Phong Quá Vũ Lưu Vân

Chương 49

Cao cao, giữa loan giá dĩ nhiên là thánh thượng, trái phải hai bên là Liên phi cùng thái tử, thủ hạ tả hữu phía xa là Kính vương, ngự bắc tướng quân cùng Lăng thừa tướng, sau đó là các quan đại thần.

Từ trong điện, nam tử thanh tú một thân huyền thanh quan bào bước ra, hành lễ:

“Khởi bẩm hoàng thượng, trước khi bắt đầu săn bắn, thỉnh người “loan điện duyệt mã”.

“Đường ái khanh không cần đa lễ. Duyệt mã bắt đầu đi.”

“Dạ.” Đường Vũ Trúc chậm rãi đứng dậy, hướng mắt về phía mã tràng.

Chỉ nghe xa xa truyền đến tiếng ngựa hí, vó ngựa thổi tung bay lá vàng trên mặt đất. Từ mã tràng, tám con ngự mã thần tuấn rong ruổi chạy đến, tiếp đó là một nam tử huyền y ngồi trên ngựa bám sát theo sau. Gió thu gào thét, vạt áo huyền sắc, tua cờ xám trắng phần phật bay, tóc dài như mực xõa tung, trên khuôn mặt lãnh tuấn, một đôi băng phách ngân mâu nhìn thẳng thiên tử ngồi trên loan giá, lộ ra vài phần hàn ý.

Liễm Hàn tựa như thuận gió mà đến, đột nhiên đề khí, vọt lên. Không một tiếng động, chỉ thấy tay áo hắc sắc lướt qua, nam tử đã tới trước điện, cách loan tọa khoảng vài trượng.

Trong nháy mắt, mọi người cả kinh, không nói nên lời.

Người ngồi trên hoàng tọa vẫn lạnh lùng nhìn Liễm Hàn, ánh mắt lộ vẻ cảnh giác. Cạnh long tọa, hai hắc y nam tử yên lặng đứng một bên.

Huyền Dục rũ mắt, hừ nhẹ một tiếng.

Bỗng nhiên một tiếng thét chói tai phá tan sự im lặng, kiếm quang vung lên, trong chớp mắt đẩy ngã mấy thị vệ.

Trên điện nhốn nháo, đồng loạt nhìn về nơi hỗn loạn. Ngoại trừ Liễm Hàn.

Phút chốc, ánh sáng bạc lóe lên chói mắt, trước điện, thân ảnh huyền sắc vọt tới, đám đông chưa kịp phản ứng, chỉ nghe “keng” một tiếng, đến khi nhìn lại loan tọa, đều đổ một thân mồ hôi lạnh.

Nguyệt phách ngân kiếm hàn khí bức người, mũi kiếm cách yết hầu hoàng đế không đến một tấc. Thành hay bại, đều được quyết định bởi khoảng cách đó.

Bởi vì… giữa khoảng cách đó, còn xuất hiện một mũi kiếm ngân bạc – Thối Tuyết.

Liễm Hàn kinh ngạc, tức khắc phản công, lại nghe thấy một âm thanh rất quen, trong chớp mắt động tác liền ngưng lại.

“Hàn! Dừng tay!”

Chớp mắt, Thối tuyết lần thứ hai chế trụ được Nguyệt phách. Mặt nạ mỏng bong tróc, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ.

“…Vân Tiêu! Ngươi… Phản bội ta!” Liễm Hàn cả kinh nhìn Lưu Vân, bỗng nhiên ánh mắt kinh hỉ lạnh đi.

Lưu Vân trong lòng hơi hốt hoảng, trầm giọng: “Không có! Tin tưởng ta! Trong chuyện này có hiểu lầm… Hàn?!”

Trước mắt ngân quang vụt sáng, đau đớn bén nhọn từ trong ngực tràn ra, huyết sắc của Lưu Vân bắn lên huyền sắc xiêm y của Liễm Hàn, lập tức biến thành một màu đỏ kinh tâm động phách.

Liễm Hàn ánh mắt hoảng hốt, trên ngực Lưu Vân là một vạt đỏ rực yêu dã, trong ánh mắt hoảng hốt của y chỉ còn huyết sắc một màu.

Mùi máu tanh kích thích động vật ăn thịt trong khu vực săn bắn, cục diện bắt đầu hỗn loạn. Đám đông bắt đầu phản kích, đã có thị vệ xông lên loan tọa, bất quá không bắt kịp Nguyệt Phách trong tay Liễm Hàn.

Liễm Hàn dùng lực tung kiếm, đâm thẳng vào người khoác long bào.

Trên phượng tọa, Ngu Liên đầu ngón tay tựa hồ lóe lên ngân quang.

Huyền Kính bất động thanh sắc nháy mắt, vài thị vệ tiến lên phòng thủ ở giữa.

Bên tai dường như có thanh âm cắt da cắt thịt. Một bàn tay giữ lấy Nguyệt phách thân kiếm.

“Hàn! Ngươi không thể giết hắn! Ngươi là thân sinh nhi tử của hắn!”

Cái gì ——?!

Tiên huyết dính dấp dọc theo Nguyệt phách chảy xuống, Lưu Vân tựa hồ chưa phát giác ra. Mắt phượng đen sáng vững vàng nhìn chăm chú người trước mắt, càng nhìn, tâm lại càng đau đớn.

Trong một khắc Liễm Hàn xao lãng, đám đông chạy tới hét lên:

“Bảo hộ hoàng thượng ——!”

Nhung trang nam tử tức thì nhảy lên loan điện, nhưng cũng không thay đổi được cục diện.

Chỉ thấy ngân châm bay vút qua, người mặc long bào ngã xuống đất.

“Hoàng thượng ——” Thanh âm phô thiên cái địa dường như vùi lấp cả đại điện.

“Phụ hoàng!” Huyền Dục kinh hãi, nhưng một bên bả vai bị Mạc Nguyệt bên cạnh giữ lại.

Chẳng biết từ bao giờ, Lăng Thương bước tới phía sau y, ý bảo y đợi một chút, đừng sốt ruột.

“Ha ha ha ha ——”

“Mộc Thiên, Liên nhi báo thù cho ngươi rồi!” Ngu Liên huyết sắc nhiễm đầy sa bào bạch ngọc, khuôn mặt thanh tú tái nhợt lại lộ ra một chút vui vẻ. Mâu trung đen kịt thanh lãnh chứa nhu tình hiếm thấy, đã nói rõ tất cả.

“Ngươi! Vì sao ——” Hạng Du không tin được nhìn kinh vi thiên nhân nam tử trước mắt hắn, trường kiếm chỉ vào yết hầu tái nhợt của y, nhưng vẫn bất động.

Ngu Liên nhàn nhạt nhìn hắn, trong mắt hiện lên một tia khổ não, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng như có như không vang lên: “”Chích thán tương phùng hận vãn...” Lưỡi dao sắc bén lướt một cái, huyết quang văng khắp nơi, bạch y thanh lãnh nhẹ nhàng ngã xuống.

Liễm Hàn kinh hãi, nhất thời không biết làm gì.

Lưu Vân không để ý đến, chỉ nhìn chăm chú Liễm Hàn, chờ đúng thời cơ, nhanh như chớp xuất thủ.

Liễm Hàn trước khi ý thức mất đi, chỉ còn kịp trông thấy phượng mâu nhàn nhạt tựa hồ sâu dịu dàng nhìn y, mỉm cười.

Thảm kịch liên tiếp xảy ra làm cho người người kinh hãi, hoàn toàn vô pháp ứng biến.

“Vương gia...”

“Bất quá…” Kính Vương nhìn chằm chằm cảnh tượng trên điện, mâu quang khẽ động. Nam nhân kia… Rốt cục là ai…

Trong lúc trên điện hỗn loạn, Lăng Thương tiến lên, đối diện một huyền y ảnh vệ bên cạnh long tọa, quỳ xuống: “Đã khiến bệ hạ chấn kinh.”

“Cái gì?! Hoàng thượng không chết? ——” đại điện một trận ồ lên, lập tức an tĩnh lại.

Chỉ thấy huyền y nhân nhẹ nhàng bóc diện cụ bên ngoài, lộ ra long nhan thanh lãng.

Cả đại điện lập tức quỳ rạp xuống: “Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Bên ngoài phạm vi của ngự lâm quân vây xung quanh đại điện.

“Vương gia?!”... Chuyện gì xảy ra?!

“Hừ…” Huyền Kính mắt thấy sự tình ngày càng vượt khỏi dự tính, đôi mắt sắc bén hiện lên một tia bất mãn. Cân nhắc trong chốc lát, nhanh chóng quỳ rạp xuống đất, nói: “Vi thần cứu giá chậm trễ, thỉnh hoàng thượng giáng tội.”

“Chư vị ái khanh bình thân.” Huyền dực bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Huyền Kính.

“Việc hôm nay, đợi trẫm hồi cung rồi xử trí. Bãi giá.”

Tử Cấm Thành, điện Cửu Tiêu.

“Hoàng thượng phúc trạch thâm hậu, là tà bất thắng chính.” Phúc tổng quản quỳ xuống, thanh âm run run, giống như một người vừa đi dạo một vòng quỷ môn quan trở về.

Trên long ỷ, Huyền Dực nhắm mắt định thần, lát sau, long mục thâm thúy hiện lên một tia rung động: “Không phải là trẫm phúc trạch thâm hậu, là có quý nhân tương trợ. Được rồi, Liễm nhi… ra sao rồi?”

“Khởi bẩm thánh thượng, Liễm hoàng tử đang ở Huy Nguyệt điện nghỉ tạm, Ngự công tử ở cùng ngài ấy, lúc này hẳn là đã tỉnh. Thái y xem qua, Liễm hoàng tử trong lòng bất ổn, hơn nữa bị… Ừm… Ngự công tử… Ừm, đánh bất tỉnh, nghỉ ngơi mấy ngày nữa là khỏe lại.” Không ngờ sát thủ muốn ám sát chủ tử lại là long loại, thậm chí Liên phi cũng là sát thủ, vậy mà hoàng thượng hình như đã sớm biết trước, thực sự đáng kinh ngạc…

“Hừ, cư nhiên dám đánh bất tỉnh hoàng tử, thằng nhóc này…” Huyền Dực nhàn nhạt cười, bỗng nhiên ánh mắt xa xăm, không hổ là cháu trai của ngươi, tính tình cũng thật giống…

Không khỏi hồi tưởng tới đêm đó...

“Ngươi nói Liễm Hàn… Là của trẫm cùng…Mộc Tuyết nhi tử…”

“Rõ ràng là vậy, đây là di thư của mẫu thân, bên trong viết rõ, Hàn, chính là lúc mẫu thân mất tích tại Huyền Diệu thành thì bị ngươi cường bạo sau đó sinh hạ, sau lại bí mật đưa ra khỏi Ngự phong sơn trang, vì Ngự phong sơn trang không chấp nhận vết nhơ này, rồi lại bị Thích Mộc Thiên tìm được, từ nhỏ bị huấn luyện thành sát thủ, để —— trả thù ngươi!”

“.... Ngày đó tuyết châu...”

” “Thiên quy xử” sao? Chỉ là một chuyện chê cười, Thích Mộc Thiên kỳ thực hai mươi năm trước khi sắp chết nói rằng, “Thiên quy xử” chính là hắn cùng nương có thể ở trên trời gặp lại…”

“Là vậy sao… À, ngươi biết không, trẫm từng rất hận mẫu thân ngươi…”

“…Bởi vì ngươi yêu người đó nhưng người đó lại yêu nàng?”

“…Không sai. Vậy mà, lại càng khiến cho người đó hận ta.”

“Còn hiện tại?”

“Hiện tại?.... Trẫm tự đáy lòng cảm kích trời xanh, khiến cho trẫm có thể chuộc tội với nhi tử…”

Huyền Dực xoa trán, mâu trung thoáng qua một tia thống khổ khó mà phát hiện. Mất từng ấy năm, đổi lấy cũng chỉ là tin người đã chết đi… Mà chính mình cũng không thể nào trẻ lại được nữa…

“Bãi giá Huy Nguyệt điện.”

“Dạ.”

—-
Bình Luận (0)
Comment