Phong Quá Vũ Lưu Vân

Chương 39

Đang ngồi giữa bạch hổ cừu nhung tháp, là hai nam tử một áo đen một áo trắng.

Bên trái là trung niên nam tử, một thân huyền hắc trù bào, tóc cài kim quan, mày kiếm long mục, khóe miệng khẽ cười, anh khí vô cùng, người kia là một nam tử trẻ tuổi bạch y thắng tuyết, làn da trắng tái nhợt như hòa lẫn vào màu trắng trên y phục, hoàn toàn tương phản với mái tóc dài đen như mực xõa xuống vai. Dung nhan trong trẻo nhưng lạnh lùng, không vui không giận, tu mi bạc thần, một đôi mắt xếch hẹp dài, lộ ra mục quang xa cách đạm mạc, như tiên nhân tĩnh tọa một bên.

Hắn liếc mắt nhìn Lưu Vân vẫn còn hôn mê trên mặt đất, lạnh lùng cười mỉa: “Chính là hắn sao? Còn tưởng là nhân vật thế nào, hóa ra dễ dàng mang đến như vậy.”

Hắc bào nam tử mỉm cười: “Ngu công tử nói sai rồi, đó là nhờ Tiêu thần sử kỹ nghệ cao hơn một bậc thôi, thật không hỗ là người lợi hại nhất trong “Ám dạ tứ sử” của Thiên Tuyệt cung. Dưới trướng công tử quả là nhân tài đông đúc.”

“Vương gia lời ấy sai rồi.” Mục quang nhàn nhạt quét qua Kính vương, “‘Ám dạ tứ sử’ thuộc về Thiên Tuyệt cung, không phải Ngu Liên. Tại hạ cùng với nhật nguyệt *** thần tứ sử đều là thủ hạ của Ngô cung chủ, hai chữ “dưới trướng” vừa rồi, Ngu Liên cũng không muốn phạm vào tội bất kính.”

“Vậy bản vương nói không đúng rồi. Bất quá, từ lâu nghe thấy Thiên Tuyệt cung chủ võ công thiên hạ vô song, bản vương thật rất hiếu kỳ.” Kính vương thâm trầm khẽ nhấp một ngụm nước chè xanh, mục quang nhàn nhạt lướt qua Ngu Liên.

“Cung chủ thần long kiến thủ bất kiến vĩ, tại hạ thật không biết cung chủ hiện tại đang ở nơi nào. Vương gia hiện tại chưa gặp được, chi bằng nhìn hắn.” Ngu Liên đưa tay chỉ Vân Tiêu, nói.

“Người đâu, gọi hắn dậy.”

Bởi một trận đau đớn kịch liệt, tử y nam tử cau mày, có chút mờ mịt mở hai mắt, tựa hồ không rõ tình cảnh chật vật của mình.

“Ngươi có phải là tuần mã sư Vân Tiêu? Nghe nói ngươi võ nghệ không tồi, chui vào hoàng cung, không lẽ chỉ để thuần ngựa sao…” Huyền Kính cầm dạ quang bôi, nhấp một ngụm, đi thẳng vào vấn đề.

Lưu Vân bỗng nhiên trừng lớn đôi mắt.

“Không nói sao? Độc tính của Ngân bích hàn tư vị hẳn là không dễ chịu…” Huyền Kính hơi hơi nheo mắt nhìn hắn, ngữ khí vẫn nhàn nhạt như cũ, không thấy tức giận, “Như vậy đổi vấn đề khác, Thiên Tuyệt cung chủ đang ở nơi nào? Vân công tử hẳn là không thể không biết?”

Lưu Vân hầu kết giật giật, tựa hồ cật lực muốn nói cái gì, nhưng bất đắc dĩ một chữ cũng không nói được.

Ngu Liên khẽ nhíu mày, hướng Tiêu Dao đang đứng một bên ra hiệu.

Tiêu Dao hiểu ý, thu lại dáng dấp lỗ mãng, bước nhanh tới kiểm tra, quả là bị điểm huyệt. Tiêu Dao trong lòng kinh ngạc, thông minh như hắn, lập tức phát hiện điều không đúng. Vung tay, diện cụ mỏng nhanh chóng rơi xuống, khuôn mặt Thập Nhất thình lình xuất hiện trước mắt!

Tiêu Dao lập tức ngẩng đầu, nhưng thời điểm “Thập Nhất” hướng hắn nháy mắt một cái, hắn đã biết mình chậm một bước. Chỉ thấy dường như có một bóng đen lướt qua, “Thập Nhất”, không, phải nói là Vân Tiêu đang trúng độc hôn mê đã biến mất tại cạnh cửa.

“Bắt hắn!” Giữa lúc mọi người đem lực chú ý đặt vào Vân Tiêu giả dạng, ngay trước mũi một đám cao thủ mà chạy thoát… Ha hả, Vân công tử ơi Vân công tử, ngươi thực sự là —— tôm tép lớn gan.

Tiêu Dao ha hả cười, nhưng nhãn thần từ từ âm trầm, trong nháy mắt chân khí vận vào lòng bàn chân, phi thân nhảy ra khỏi các. Nhìn xa xa, vô cùng giống một con quạ đen…

Đúng lúc này, Cao tổng quản bước tới, hắn vốn là tâm phúc của Kính vương, cũng không cố kỵ, đi thẳng vào, hiển nhiên là có chuyện quan trọng. Hắn bên tai Huyền Kính thấp giọng nói vài câu. Huyền Kính sắc mặt vốn đang tự nhiên hơi hơi thay đổi, rồi lại hồi phục trạng thái bí hiểm, thậm chí còn mỉm cười.

Huyền Kính hướng Ngu Liên ra hiệu, rồi thẳng một đạo đi ra ngoài.

Tức khắc gian phòng to như vậy, lui xuống hết cả, chỉ còn một mình hắn đứng yên bên cửa sổ. Dưới một chuỗi biến cố liên tiếp, nhưng Ngu Liên vẫn như trước đạm mạc như sương, không hề gợn chút sợ hãi, trên mặt vẫn vô hỉ vô nộ. Tháng năm dài đằng đẵng tựa hồ vẫn không lưu lại vết tích trên mặt hắn. Hắn một thân tuyết y chấm đất, da thịt trắng nõn dưới ánh trăng càng tái nhợt gần như trong suốt, phảng phất có nét tương đồng với cây hồng mẫu đơn bên cạnh, chỉ có thể nhìn mà không thể chạm. Duy nhất không giống, là cặp con ngươi đen kịt, tựa hồ lưu chuyển vô hạn thâm trầm có một tia tức giận, mới không giống một pho tượng.

Bỗng nhiên, bạc thần khẽ mở, đạm nhiên nói: “Mọi người đều đi hết, còn không ra sao?”

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng linh hoạt kỳ ảo vang vọng bên trong các lúc này vô cùng vắng vẻ, chỉ chốc lát, đại môn vẫn mở rộng nhẹ nhàng chuyển động, bóng đen cao gầy đứng ở góc tối phía sau cửa chậm rãi bước ra, hoàn toàn bại lộ dưới ánh trăng, khuôn mặt tuấn mĩ bị một cái khăn đen che lại, chỉ lộ ra đôi phượng mâu hẹp dài, thâm trầm nhìn nam tử cao quý như ánh trăng trước mắt. Người này chính là kẻ vừa mới “đoạt môn mà chạy”, Vân Tiêu.

Lưu Vân nhẹ nhàng đóng cửa, thấp giọng cười: “Ngu công tử làm sao biết tại hạ còn đang ở trong phòng?” Hắn cố ý cẩn thận thu liễm khí tức, tự tin rằng dù có là cao thủ như Hàn cũng không có khả năng phát hiện, lại âm thầm quan sát Ngu công tử, dựa vào cách đi đứng, hẳn là không có võ công mới phải, càng không thể phát hiện được. Cuối cùng nghĩ tới, người này, chính là người ngày ấy trên đường cái gây sự chú ý, Liên phi, còn có, hôm qua tại tình đăng tiết hắn đã gặp qua. Thiên Tuyệt cư nhiên có cơ sở ngầm, xem ra đối với việc báo thù quả thật trăm phương ngàn kế phải thực hiện. Nếu không phải người này không có võ công, đế vị chỉ sợ từ lâu đã đổi chủ.

Ngu Liên quay sang, bình tĩnh nhìn Lưu Vân, nói: “Cảm giác. Ngươi ẩn thân rất tốt, ta cũng không thể phát hiện ra sự tồn tại của ngươi. Nhưng ngươi không quen thuộc địa hình vương phủ, xông loạn ra ngoài chắc chắn chỉ có đường chết.”

Lưu Vân ngoắc ngoắc khóe miệng, gật đầu: “Nói không sai, nơi nguy hiểm nhất cũng là chỗ dễ chết nhất =)))))))))))))))))) an toàn nhất, không phải sao?”

“…Không sai.” Ngu Liên khẽ gật đầu, “Chỉ là, Ngu Liên vẫn có một chuyện không rõ, khuôn mặt Vân công tử… Vẫn là mặt nạ? Có lẽ nói, “Vân Tiêu” xuất hiện trước mắt mọi người, lúc nào mới là thật?”

Lưu Vân bật cười nói: “Thật thật giả giả, có gì quan trọng đâu? Chỉ cần ta là ta là đủ rồi. Ngu công tử chưa từng nghe qua “Thật cùng giả đều có thể thể hiện bản chất sự vật” sao?”

“… Thật không.” Ngu Liên trầm ngâm, lát sau lại nói: “Vì sao không vội vàng ly khai? Ngốc ở chỗ này, ngươi không sợ?”

Đôi mắt giảo hoạt của Lưu Vân khẽ chớp: “Ly khai? Phải có thể đi mới được. Huống hồ, ngươi tựa hồ không dự định giao ta cho Kính Vương… À…Ta đoán sai rồi… Là muốn giữ ta ở đây hỏi một số chuyện không thể để người ngoài biết?”

“Ngươi rất thông minh.” Khuôn mặt hờ hững của Ngu Liên nở nụ cười khó mà có được, “Phi thường thông minh.”

“Ngu công tử khen nhầm thực sự làm tại hạ xấu hổ, “thông minh” với ta mà nói, đồng nghĩa với “phiền phức”, mà ta hết lần này tới lần khác sợ nhất cái đó.” Lưu Vân đánh phủ đầu.

“Quá thông minh, đích thực không phải là chuyện tốt.” Ngu Liên mỉm cười nói, “Đã vậy, thỉnh Vân công tử cho ta biết cung chủ hiện tại đang ở đâu.”

Lưu Vân hạ mi mắt, ngạc nhiên: “Cung chủ của các ngươi, sao lại hỏi ta?” Lại nghĩ nghĩ, Hàn khi đó kích động, đưa hắn vào cung, tới nay vẫn chưa ra ngoài, chỉ sợ từ lúc đó đến giờ đã đứt liên hệ với thuộc hạ. Ta vẫn ở cùng hắn, không tìm ta thì tìm ai? Có khi lại hoài nghi là ta bắt cóc Hàn… Thực sự là… Oan cho người tốt rồi.”

“Vân công tử là chê cười chúng ta sao?” Ngu Liên khẽ liếc mắt nhìn Lưu Vân, “Vân công tử cùng cung chủ tựa hồ quan hệ không đơn giản, nhưng chúng ta cư nhiên tra không ra lai lịch của công tử, ta hoài nghi…” Ngu Liên quay sang nhìn thẳng Lưu Vân, tựa hồ muốn nhìn xuyên qua cái khăn đen.

Nghe vậy, Lưu Vân nở nụ cười nhàn nhạt. Thì ra là thế, đây là lý do “mời” hắn tới đây. Tên giả, thân phận giả, mặt cũng là giả, Thối Tuyết chẳng bao giờ ra khỏi vỏ, thỉnh thoảng lộ ra mấy chiêu cũng không phải là võ công của môn phái nào, thảo nào Thiên Tuyệt cũng tra không ra.

Lưu Vân kéo khăn bịt mặt, hé lộ ra khuôn mặt anh tuấn, nói: “Cung chủ của các ngươi đang ngốc ở trong cung vô cùng tốt, ta bảo đảm một sợi tóc cũng không mất. Về phần thân phận ta, để cung chủ các ngươi nói cho ngươi biết đi.”

Con ngươi sâu thẳm của Ngu Liên hiện ra một tia kinh ngạc, rất nhanh, vẻ mặt lại đạm nhiên: “Ở trong cung… Thảo nào…”

“Xin khuyên các ngươi một câu, Vương gia kia, nên ít dây vào đi.” Lưu Vân thản nhiên nói.

Ngu Liên lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi hẳn là biết rất nhiều đi?”

“Cũng không phải rất nhiều.” Lưu Vân lắc đầu.

“Xem ra cung chủ thật sự không xem ngươi là người ngoài.” Ngu Liên ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Lưu Vân.

“…Cũng có thể.” Lưu Vân khẽ nở nụ cười câu dẫn. Lòng âm thầm buồn cười, xem ra bị xem như nam sủng rồi…

Bỗng nhớ ra một chuyện, hỏi: “Mục tiêu của các ngươi chỉ là ta đi…”

Ngu Liên liền nói: “Phải, đối với cái khác ‘thần ảnh’, chỉ là vì ở bên cạnh ngươi thôi.”

Lưu Vân gật đầu. Xem ra Thệ Thần bọn họ hẳn là không có việc gì. Nơi này không thích hợp ở lâu, nói thêm nữa, đám người kia trở về khó trốn thoát. Hắn mang lại mặt nạ, đang muốn xuất môn.

“Ngươi cứ như vậy đi ra ngoài?”

Lưu Vân cười: “Ta không đi ra ngoài, còn muốn thuận tiện tại vương phủ đi dạo chắc?” Hàn rất cần hắn hợp tác, không nhân cơ hội này dò xét, thực sự đáng tiếc.

Ngu Liên hai mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Ngươi có biết hiện tại chỗ này có bao nhiêu minh vệ ám tiếu không?”

“Không biết.” Lưu Vân nhún vai, vẻ mặt không quan tâm.

Ngu Liên khẽ nheo mắt, một lần nữa nhìn kĩ nam tử bí hiểm vẫn khí định thần nhàn. Đến cuối cùng là ngu ngốc hay thật sự có thực lực…

“Cầm cái này.” Một lát sau, hắn từ tay áo móc ra một lệnh bài đen như mực đưa cho Lưu Vân, “Tiêu thần sử đưa ta lệnh bài này, hay là ngươi mang đi.” Thấy Lưu Vân chần chừ, lại nói, “Việc đối với cung chủ cùng Thiên Tuyệt có lợi, Ngu Liên đều sẽ làm. Huống hồ, ngươi nếu gặp chuyện không may, Ngu Liên sợ cung chủ trách tội.”

“… Vậy đa tạ.” Ha ha, quả nhiên bị biến thành nam sủng. Lưu Vân chậm rãi đẩy cửa sổ, hướng ra ngoài quan sát một lúc, đầu ngón chân điểm nhẹ, lập tức lắc mình nhảy ra. Lúc đi còn ngoảnh đầu lưu lại một câu: “Người ta giúp, chỉ có Hàn, dù sao… Hắn là người của ta…”

Ngu Liên hơi ngạc nhiên, lặng lẽ nhìn theo bóng dáng Lưu Vân vừa xoay người một cái đã đi thật xa, dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, hạ giọng: “Hy vọng cung chủ không nhìn lầm người…”

Trăng đã lên cao, trên con đường về Huyền Diệu thành, tịch liêu không một bóng người, một người một ngựa lao băng băng. Gió lạnh lướt qua nam tử y bào xanh sẫm, y cũng không thèm để ý, vẫn như cũ ra roi thúc ngựa. Lông mày nhíu chặt, trong lòng mặc niệm một cái tên… Nhanh chút nữa… Nhanh chút nữa…
Bình Luận (0)
Comment