Phong Quá Vũ Lưu Vân

Chương 62

“Kính vương gia thương dân như con, nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Tiêu cô nương yên tâm.” Đường Vũ Trúc nói.

Thương dân như con?

Huyền Dục hừ lạnh một tiếng, lập tức hướng Tiêu Tương cười cười nói: “Chúng ta đang muốn đi Giang Nam, không bằng hai vị cùng chúng ta đồng hành, cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

“Chuyện này...”

Lưu Vân khẽ mỉm cười nói: “Nghe nói thánh thượng phái Thứ Sử xuống thăm dò Giang Nam, nói không chừng lúc hai vị trở lại, quê hương dĩ nhiên trùng kiến.”

Tiêu Tương vui mừng cùng lão hán nhìn nhau, “Vị công tử này nói thật sao?”

Huyền Dục gật đầu, cười: “Đến lúc ngươi sẽ biết, là thánh thượng anh minh hay là Kính vương gia bồ tát sống.”

Liễm Hàn không nói gì, xem như ngầm đồng ý.

Đường Vũ Trúc nhìn Huyền Dục một chút, yên lặng ăn uống.

Đoàn người cứ như vậy xuất phát.

Qua khỏi Lạc thành, Lưu Vân vô tình hữu ý dừng lại đó nhiều hơn hai ngày. Vậy mà một người quen cũng không gặp, Lưu Vân trong lòng không thể nói rõ là nhẹ nhõm hay là thất vọng.

Dù đang trong mùa đông, Lạc thành vẫn phồn hoa như cẩm. Đường phố rộng rãi sạch sẽ, không thiếu cửa hiệu châu báu, cầm đồ, khách *** tửu lâu, thư họa quán, tin tức ngầm vẫn có thể truyền đầy ra ngoài.

Ngồi ở cửa sổ tầng hai Phú Nguyên khách ***, hai ấm Long Tĩnh, ấm trà chạm khắc *** tế, hương thơm thanh nhã bay lững lờ. Đoàn người cùng nhau uống trà, nhưng mỗi người có một tâm tư khác. Lại không hẹn mà cùng nghe lén người qua đường trò chuyện bát quái.

“Có nhớ hơn nửa năm trước, lễ cưới của Ngự Phong sơn trang với Mộ Dung thế gia không? Ôi, thật không ngờ Mộ Dung cô nương lại từ hôn, đến nay vẫn chưa gả…”

“Không phải chứ, ta nghe nói, Ngự nhị gia không phải thích nàng, là thích đại công tử nhà hắn đó.”

“Hả? Ta lại nghe nói, nàng là vì coi trọng một người khác mới từ hôn. Các ngươi đoán người kia là ai?”

“Ai vậy?”

“Hiện tại Mộ Dung nhị tiểu thư không phải hướng về Ngự Phong sơn trang sao, còn có thể là ai nữa?”

“A, chẳng lẽ là Ngự đại trang chủ?”

“Xuỵt —— nhỏ giọng một chút...”

.......

.......

Lưu Vân nhíu mày, dở khóc dở cười.

Những người còn lại lại không hẹn mà cùng nhất trí hướng về hắn liếc mắt một cái. Lưu Vân thưởng trà, làm như như không nhìn thấy.

“..... Đúng rồi, đầu xuân chính là đại hội kiếm trì luận võ mỗi năm một lần, các huynh có đi xem náo nhiệt không?”

“Kiếm trì không phải chỗ người thường muốn tới là tới, không có chút tài năng, muốn có anh hùng thiếp? Nằm mơ đi…”

“Hắc, các huynh có nghe nói không? Năm nay, Vô Song bảo thần bí kia cũng góp một tay…”

“Vô Song bảo? Chính là Giang Nam cái kia… Nghe nói Trác bảo chủ không biết võ công mà? Làm sao luận võ?”

“… Cũng không hẳn. Nếu thật sự không có võ công, hắn dám mở Vô Song bảo chắc? Kiểu gì cũng bị tận diệt rồi…”

….

Lại là Vô Song bảo…

Lưu Vân hớp một ngụm Long Tĩnh. Hắn cũng muốn xem Trác bảo chủ mà Lưu Tiêu nói rốt cục là….

Liễm Hàn đột nhiên nói: “Ngươi muốn đi sao?”

Lưu Vân nhất thời chưa hoàn hồn: “Cái gì?”

“Kiếm trì luận võ.”

Lưu Vân nhíu mày: “Đại hội võ lâm?”

“Không sai.” Huyền Dục khẽ mỉm cười, “Trong võ lâm, đây cũng coi là việc trọng đại trong các việc trọng đại rồi. Tất cả võ lâm nhân sĩ nổi danh hay vô danh đều tập hợp tại Giang Nam kiếm trì luận võ, gần mười năm đều như vậy. Hơn nữa các đời đều là do Ngự Phong Sơn Trang chủ trì, Vân công tử không biết sao?”

Lưu Vân kìm lại ngạc nhiên cùng nghi hoặc, sao không ai đề cập với hắn...

“Huyền công tử là võ lâm nhân sĩ sao? Ngươi so với ta còn biết rõ hơn nhỉ.”

“Không phải, chỉ là, bản công tử hằng năm đều sẽ đi xem náo nhiệt thôi.”

“Anh hùng thiếp là cái gì?”

Liễm Hàn nhìn hắn như nhìn quái vật, nói: “Chuyên phát cho những nhân sĩ nổi danh, tham dự cuộc thi luận võ tranh tài. Không có thiếp chỉ có thể ở ngoài tham quan.”

“Thì ra là như vậy.” Lưu Vân gật gù, xem ra đại hội võ lâm không thể không xem, không biết phần thưởng là gì, nếu như bản đồ kho báo cũng có thể đi xem thử, võ lâm minh chủ cái gì, hắn trốn còn không kịp… Được rồi, hắn thừa nhận hắn hám lợi…

Huyền Dục cười nói: “Vậy, chúng ta cũng đang định đi Giang Nam, tiện đường đi xem xem.”

Đường Vũ Trúc nhíu mày: “Chúng ta hay là lo chính sự trước thôi. Giang Nam bách tính… không nên trì hoãn nữa…”

Liễm Hàn vẫn thái độ cũ: “Tùy.”

Huyền Dục nhíu mày: “Tất nhiên rồi.”

Lưu Vân buồn bực ngán ngẩm nhìn dưới lầu ngựa xe như nước, bỗng nhiên thoáng nhìn một bóng bạch y, đang muốn nhìn kỹ lại, người đã biến mất ở góc đường.

Chắc hoa mắt thôi… Lúc này, y phải ở Huyền Diệu.

Đoàn người cưỡi ngựa đi không nhanh không chậm, chỉ có Đường Vũ Trúc yêu nước thương dân vội vã thúc ngựa. Càng nam tiến, dân chạy nạn càng nhiều. Đường đại thị lang lông mày nhíu chặt.

Liên tục đi hơn mười ngày, mới đến một thành nhỏ gần thiện quận – Lữ Thuận, tên cũng tốt, hy vọng cũng giống như tên, Lữ Đồ Bình Thuận.

Dọc theo đường đi, Huyền đại công tử đối với Tiêu Tương chăm sóc không ít, người ta lại đối với hắn như gần như xa. Người ta nói lòng nữ nhân tựa như dò kim đáy biển, một chút cũng không sai. Nhưng khiến Lưu Vân kì quái là, với tự ái cao ngất trời của thái tử điện hạ, vậy mà một chút cũng không tức giận, ngược lại càng tỏ ra thích thú. Bất ngờ qua đi, trong lòng lại có chút khó chịu không tên.

Hắn cùng Hàn nhàm chán đi cùng nhau, tiểu cô nương sợ dáng vẻ lạnh lùng của Liễm Hàn, không dám tới gần. Tiện thể liền quên bẵng Lưu Vân. Lưu Vân cùng nàng tiếp xúc không nhiều, có điều… Mặc kệ tiểu nữ tử này từ đâu đến, hắn cũng không thấy có gì đặc biệt cả.

“Hóa ra ‘sơn trân hải vị’ ăn nhiều, muốn thử ‘đặc sản dân gian’? Lưu Vân trong lòng buồn bực, bất tri bất giác nhỏ giọng nói ra.

“Vân huynh nói cái gì?”

Ngoảnh lại, đối diện là một đôi mắt hơi nheo, tự tiếu phi tiếu nhìn hắn, con ngươi đen thẫm lóe lên ý cười không tên.

Lưu Vân cười gượng nói: “À, không có gì, ta nói tối nay có lẽ nên chuẩn bị món ăn dân dã để ăn.”

“Ừm ”

Âm cuối cao giọng, Lưu Vân nghe xong thấy chột dạ.

Lữ Thuận. Bên trong khách *** nhỏ.

Lưu Vân tựa vào cạnh cửa, nhìn Đường Vũ Trúc bận rộn phân phát bánh bao cho một đám cô nhi, bất đắc dĩ nói: “Đường huynh, cho là ngươi đem hết lộ phí ra mua bánh bao, cũng như muối bỏ biển thôi.”

Đường Vũ Trúc dừng một chút nói: “Cứu một người hay một người… Một chút tiền có thể đổi lại một mạng người cũng không chừng…” Cuối cùng, Đường Vũ Trúc hướng về phía trong phòng khách, liếc Huyền Dục đang trêu đùa Tiêu Tương một chút, lại nói, “Dù sao cũng hơn là không hề làm gì, rảnh rỗi đùa giỡn.”

“…” Lưu Vân nhướng mày, không nói. Tên Huyền Dục này đang tính cái gì? Y không thừa cơ hội này mua chuộc lòng người, ngược lại lại cùng người ta nói chuyện phiếm?

Đêm lạnh như nước, ánh trăng như tơ.

Sân sau khách *** yên tĩnh, không nghe tiếng bước chân, mơ hồ nhìn thấy được bóng lưng cao gầy đứng dưới bóng cây.

Người nọ thanh âm trầm thấp mê người mang theo từ tính: “Sự tình tra rõ chưa?”

Trong đêm tối, không biết từ đâu xuất hiện mấy bóng đen, khom người quỳ xuống đất.

“… Hiện tại không rõ ràng lắm, có điều, thiện quận này gần đây chi tiêu rất lớn.”

“Hửm? Tham ô công quỹ sao…”

“…Có thể, có điều, quá lộ liễu, trái lại khiến người hoài nghi.”

“…Biết rồi. Tiếp tục điều tra.”

“Dạ.”

Nam tử cao gầy đứng yên một lát, nhẹ điểm mũi chân, lặng lẽ bỏ đi.

Hừ, còn nói y thần kinh cái gì, nguyên lai trong lòng rất thông suốt. Vô thanh vô tức phái ám vệ đi thăm dò…

Cách đó không xa, trên một gốc cây cổ thụ, Lưu Vân dựa vào thân cây, híp đôi mắt phượng, nhìn cẩm y nhân lặng yên rời đi. Khẽ mỉm cười, may mà hắn cảm thấy kì quái, lén theo dõi tới đây, nếu không, vẫn không hay biết gì cả…

Kỳ quái, hắn chú ý y như vậy làm gì…

“Người ta đi xa rồi, còn nhìn cái gì.”

Phía sau đột nhiên truyền tới thanh âm lạnh lùng, Lưu Vân bỗng nhiên giật mình. Thật quá kinh khủng rồi, Hàn tên này từ lúc nào…

Lưu Vân nhíu mày cười: “Hù chết lão công ngươi, ngươi muốn thủ tiết à?”

“Hừ.” Liễm Hàn cũng học theo dáng vẻ nhíu mày của Lưu Vân, nói: “Ai cưới ai còn không biết đây.”

Lưu Vân yên lặng, hắn có lẽ đem Hàn chiều chuộng quá mức rồi… Lại đùa giỡn với hắn như vậy…

Đưa tay đem nam tử tuấn lãng một thân huyền hắc kéo vào trong lòng, môi mỏng nhẹ nhàng tại chóp mũi quấy rầy, Lưu Vân khẽ cười nói: “Vậy… Thiếp thân hầu hạ tướng công nghỉ ngơi, được chứ?”

Liễm Hàn chung quy da mặt mỏng, giật giật khóe miệng, trở tay thúc một khuỷu tay vào ngực Lưu Vân, tránh ra. Có điều, dùng lực không lớn, nhìn dáng vẻ Lưu Vân vẫn cười hì hì là biết.

Lưu Vân tà tà nở nụ cười, tiếp tục tiến công. Ôm lấy cổ y, tiếp tục hôn xuống. Ngón tay linh hoạt trượt vào bên trong quần áo, khơi dậy ngọn lửa.

Nói đến khiêu khích ***, hắn xưng thứ hai không ai dám xưng thứ nhất.

Huống hồ là Liễm Hàn. Lát sau, nguyệt hắc phong cao biến thành nhu tình như nước.

Lay động dưới bóng cây, mơ hồ có thể thấy được hai bóng người quấn lấy nhau, lưu luyến triền miên…
Bình Luận (0)
Comment