“…Ý tứ của Lưu Vân là, thành lập một tổ chức mới, tiếp tục để bọn họ phát huy sở trường, không chỉ có thể nuôi sống chính mình, hơn nữa có thể tiếp tục làm thế lực Vương gia có thể khống chế.”
“Tổ chức gì?” Liễm Hàn nhìn thanh sam nam tử ôn văn nho nhã trước mắt, rõ ràng đang mỉm cười ôn hòa, lại làm cho y không có cách nào thả lỏng cảnh giác.
“Hàn Yên Phiêu Miễu Lâu.”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Lưu Vân đang nhàn nhã đi vào.
“Bên ngoài chuyên ‘phục vụ’, vừa gồm có ‘bảo tiêu’, ‘hộ vệ’, ‘ngân hàng’ cũng chính là tiền trang quỹ phường, cùng với thỏa mãn các yêu cầu của khách nhân ‘giang, hồ, môn, phái.’ ”
Liễm Hàn trầm mặc chốc lát: “Còn những người khác thì sao?”
“Ở tại nơi có nhiều cung chúng, thiết lập “Thập nhị *** tọa lâu”, tuyển một lâu chủ. Đương nhiên, còn có thể lợi dụng vị trí để phát triển thế lực tình báo. Có điều, chỉ có một điểm phải ghi nhớ kĩ, tuyệt đối không thể tùy ý diệt bang diệt phái, có thêm cường địch từ trước đến giờ không nhắc lại, từ nay về sau, ‘Thiên Tuyệt cung’ phải trở thành lịch sử!”
Diệt Diệu bốn người nhìn nhau, cuối cùng nhìn đến phía Liễm Hàn, chờ đợi quyết định của y.
Tiêu Dao cười lạnh nói: “Hóa ra Ngự công tử đã thu xếp xong nghề nghiệp cho chúng ta, chà chà.”
Liễm Hàn liếc gã một cái, người phía sau lập tức im miệng.
Liễm Hàn trầm ngâm không nói, những việc này đối với y mà nói thực sự xa lạ, y chưa bao giờ làm chuyện y không nắm rõ.
Lưu Vân đạm đạm nhất tiếu, nói: “Không tin ta sao?”
Liễm Hàn ngẩng đầu, đôi mắt đen sáng nhìn thẳng Lưu Vân. Sâu thẳm đôi con ngươi hắn lóng lánh vẻ tự tin mạnh mẽ, Liễm Hàn không khỏi gật đầu.
“Tốt.” Lưu Vân khẽ mỉm cười, quay sang tứ sử, nói, “Đã vậy, tên trước đây chắc chắn không thể dùng lại, may mà người gặp các ngươi phỏng chừng cũng bị diệt gần hết rồi. A… Đúng rồi, các vị sinh nhật khi nào?”
Tiêu Dao châm biếm nói: “Ha ha, công tử đây là kết thân hay là đặt tên mà còn phải xem ngày sinh tháng đẻ?”
Lưu Vân tà tà nở nụ cười, đùa: “Thần sử tuyệt đối có thể yên tâm, chỉ bằng ‘sắc đẹp’ của Tiêu huynh, muốn kết thân tại hạ cũng sẽ không có ý đồ với huynh.”
“Ngươi…”
Sau lưng truyền đến thanh âm lạnh băng của Liễm Hàn: “Có sắc đẹp thì ngươi sẽ kết thân?”
“…Ặc, mấy vị hay là trước tiên nói một chút về sinh nhật đi.”
Diệt Diệu nói: “Chúng ta đều là cô nhi do lão cung chủ nhặt được, sao còn nhớ được sinh thần? Có điều, thời điểm nhặt được thì còn nhớ, ước chừng là tháng chạp đi.”
Địch Trần nói: “Ta là cuối thu năm sau, Túc Nguyệt cùng Tiêu dao là năm ấy đầu hạ cùng lập đông.”
“Vậy cũng được, Diệt Diệu cải danh thành ‘Ma Yết’, Địch Trần, Túc Nguyệt, Tiêu Dao lần lượt là ‘Thiên Hạt’, ‘Cụ Yết’, ‘Xạ Thủ’, mỗi người phân quản một lâu.
(Sa: Vãi cả Xạ Thủ, vãi cả Horoscope:)))))))))))))))))))))) xin lỗi, ngộ chịu hổng nổi)
Địch Trần hỏi: “Không biết công tử có dụng ý gì?”
“Dụng ý?” Lưu Vân thản nhiên mỉm cười, buông tay nhún vai nói, “Bởi vì thật nhớ thôi.”
Địch Trần giật giật khóe miệng, không nhiều lời nữa.
Sở dĩ lấy *** tọa mệnh danh, không chỉ là Lưu Vân tùy hứng mà đặt. Không thể nói hắn không có tư tâm. Nói thẳng ra, hắn có thể xuyên qua thời không tới nơi này, người khác nói bất định cũng được, nhờ vào đó tìm kiếm một phen, lại có làm sao?
Thệ Thần suy nghĩ một lúc, nói: “Thành lập “Hàn Yên Phiêu Miễu Lâu” không phải công trình nhỏ, ở đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Liễm Hàn nói: “Cái này ta sẽ giải quyết, không để Thệ môn chủ bận tâm.”
(Sa: Vầng em biết anh có nhà mặt phố có bố làm to rồi:))))))))))))))))))))))
Lưu Vân than nhẹ một tiếng, “Cái này ta tự có biện pháp. Liền giao cho Ma Yết bọn họ đi làm thôi.” Năm triệu lượng hoàng kim này cuối cùng coi như cũng phát huy được tác dụng rồi.
(Sa: Người ta lấy tiền của vợ xây nhà cho bồ, còn anh lấy tiền của bồ xây nhà cho vợ. Anh thật quảng đại. Đừng như anh =)))))))))
Sau ba ngày, một phần gọi là “Xí họa thư’ đặt ngay ngắn trên bàn tại “Phong uyển”, Mộ Dung công tử kinh thương từ thuở nhỏ xem xong không tấm tắc mới lạ, nội dung bên trong không cần nói cũng biết.
Không tới nửa tháng, Huyền Diệu liền không còn “Mị Phượng các” cùng “Túy Dật lâu”, thay vào đó là một tòa cực kì xa hoa “Túy Ngọa Hồng Trần các”.
Từ cổ chí kim, dục vọng xưa nay là biểu tượng của nam nhân. Nam nhân theo đuổi cái gì? Tiền, quyền, sắc. Nam nhân thích làm nhất cái gì? Không phải làm tình, là xã giao. Nó vừa thể hiện tài phú, quyền lợi, vừa là phương thức tốt nhất hưởng thụ tửu sắc.
Còn nữ nhân? Là hư vinh. Là châu báu hoa lệ óng ánh. Bất kể cổ nhân hay người hiện đại, bản chất đều không khác gì nhau. Có chăng cũng là người hiện đại càng dân chủ phóng khoáng hơn thôi.
Là một *** anh từ nhỏ được hơi tiền hun đúc trong giới thương nghiệp, Lưu Vân sâu sắc hiểu rõ tâm lý con người. Vì lẽ đó, “Túy Ngọa Hồng Trần các” chính là cung cấp một nơi như vậy, thỏa mãn mức độ cao dục vọng của mọi người.
Nơi này có cực phẩm tửu, cực phẩm nam nữ, dung hợp phong cách hiện đại cùng nghệ thuật cổ điển tạo nên một phong cách riêng. Lưu Vân còn cố ý xây dựng thanh thế, từ từ “Túy Ngọa Hồng Trần” trở thành nơi giới quyền quý tụ tập.
Một khối tiền khổng lồ như vậy, người đỏ mắt tự nhiên không ít, nhưng rất hiếm người dám to gan gây sự. Nguyên do không gì khác, chỉ vì Lưu Vân bên trong các thành lập một “Hội đồng quản trị”, nguyên “Túy Dật Lâu” ông chủ Thệ cùng “Mị Phượng các” Phượng tỷ chiếm bốn phần mười “cổ phần”, mặt khác hai phần mười lại bán cho quý tộc vương tôn có quyền thế trong triều đình để “đầu tư”, cuối năm theo tỉ lệ “cổ phần” mà chia hoa hồng. Cứ thế, thế lực khắp nơi đạt thành một thế cân bằng kì lạ. Mặt khác, tiền kiếm được được Lưu Vân rút ra một phần để bồi dưỡng “Hàn Yên Phiêu Miểu lâu.”
Lại nói “Túy Ngọa Hồng Trần các” khai trương không tới nửa tháng, chính là thời gian Lưu Vân ba người nam tuần.
Tuy rằng thụ mệnh là ba người, lúc xuất phát lại thành bốn người.
Lưu Vân sờ sờ mũi, nói: “Tại sao… Đường huynh đây…”
Trước mắt một thân tố sắc thanh sam, chính là nam tử trẻ tuổi ngày ấy làm quan chủ thẩm buổi thí mã —— Đường Vũ Trúc.
“Hắn là được Kính hoàng thúc trên điện cật lực tiến cử, mới có thể đồng hành.” Huyền Dục tiếp lời. Ý tứ không rõ liếc hắn một cái, lưu loát vươn mình sải bước.
Kính vương phái người đến giám sát? Một thư sinh không biết võ công? Không thể nào…. Sẽ không phải là vì lần trước kích thích quá lớn, tổn thương đến não…
Lưu Vân nhíu nhíu mày, nhìn Đường Vũ Trúc đang cố gắng tiếp cận hồng mã, bất đắc dĩ nói: “Đường huynh chưa cưỡi qua ngựa sao?”
Đường Vũ Trúc hơi đỏ mặt: “À, không, ta cưỡi rồi…” Có điều là một con ngựa non ở nông thôn thôi…
Đường Vũ Trúc trông thấy vẻ mặt mất kiên nhẫn của Liễm Hàn, càng nóng lòng lên ngựa, không ngờ động tác quá mạnh, lại mất tập trung nên từ bên kia lộn xuống!
“Cẩn thận ——” Lưu Vân chưa kịp ra tay, đã thấy một vệt bóng đen xẹt qua, trong chớp mắt, lập tức trở về ngồi lên ngựa.
Đường Vũ Trúc chỉ cảm thấy thân thể được cái gì đó nâng lên, nhẹ nhàng nhảy lên lưng ngựa. Mở mắt liền thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Liễm Hàn, nhất thời sửng sốt.
“Tạ….tạ tạ…”
Liễm Hàn mở mắt cũng không nhìn hắn, lạnh lùng một câu: “Còn lề mề cái gì, trời cũng tối rồi! Giá ——” kéo dây cương, giục ngựa mà đi.
Đường Vũ Trúc còn muốn nói cái gì, há miệng, nhưng Liễm Hàn từ lâu đã thất tung ảnh. Hắn khẽ cười khổ, mới cùng Lưu Vân Huyền Dục một đường đuổi theo.