Phong Quá Vũ Lưu Vân

Chương 47

“Tiêu… Ngươi đang câu dẫn ta sao?” Âm thanh trầm thấp khàn khàn lộ ra tình ái nồng đậm, tay Lưu Vân đặt phía dưới thắt lưng Lưu Tiêu mạnh mẽ siết chặt lại, xoa xoa cái mông tròn lẳng, rồi đặt lên tiểu phúc chính mình. Tại giờ khắc này, nội tâm như sóng lớn trào dâng, chôn vùi tất cả lý trí…

Hỏa diễm nóng rực phút chốc bùng lên, Lưu Vân nâng khuôn mặt Lưu Tiêu, hạ xuống một trận mưa hôn. Trong sơn động vắng vẻ mờ tối, thoáng chốc chỉ còn lại tiếng thở gấp hổn hển.

Lưu Vân hơi ngẩng đầu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve từng đường nét rõ ràng trên khuôn mặt Lưu Tiêu, từ mũi, rồi lại xuống môi, hầu kết khẽ động, âm thanh trầm thấp buông ra, như biểu lộ điều gì đó, lại như chôn giấu điều gì.

“Tiêu… Ngươi trách ta sao?”

Lưu Tiêu giật mình, ngơ ngẩn một chút, khóe miệng nở một nụ cười khổ, cánh tay ôm chặt hai vai Lưu Vân, vùi mặt vào cổ hắn, giọng buồn bã: “Nói không trách là nói dối, nhưng ta có thể làm gì khác? Hắn… Từ nhỏ đã chịu khổ rất nhiều… Bây giờ lại… So với hắn, ta may mắn hơn rất nhiều, huống hồ, hắn dù sao cũng là anh em ruột thịt của ta…”

Hơi thở ấm áp phả vào bờ vai Lưu Vân, đôi môi khẽ đóng mở vô ý miết vào da thịt hắn. Nơi tiểu phúc chặt chẽ tương liên hình như có một luồng nhiệt lưu nóng hổi truyền đến.

“Tiêu… xin lỗi…” Lưu Vân nhẹ hôn lên cổ y, ngón tay luồn vào kiện y phục còn lại, khẽ khàng vuốt ve thắt lưng, xúc cảm từ da thịt mềm mại đánh thẳng vào thần kinh hắn, nhịn không được lại càng muốn nhiều hơn.

“Ưm… Vân…”

Thân thể từ từ hạ xuống, Lưu Vân hầu như không khống chế được bàn tay chính mình.

Bỗng nhiên cuồng phong gào thét, hơi lạnh thổi vào tận trong động, lửa tắt, hai người quần áo đã cởi một nửa nhất thời giật mình.

Lưu Vân bỗng nhiên tỉnh táo hơn rất nhiều, lưu luyến rút tay về, từ phía sau đỡ Lưu Tiêu nhẹ nhàng nằm xuống, tựa lưng vào đệm cỏ trên thạch bích, ánh mắt khẽ động, *** như thủy triều dần dần rút xuống.

“…Vân?”

Lưu Vân đè lại người đang nhích tới nhích lui trong lòng mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu ngày mai còn muốn đi tiếp, bây giờ để cho ta ngủ!”

Lưu Tiêu ngẩn người, khóe miệng khẽ cong lên, đem trọng lượng toàn thân an ổn dựa vào người hắn, bình thản nhắm mắt lại. Ngoài động tối đen mưa vẫn rơi như trút nước, trong lòng lại cảm thấy bình yên an tường lạ.

Cảm giác người trong ngực bắt đầu thở đều, Lưu Vân nhẹ nhàng kéo lại ngoại y đã sớm được hong khô, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt tuấn nhã của Lưu Tiêu, mỉm cười. Hắn khắt khe với chính mình như vậy, thật ra còn bởi một nguyên nhân khác nữa. Không thể nói là bởi vì nghĩ đến Hàn, đột nhiên không còn tâm trạng… Lần sau nhất định phải đòi lại gấp bội…

Quay đầu nhìn mưa gió vần vũ bên ngoài động, cảm giác lo lắng đột nhiên dâng lên trong lòng. Trận mưa này không biết chừng nào mới tạnh… Chỉ còn có năm ngày thôi…

Khẽ rũ mắt phượng, Lưu Vân nhẹ thở dài. Không biết tên kia ra sao, phát hiện hắn bỏ đi mà không nói lời nào, sợ rằng bây giờ đang lo lắng không yên.

Kỳ thực vẫn phân không rõ cảm giác đối với Tiêu cùng Hàn, thế nhưng hắn biết, với người nào hắn cũng rất để tâm, tình nguyện một mình gánh hết tai ương vì bọn họ. Lưu Tiêu, giống như “mối tình đầu”, vô cùng đặc biệt, không thể thay thế. Mà Hàn… Rõ ràng là một người lạnh lùng như vậy, lại khiến hắn hết lần này đến lần khác thương yêu… Tâm, đặt ở hơn một chỗ, không nói được rằng yêu ai nhiều, yêu ai ít, chỉ đơn giản là, muốn ở bên cạnh họ…

Hắn… Từ nhỏ đã chịu khổ rất nhiều rồi…

Lời nói của Lưu Tiêu cứ quanh quẩn bên tai, có lẽ đối với Hàn mà nói, đó không phải là khổ. Kỳ thực, khổ rồi lại khổ, mà y, ngay cả đó là khổ cũng không biết.

Ngực đột nhiên cảm thấy đau đớn, hắn quả thực không dám tưởng tượng, lúc Hàn biết được mọi chuyện, sẽ phản ứng như thế nào. Người bề ngoài càng kiên cường, nội tâm lại càng yếu đuối. Thứ mà bản thân hoàn toàn tin tưởng từ lúc chào đời đến nay, bỗng nhiên sụp đổ trong phút chốc, loại tổn thương *** thần này, bất luận là mãnh thú hay hồng thủy cũng vô pháp so sánh được. Khi đó, muốn khống chế y, dễ như trở bàn tay.

“Huyền Kính ơi Huyền Kính, ta thật sự phải bội phục ngươi…” Bàn tay nắm chặt lại, móng tay cắm vào lòng bàn tay, chảy ra huyết sắc nhàn nhạt.

Nếu nói, niềm tin nhất định vỡ nát, nhất định phải chịu thương tổn, như vậy thà rằng hắn đến! Ít ra, y sẽ không phải cô độc một mình, ở một nơi tăm tối ngay cả cái bóng của mình cũng không còn bên cạnh, một mình liếm vết thương.

Không lâu sau, mưa ngớt, mặt trăng lại xuất hiện trên không, ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua tầng tầng lớp lớp sương mù.

Hai người một ngựa, tại sơn lý không hề dừng vó, phi băng băng, rốt cục cũng về được đến Huyền Diệu trước đêm thọ yến.

“Cứ tưởng chạy về thành thì tốt rồi, không nghĩ tới phía Huyền Kính lại bố trí chu đáo chặt chẽ như vậy, nơi nơi đều canh gác, chúng ta hôm nay hành động khác nào tự chui đầu vào rọ.”

Trong mật thất nơi Túy Dật Lâu, một nam tử áo lam đứng chắp tay, đôi mắt đạm nhiên hơi lộ ra một chút sầu lo.

Thệ Thần khẽ nhíu mày: “Đương nhiên, toàn bộ hoàng thành đều có tai mắt của Kính Vương, ngay cả nơi này chỉ sợ cũng có người theo dõi. Hiện tại Lưu Vân đừng nói là nghênh ngang tiến cung, chỉ sợ vừa xuất hiện tại phụ cận hoàng cung cũng sẽ trở thành nhân vật khả nghi bị bắt giữ, nói gì đến nhìn thấy Liễm cung chủ hoặc Hoàng thượng.”

Lưu Vân dựa vào tràng kỷ chạm trổ hoa văn, chân bắt chéo, nhắm mắt dưỡng thần. Từ lúc vào cửa, hắn vẫn bảo trì trầm mặc, ngón tay thon dài gõ gõ lên mặt bàn gỗ, mái tóc đen dài rũ xuống, che khuất đi nét mặt hắn.

Thệ Thần hạ mi mắt, suy nghĩ một lúc lâu, chậm rãi nói tiếp: “Kỳ thực, nếu muốn tiến cung cũng không phải hoàn toàn không có biện pháp.”

Lưu Tiêu ánh mắt sáng lên, “Biện pháp gì?”

Lưu Vân dừng động tác, mở to mắt ngẩng đầu nhìn về phía y.

Thệ Thần thần bí cười: “Kỳ thực, phần lớn người của Kính Vương tại Huyền Diệu đều không gặp qua hình dạng thật sự của Lưu Vân, như vậy… Nếu là “Vân Tiêu” thì sao?”

Trong đêm, dưới ánh trăng non, tường thành cung điện cao cao càng thêm lạnh lẽo cô tịch, nhìn xa xa, bóng tối bao phủ mái ngói cung điện tựa như một mộ phần khổng lồ lạnh lẽo, che giấu bên trong vô số bí mật khủng khiếp, theo năm tháng chôn vùi không biết bao nhiêu sinh mệnh.

Bên ngoài tường thành trông như rất tĩnh lặng, một đôi mắt yên lặng xem xét tình hình, vì vậy, bóng người thân thủ mạnh mẽ yên lặng tới gần, cũng không tránh khỏi bị phát hiện tung tích.

Một đám ám vệ lập tức đuổi theo, hắc y nhân giống như đùa giỡn, trước một đám người truy đuổi, vọt lên mái nhà, trốn mất.

Lúc này, phía khác có tin tìm được tung tích của Vân Tiêu, khiến cho một đoàn người cuống quýt đuổi theo, nhưng đến cái bóng cũng đuổi không kịp.

Trong bóng cây lòa xòa, một đôi phượng mâu đen kịt thản nhiên quan sát tất cả, xem kĩ vị trí ẩn nấp của mấy tên ám vệ còn sót lại, mỉm cười, hai chân điểm nhẹ. Trong thoáng chốc, rừng cây lại yên tĩnh, tựa như chưa hề có người đến đây.

Lưu Vân vừa vào cung liền thẳng đến “Ngự Mã Ti” tìm Liễm Hàn, tìm một hồi cũng không thấy bóng dáng, trái lại gian phòng hắn không ở nhiều ngày hình như được sửa sang, trông vẫn hệt như trước.

“Đi đâu rồi?… Thời gian không còn nhiều, trước mắt phải tìm được người đã!” Đề khí vài lần nữa, người cũng mất dạng.

Ánh trăng như tơ, tảng đá bên đường tĩnh mịch, lầu cao dưới ánh sáng vằng vặc tựa như tiên điện dưới trăng, ngân quang xuyên qua song cửa rọi vào lầu các hoa lệ in dấu một bóng người cao lớn trên mặt đất, người vẫn như trước, một thân huyền hắc trang phục che phủ thân thể cân xứng, khuôn mặt đẹp như tạc tượng vẫn lạnh lùng, giống như thanh “Nguyệt phách” tỏa ra ánh bạc y đang đeo bên hông.

Màn trướng khẽ động, nam tử quay đầu, một thân bạch sam lọt vào tầm mắt.

Bạch y nam tử quỳ một gối xuống đất, cung kính gọi: “Cung chủ.”

Liễm Hàn khoát khoát tay, ý bảo hắn đứng dậy. Rồi y quay đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn cung điện huy hoàng xa xa, lãnh đạm nói: “Đã chuẩn bị xong xuôi?”

“Dạ.” Ngu Liên hạ mi mắt, trầm mặc một lát, lại nói tiếp: “Còn có, người cùng một chỗ với cung chủ, Vân công tử…”

Liễm Hàn đột nhiên xoay người lại, nhìn hắn trầm giọng: “Ngươi sao nhận ra được hắn? Hắn đang ở đâu?”

Ngu Liên sửng sốt, chậm rãi trả lời: “Mười mấy ngày trước, hắn một mình lẻn vào Kính Vương phủ, Ngu Liên từng gặp mặt một lần…” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang vọng bên trong lầu các vắng vẻ. Liễm Hàn mắt phượng khép hờ, hai tay chắp ở sau lưng đột nhiên nắm chặt lại.

Hắn… Sinh tử chưa rõ?!
Bình Luận (0)
Comment