng đã đem Lưu Vân ra mắng một lượt từ đầu đến chân.
Lưu Vân tịnh không để ý tới y tức giận, chỉ nhìn khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Linh vì xấu hổ giận dữ mà hơi phiếm hồng, không kinh rung động trong lòng, ý cười càng tăng lên. Cúi người cười dịu dàng bên tai y thấp giọng nói: “Đừng lo lắng, làm theo ta…. ‘Công chúa’ điện hạ của ta…”
“… Cái gì…”
Giọng nói giàu từ tính phảng phất như vốn có ma lực mị hoặc Mộ Dung Linh, y không tự chủ được đi theo bước tiến của Lưu Vân phiên nhiên khởi vũ. Hai người đều khinh công cực tốt, bước chân xoay chuyển không giống bước khiêu vũ ngược lại càng tựa tuyệt thế khinh công. Lưu Vân ôm Mộ Dung Linh phiên phiên xoay trong, tranh huyền (đàn tranh) tiêu động, ánh nến lầu các, tay áo tung bay, tiên tiên dục phi, vũ động lâu tâm nguyệt, khúc lưu phiến để phong.
Lưu Vân trước sau mang theo ý cười tà mị ngưng mắt nhìn Mộ Dung Linh, hắn chưa bao giờ không chuyên tâm mà nhìn chăm chú một người như thế, sau đó cả chính hắn cũng giật mình không thôi. Mà Mộ Dung Linh thì hoàn toàn trầm túy trong đó, mắt tựa hồ chỉ còn lại nụ cười bên môi Lưu Vân, và bóng mình chiếu vào bên trong phượng mâu Lưu Vân, ánh sáng rực rỡ lưu chuyển trong mắt mình. Dường như quên đi hết thảy, không trung vô tận, chỉ còn hai người họ, nhẹ xoay trong gió…..
Cầm nhập vĩ thanh chợt chuyển biến bất ngờ, Lưu Vân lập tức biến hóa vũ bộ(bước nhảy), buông tay vịn Mộ Dung Linh ra, tay phải dùng nội lực, cổ tay hơi chuyển, Mộ Dung Linh không hề phòng bất giác bị phiên chuyển, tay trái vẫn vững vàng bị Lưu Vân nắm, đến nổi xoay người bất ổn. Y sam nguyệt bạch xòe trong không trung lượn vòng phiên chuyển, hoàn toàn như Lưu Vân sở liệu, lúc y ngửa về phía sau thì bị mình nhẹ nhàng giữ lấy eo. Mộ Dung Linh theo bản năng ôm cổ Lưu Vân, đôi mắt đẹp trừng lớn, hiển nhiên còn chưa phản ứng lại.
Lưu Vân vẫn cười, chăm chú nhìn đôi môi đỏ thẫm của y, chợt động lòng, nghĩ đó là tư vị ngọt ngào thế nào. Hắn là người xưa nay không bạc đãi mình, nghĩ sao cũng liền làm vậy. Theo bản năng mút vào bạc thần ôn nhuận của y, truyền đến vị ngọt ngào, đầu Mộ Dung Linh “Ầm” một tiếng, trong nháy mắt trống rỗng. Y sít sao kề vào ngực Lưu Vân, chỉ cảm thấy từng hồi tim đập hữu lực, nhưng không biết là của Lưu Vân hay của mình.
Người xem chung quanh đều ngừng thở, không chuyển mắt nhìn đôi bích nhân trước mặt, thần sắc trên mặt khác nhau, hâm mộ có, ngạc nhiên có, khâm phục có, khinh thường có, trêu ghẹo có, chế nhạo có…. Nhưng không một ai không thấy thưởng tâm duyệt mục (vui tai vui mắt). Vốn rất nhiều người thấy Lưu Vân tướng mạo bình bình, thật không xứng với Mộ Dung Linh bạch y thắng tuyết, quý khí tuấn tú, nhưng khi xem hết vũ kỹ hoa lệ rực rỡ lại khiến người hoa mắt của hắn, không khỏi cảm thán thuyết phục, đối với tướng mạo cũng không quá để ý.
Chẳng biết trong đám người là ai huýt sáo, hí ngữ trêu chọc dần dần vang lên, hai người mới như tỉnh mộng. Mộ Dung Linh hổn hển đẩy Lưu Vân ra, phiến tiêm(mũi quạt) ngang mũi hắn “Ngươi… Ngươi…” Cả nửa ngày mà một câu cũng không nói được. Mọi người vốn tới đây tầm hoan tác nhạc, với vụ này cũng làkiến quái bất quái (thấy chuyện quái dị nhưng không cảm thấy kì quái), trái lại trầm trồ khen ngợi bốn phía.
Lưu Vân cười đến đầy mặt vân đạm phong khinh, nhẹ nhàng đẩy chiết phiến y ra, cười trêu nói: “Chú ý hình tượng.” Mộ Dung Linh khí cực, thầm nghĩ mình tốn bạc tới đây phiêu (phiêu kĩ ^^), vì sao lại biến thành giống như để cho người khác phiêu ta?! Y mạnh mẽ thu phiến lại, đổi tay quay xuống, đột nhiên chuyển hướng Lưu Vân mặt cười ung dung, ngầm sinh một kế. Lưu Vân nhìn động tác y, với tính cách của y, ngờ y nhất định là nghĩ cách phục thù, cười nhàn nhạt, chỉ cảm thấy thú vị. Lưu Vân dán mắt vào chiết phiến giấu diếm huyền cơ trong tay y, hiển nhiên phòng bị. Không ngờ Mộ Dung Linh lại tịnh không có động tác, chỉ trực tiếp đi ngang qua bên cạnh Lưu Vân, thuận tiện đạp một cước thật mạnh, đúng lúc trúng ngay mu bàn chân Lưu Vân, cho hắn trở tay không kịp. Mộ Dung Linh trong lòng cực vui, lại điềm nhiên như không ngồi trở lại.
Vốn dĩ với công lực của Lưu Vân điểm tài mọn ấy tất nhiên là không thèm nói tới, tiếc rằng hắn một lòng nhìn chằm chằm tay đối phương, mà Mộ Dung Linh vốn đang đi, động tác cực kỳ tự nhiên, huống hồ Lưu Vân cũng không ngờ tới y lại…. ra một chiêu trẻ con như vậy, không khỏi dở khóc dở cười.
“Hai vị quả nhiên lợi hại, tại hạ hôm nay coi như đại khai nhãn giới rồi.” Văn Ngọc Tiêu ôm quyền chắp tay nói. Một màn vừa rồi thật sự khiến hắn ngạc nhiên không thôi, đối Lưu Vân sớm đã cam bái hạ phong.
“Đã nhường.” Lưu Vân mỉm cười hoàn lễ, lại phát hiện Mộ Dung Linh chẳng biết khi nào đã ly tịch, chỉ sai người đưa tới một chỉ đoản tiên (tờ giấy nhỏ), hắn mở ra nhìn, bên trên chỉ viết hai chữ to cứng cáp: “Phong Uyển”.
『Phong Uyển』? Nơi nào? Lưu Vân tiện tay niết chỉ phiến thành bột phấn. Thôi rồi, thiếu chút nữa quên chính sự. Hắn đứng dậy hướng Văn Ngọc Tiêu cáo từ, đi chưa được mấy bước, một nha hoàn bộ dáng quyên tú vội vàng chạy tới, thấp giọng nói: “Lam công tử ngưỡng mộ khách quan vũ kỹ, muốn mời công tử dời bước qua gặp.” Ngữ khí rất cung kính.
Lưu Vân ngẩn ra, mình còn chưa đi tìm y, y đã tự mình tìm tới cửa, nhưng y tìm ta làm gì, bên trong lại có thâm ý gì? Lưu Vân không kịp nghĩ nhiều, binh đến tướng ngăn, nước tới đất chặn đi.
“Vậy làm phiền tỷ tỷ dẫn đường.”
“Công tử thỉnh.”
“Tra ra thế nào?” Cẩm y nam tử trong góc thấp giọng hỏi, đôi mắt đẹp vẫn gắt gao dõi theo Lưu Vân càng đi càng xa.
“Nội viện người kia có một thị vệ công phu không tầm thường, thuộc hạ sợ bứt dây động rừng, không dám tùy tiện hành động…. Chưa thể tra được cái gì. Thuộc hạ làm việc bất lợi… Thỉnh chủ tử ban tội!” Hôi y nam tử đứng cạnh cung kính đáp, vài giọt mồ hôi từ bên mặt chảy xuống, hôi y nam tử cúi đầu, thở mạnh cũng không dám.
“Thị vệ? Quả nhiên không đơn giản…” Cẩm y thiếu niên trầm ngâm một lát, nhìn cũng không nhìn gã một lần, thản nhiên nói, “Ngươi trở về lĩnh phạt đi, không có lần sau.”
“… Rõ!” Hôi y nam tử run giọng nói, mới như được đặc xá mà lui ra. “Trở về lĩnh phạt” ít nhất tỏ ý còn muốn dùng gã, nếu như nói “Ngươi đi đi” vậy chính là giống như vứt bỏ phế vật, chết là may, nếu không, khuất nhục bị chủ nhân đuổi đi so với chết còn khó chịu hơn.
Chú thích:
(1) Đây là bài “Cúc hoa” mà anh Vân chôm của thi nhân Hoàng Sào ^^
待到秋来九月八
我花开后百花杀
冲天香阵透长安
满城尽带黄金甲
Đãi đắc thu lai cửu nguyệt bát
Ngã hoa khai thời bách hoa sát
Xung thiên hương trận thấu Trường An
Mãn thành đái tận hoàng kim giáp
Dịch thơ:
Chờ thu tháng chín về nơi
Hoa ta nở rộ hoa người tàn phai
Trường An hương ngút ngập trời
Người mang áo giáp vàng chơi khắp thành
(Hải Đà phỏng dịch)
(2) Câu thơ trên trích trong bài “Tĩnh dạ tứ” của thi tiên Lý Bạch, đúng là ai cũng biết thật =..=
床 前 明 月 光 ,
疑 是 地 上 霜 。
举 头 望 明 月 ,
低 头 思 故 乡 。
Sàng tiền minh nguyệt quang
Nghi thị địa thượng sương
Cử đầu vọng minh nguyệt
Đê đầu tư cố hương
Dịch thơ:
Bóng trăng soi sáng trước giừờng
Tưởng như mặt đất trắng sương che mờ
Ngẩng lên trăng tỏ trên trời
Cúi đầu nhung nhớ xa vời cố hương
(Nguyễn Phước Hậu)