Phong Quá Vũ Lưu Vân

Chương 4

Kể từ buổi luyện kiếm nhôm đó, Ngự Phong sơn trang dường như đột nhiên có rất nhiều chuyện phải làm, Ngự Lưu Tiêu cũng trở nên bận rộn hẳn lên. Lưu Vân nhiều lần muốn giúp hắn xử lí sự vụ nhưng đều bị hắn lấy lí do thân thể không thích hợp mệt nhọc, đưa về phòng nghỉ ngơi.

Còn muốn dấu ta sao? Bộ ngươi không nói thì ta không biết đi tra sao chứ? Có điều hơi phiền một chút. Lưu Vân nhẹ nâng khóe miệng, lập tức nghĩ đến một người.

Lững thững đi qua hành lang đến thư phòng, không cần đến một khắc, một người mặc trang phục thị vệ xuất hiện tại chỗ gấp khúc đầu hành lang. Không ai khác chính là vị tổng quản thị vệ của sơn trang – Thiệu Hồng.

“Nhị thiếu gia có chuyện muốn hỏi thuộc hạ?” Nam tử vẻ mặt trầm ổn, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

Thông minh, thật là một nhân tài đáng giá. “Không sai, Thiệu tổng quản có lẽ là cũng biết bản thiếu gia muốn hỏi cái gì?” Lưu Vân hơi dựa người vào cây cột trụ bằng gỗ lim, hai cánh tay thon dài khoanh trước ngực, mỉm cười thâm thúy, chờ người kia cho mình một đáp án thỏa mãn.

“Nhị thiếu gia muốn hỏi chuyện gần đây xảy ra trong sơn trang, cùng với việc ngài rơi xuống vách núi?” Vẫn là ngữ khí không gợn sóng không sợ hãi, phảng phất như tất cả đều là đương nhiên.

Lưu Vân nở nụ cười sáng xạn, nói chuyện với người thông minh quả nhiên sảng khoái. “Nếu Thiệu tổng quản đã biết, vậy xin báo cho ta một…hai…điều nho nhỏ.”

“…Vâng.” Thiệu Hồng hơi suy tư một chút rồi mở miệng kể lại mọi chuyện.

Nguyên nhân phải nói đến từ hơn hai mươi năm trước. Khi đó trang chủ Ngự Phong sơn trang là phụ thân của Ngự Lưu Tiêu, Ngự Khiếu Thiên. Ông từ nhỏ tâm địa thiện lương, sau khi lên làm trang chủ càng thêm nhân nghĩa vô song, tuổi còn trẻ liền có nhiều đất dụng võ. Không ngờ trên giang hồ đột nhiên hưng khởi một tổ chức sát thủ làm người khác nghe tên đã sợ mất mật – Thiên Tuyệt cung. Không chỉ cùng triều đình có “qua lại” mà còn giết đi vài vị trọng thần. Sau lại vì cung chủ Thiên Tuyệt cung tính tình kỳ quái, trong võ lâm gây thù hằn không ít, bao gồm cả các đại môn phái, trong đó có Ngự Phong sơn trang.

Ngự Phong sơn trang đứng đầu võ lâm chính phái, tự có trách nhiệm bảo vệ võ lâm chính nghĩa. Ngày đó Thiên Tuyệt cung chủ tự xưng là Thiên Tuyệt, võ công thâm bất khả trắc (sâu không lường được), Ngự Phong sơn trang nhiều lần bao vây tiễu trừ nhưng không thành, tuy vậy Thiên Tuyệt cung cũng nguyên khí đại thương, không còn đủ sức gây chuyện. Tại lần tiễu trừ cuối cùng, Ngự Khiếu Thiên cứu được một nữ tử, phương danh Thích Mộc Tuyết, xuất trần ngạo nhã, tuyệt đại gai nhân. Từ xưa anh hùng nan quá mỹ nhân quan, hai người dần dần phát sinh tình cảm, không lâu sau kết làm phu thê. Về phần thân thế của nữ tử, người ta chỉ nói là một nữ nhân bình thường bị Thiên Tuyệt cung hãm hại. Sau hai năm kết hôn, Ngự Phong sơn trang liền xuất hiện hơn hai tiểu tử hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu, mà Thiên Tuyệt cung cũng tiêu thanh biệt tích. Trong nhất thời, võ lâm khôi phục an bình như cũ.

Thấp thoáng mười năm trôi qua, tiểu nhi tử Ngự Lưu Vân cũng đã lớn, kiếm thuật lô hỏa thuần thanh, tuổi tuy còn nhỏ đã là hạc giữa bầy gà. Trưởng tử Ngự Lưu Tiêu lại càng kế thừa tâm địa nhân đức của phụ thân, cộng thêm nét tao nhã tài tình di truyền từ của kỳ mẫu, quả thực là văn võ song toàn. Cả hai vị thiếu gia đều thừa hưởng phong thái tuyệt đại của mẫu thân, là một trong những hậu sinh đáng được chờ mong nhất.

Nhưng niềm vui kéo dài không bao lâu, Ngự Lưu Tiêu vừa qua sinh nhật mười chín tuổi vài ngày, Ngự Khiếu Thiên không biết từ đâu mang về con trai của một người “cố nhân”, thu làm nghĩa tử. Không ngờ mấy tháng sau, vốn từ lâu đã biến mất khỏi giang hồ, Thiên Tuyệt cung chủ đột nhiên xuất hiện tại Ngự Phong sơn trang, cùng Ngự Khiếu Thiên đại chiến một ngày một đêm, cuối cùng Ngự trang chủ vì bảo hộ thê nhi mà bỏ mạng. Rồi Thiên Tuyệt cung lại một lần nữa biến mất khỏi giang hồ, cho đến ngày hôm nay. Không lâu sau đó, trang chủ phu nhân đau khổ trượng phu chết thảm, tự tử theo người nghĩa tử kia thất tung một cách thần bí, thân phận thật sự vẫn không ai biết được.

Ngự Lưu Tiêu kế nhiệm trang chủ vị, bắt đầu bộc lộ tài năng, càng làm cho sơn trang ngày càng thêm huy hoàng, chỉ là bao nhiêu chua xót đằng sau vỏ bọc hoàn mỹ đó cũng chỉ có hắn biết. Nhị trang chủ Ngự Lưu Vân càng trở nên lạnh nhạt quái gở, dốc lòng luyện kiếm, thệ phải báo thù cho bằng được. Hai người đã điều tra cẩn thận nhưng thủy chung không thể tìm được nơi hạ lạc của cừu nhân.

Thiệu Hồng nói đến chỗ này, Lưu Vân vẫn cảm giác có chỗ gì đó không thích hợp, mơ hồ cảm giác được trong đó nhất định có ẩn tình khác. Bất quá hắn cũng không muốn miệt mài theo đuổi, sự việc vốn đã phiền phức rồi, huống hồ cái gì huyết hải thâm cừu cũng không phải của hắn, không đáng phải táng mạng vào đó. Lưu Vân cau mày, chỉ sợ rằng tiếp theo mới đúng là chân chính phiền phức.

Quả nhiên, thời gian gần đây, dù là triều đình hay trong chốn giang hồ võ lâm đều có danh vọng chí sĩ bị giết, bên cạnh đều xuất hiện tiêu chí (dấu hiệu) của Thiên Tuyệt cung – Ngân Tuyết lệnh. Ẩn náu giang hồ gần hai mươi năm, Thiên Tuyệt cung đã tái xuất hiện. Mắt thấy sắp đến một hồi *** phong huyết vũ (gió tanh mưa máu), võ lâm nhân sĩ đều cảm thấy bất an, lo lắng không biết mục tiêu tiếp theo là ai.

Được cho là đứng đầu võ lâm giang hồ, Ngự Phong sơn trang tự nhiên không thể ngồi yên mặc kệ, huống hồ còn có mối thù sát phụ chưa báo, vì thế trang chủ Ngự Lưu Tiêu càng thêm ngày đêm làm lụng vất vả. Mà tháng trước nhị trang chủ Ngự Lưu Vân đơn thân độc mã lẻn vào phân đàn then chốt, cao thủ như mây của Thiên Tuyệt cung khiêu chiến, kết quả là một không thể địch trăm, trọng thương ngã xuống vực thẳm. May mà có người tình cờ đi ngang cứu được, đại nạn không chết.

Ngu xuẩn! Không biết tự lượng sức! Lưu Vân âm thầm cười nhạt, nhưng biểu tình trên mặt vừa oán hận lại vừa sợ hãi, hoàn toàn không nhìn ra sự trào phúng trong lòng. Thảo nào đối với việc này Lưu Tiêu một chữ cũng không đề cập tới, sợ ta lại đi chịu chết sao? Ngự Lưu Tiêu, ngươi không nghĩ tới đệ đệ ngươi đã chết, mà ta lại càng không ngu xuẩn như thế. Khóe miệng khẽ kéo lên một độ cung mà người khác khó có thể nhận ra được rồi, coi trên phân thượng ngươi là “bằng hữu” đầu tiên của ta ở thế giới này, giúp ngươi một tay vậy. Đừng nói là cái gì đồ bỏ Thiên Tuyệt cung, dù là thiên đình địa phủ, Ngự Lưu Vân ta cũng có bản lĩnh khiến nó phải long trời lở đất!

Dù Lưu Vân đã tính toán đâu vào đấy rồi nhưng Thiệu Hồng vẫn chưa nói xong. Mà lời nói kế tiếp gần như làm hắn có một mong ước mãnh liệt là muốn dộng đầu vào tường chết quách cho xong.

“Nhị thiếu gia không cần vì thế sự hao tâm tổn sức. Trang chủ chính là mong muốn ngài khỏe mạnh, không bị cừu hận xâm chiếm nên mới giấu diếm, hy vọng nhị thiếu gia sẽ không trách ngài ấy. Huống hồ vài tháng nữa ngài sẽ thành hôn với nhị tiểu thư của Mộ Dung thế gia, hai người đã được chỉ phúc vi hôn từ nhỏ. Mong thiếu gia bảo trọng thân thể.”

Cái gì? Thành hôn? Có mà gặp quỷ á! Hắn Ngự Lưu Vân phong lưu một đời há có thể để cho một nữ tử chưa từng gặp mặt ràng buột suốt đời?! Cho dù là muốn nữ nhân thì tướng mạo chí ít cũng cùng đẳng cấp với cái tên Ngự Lưu Tiêu kia,… Những ý nghĩ này làm Lưu Vân đột nhiên cả kinh, chuyện này có gì liên quan đến “hắn” chứ??!!

Thiệu Hồng thấy hắn thần sắc biến chuyển liên hồi, tưởng hắn muốn cự hôn, bỗng như nhớ ra gì đó, khẽ khàng nói: “Mộ Dung thế gia nhiều đời kinh thương, hiện nay thế lực tỏa khắp đại giang nam bắc, tài lực ngay cả Huyền quốc quốc khố cũng không bằng. Ngự Phong sơn trang cùng Mộ Dung thế gia vốn có quan hệ sâu xa, lại giao hảo nhiều năm, Mộ Dung Thanh tiểu thư cầm kỳ thi họa mọi thứ đều ***, càng là mỹ nhân thế gian hiếm có mà trang chủ cùng ngài với Mộ Dung huynh muội cũng xem như là thanh mai trúc mã. Nếu không phải mấy tháng trước ngài sinh tử không rõ thì cũng đã sớm thành hôn rồi… “

Gì chứ?! Bộ có thế lực lớn thì Ngự Lưu Vân ta không dám đụng đến sao? Quốc gia này là Huyền quốc? Xem ra là một thời không lạ hoắc.

“… Hiện giờ nhị thiếu gia hẳn là cũng đã quên mất mọi ‘nghi tình’ từ trước đến giờ với Mộ Dung gia đại công tử Mộ Dung Linh, coi như cũng là thiên ý.”

Khoan, chờ một chút, cái gì mà “nghi tình” nghi tiếc, nghe ra thật tối, lẽ nào người “Ngự Lưu Vân” thích là nam nhân? Lưu Vân nhướng mày, bật cười một tiếng rồi lại dùng giọng điệu lười biếng trêu chọc nói: “Thiệu tổng quản từ lúc nào bỗng nhiên trở thành “bà mai” vậy?”

Thiệu Hồng nghe xong, khuôn mặt vốn mang vẻ thản nhiên bắt đầu xuất hiện nét khó chịu âm thầm: “Thuộc hạ chỉ là có thế nào nói thế đó!” Tại làm sao mà nhị thiếu gia sau khi quay về từ quỷ môn quan lại trở nên lỗ mãng như thế?

“Vậy xin hỏi Thiệu tổng quản, câu nói cuối cùng là ý gì? Không phải là ta trước đây thích một…nam nhân đấy chứ?” Lưu Vân dáng tươi cười không giảm nhưng Thiệu Hồng phát lạnh cả người.

“Này… thuộc hạ không dám khẳng định. Tại Huyền quốc, đồng giới nam nữ đều có thể thành hôn, chỉ là không cách nào hạ sinh hậu đại nên nam nhân cưới chính thê đại đa số đều là nữ tử… Ngài cùng Mộ Dung công tử từ bé cùng nhau tập võ, lại là nam tử nên có chút thân thiết cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng ngài từng thử từ hôn nhưng Mộ Dung gia vẫn không chấp nhận.”

“Thì ra là vậy.” Nơi này thiệt đúng là phóng khoáng ah, bất quá chẳng liên quan gì tới ta. Lưu Vân nhẹ nhàng cười, cao giọng nói: “Đa tạ Thiệu tổng quản, phiền ngài báo lại với đại ca rằng ta sẽ không làm Ngự Phong sơn trang thất tín.” Rồi không nhiều lời nữa, thong dong bỏ đi.

Ý của Thiệu Hồng chính là “ta” “nhất sương tình nguyện” sao? Khá lắm Mộ Dung Linh, về sau nếu để ta gặp được, không chỉnh ngươi một cái không phải là ta! Về phần hôn sự, ha ha, muốn người khác ghét ngươi còn không dễ? Đến lúc đó để Mộ Dung gia tự động từ hôn là tốt rồi. Một mạt cười khẽ nhảy lên trên mặt Lưu Vân, ra ngoài uống rượu thôi.

“Trang chủ, nhị thiếu gia đã rời đi,…Hình như đã phát hiện ra ngài.” Thiệu Hồng cung kính nói với người vừa đi tới từ chỗ gấp khúc của hành lang, Ngự Lưu Tiêu.

“Đệ ấy đã phát hiện từ sớm rồi, khinh công của nó vốn cao hơn ta. Mà thôi, chuyện này để nó biết cũng tốt, nó đã tới tìm ngươi cũng là không muốn nghe thêm mấy cái thêm mắm dặm muối từ miệng người khác. Chí ít nó cũng sẽ không tự đâm đầu vào nguy hiểm nữa, không phải sao?” Ngự Lưu Tiêu than nhẹ một tiếng, tâm trạng nặng nề cũng được thả lỏng. Hắn không muốn lại mất Lưu Vân một lần nữa…
Bình Luận (0)
Comment