Phong Thả Đình Trú

Chương 36

Ngồi trên một chiếc xe khác Đổng Hiền không quan tâm đến tình hình xung quanh, bản thân một mực trầm tư, mồ hôi từ huyệt thái dương trượt xuống cổ áo thẳng đến hai tay đang nắm lại trên đùi, không biết có phải đường xá gập ghềnh hay vì lí do gì mà thân thể anh không ngừng run rẩy…

Trong đầu những hình ảnh lẻ loi lộn xộn hiện lên, anh không thể nắm bắt được, còn có lời nói của Lưu Hân cùng những người khác, anh cũng không thể nghe rõ!

“Cậu à? Cậu à?” Tài xế thấy anh khác thường, lên tiếng kêu.

“…!” Chợt bừng tỉnh, Đổng Hiền vội vàng đáp, “A?Vâng… Sao vậy?”

“Cậu muốn đi đâu đây?” Lên xe nãy giờ, thế mà cậu ấy cũng không nói nơi đi cho mình biết, bảo mình phải làm sao đây?

Đổng Hiền lúc này mới nhìn cảnh vật bên ngoài, lặng yên trong chốc lát, sau đó nói: “Nhà thờ… Nhà thờ Thánh Hi!”

“Ừ, nhà thờ đó à!” Tài xế biết rõ, hôm nay trên báo đăng đầy rẫy chứ đâu, “Cậu là bạn của chú rễ và cô dâu à?  Hay là bạn chú rể thôi?”

Dựa vào bề ngoài xuất chúng của Đổng Hiền, tài xế cho rằng anh sinh ra trong danh môn vọng tộc cũng không khó hiểu, nhưng lời nói của người tài xế đang khiến cho Đổng Hiền bất an nghiêm trọng!

“Chú rễ và cô dâu…” Hai tay anh càng nắm chặt hơn, thì thào.

“Đúng vậy, hôm nay chỗ đó không phải tiến hành hôn lễ sao? Của công ty gì đấy… Trên báo có ghi đó!” Tài xế vẫn không hề ý thức được mình đang phạm sai lầm, tiếp tục nói: “Cậu nhất định là bạn của bọn họ rồi!”

“Tôi…”Bản thân mình là ai? Nên trả lời thế nào… Đổng Hiền nhất thời nghẹn lời.

“A hôn lễ sắp bắt đầu rồi?” Tài xế nhìn đồng hồ trên xe, “Không xong rồi, đến hôn lễ trễ thì không lịch sự lắm đâu… Nhưng mà cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa cậu đến đúng giờ, thắt dây an toàn tốt nhé!” Vừa nói anh ta liền lập tức nhấn ga tăng tốc, phóng nhanh đi, không biết rằng chính mình đã mang đến bao nhiêu rắc rối!

Một xe phía trước, một xe đuổi theo phía sau, hai xe cứ duy trì như thế, cho đến khi đến trước cổng nhà thờ.

Xe dừng lại, Đổng Hiền tựa như mất hồn bước xuống xe, ngay cả tiền xe cũng không trả, đám người Vương Mãng cũng rất nhanh bắt kịp theo, vội vã trả tiền thay rồi đuổi theo, cuối cùng ngay tại trước cửa kịp ngăn cản Đổng Hiền.

“Tiểu Hiền không nên vào trong, bên trong đang cử hành hôn lễ, quấy rầy người khác như vậy là không tốt!” Chu Hủ cười nói.

Vương Mãng cũng dùng cơ thể chặn đường đi của anh, ra sức khuyên nhủ: “Đúng vậy, chúng ta quay về thôi, tôi nghĩ chắc là hiểu lầm thôi…”

“Tiểu Hiền cậu…” Từ Ngôn còn muốn an ủi, nhưng chưa kịp nói hết đã bị Đổng Hiền đẩy ra.

“Câm miệng, các người tránh ra!” Anh đều không phải phẫn nộ, mà là nhàn nhạt cầu khẩn, “Tôi muốn đi vào!”

Có lẽ anh như vậy khiến cho mọi người tiếc thương, ai cũng im lặng không nói gì đứng bất động tại chỗ.

Không còn ai can ngăn nữa, Đổng Hiền dùng hai tay đang run rẩy của mình mở cửa giáo đường ra…

Bên trong khách khứa đã ngồi đầy hết, cô dâu chú rể đang đứng trước mặt Cha, điệu nhạc hôn lễ cũng vừa vặn kết thúc, thanh âm của Cha trang nghiêm bắt đầu vang lên.

“Hôm nay, chúng ta có mặt ở đây, trước sự chứng giám của  Chúa, tác thành cho Lưu tiên sinh và Hướng tiểu thư. Đây là thời khắc thiêng liêng…”

Nói được một nửa, một tiếng “chi” vang lên… Cửa mở!

Mọi người hiếu kì nhìn về phía luồng sáng từ từ len lỏi vào, một người trẻ tuổi đang đứng ngay cửa, mà bên cạnh cậu ta còn có cả trai lẫn gái đi theo: “Cậu ta là ai vậy?” trở thành câu thắc mắc của toàn thể mọi người.

Cha xứ đột nhiên thấy có người xuất hiện, đáy lòng nổi lên chút bất ổn, trước kia những chuyện thế này chỉ mới thấy trên TV, chẳng lẽ là đến cướp người sao?!

“Hân…” Người thanh niên kia kêu một tiếng, nhưng đủ khiến cho Lưu Hân cả người khẽ run sợ: “Hân, tôi là…”

“Lưu Hân, cậu ta là ai vậy?” Một người lớn tuổi mở miệng hỏi.

“Ông nội!” Ông già khôn khéo này chính là ông nội của Ỷ Á, tổng tài của tập đoàn Dự Hằng.

Lưu Hân nhìn ông, lại nhìn sắc mặt trắng bệch của Đổng Hiền, nhấp hé miệng nói: “Đây là một nhân viên cũ của công ty…”

“Nhân viên cũng đám đến đây quấy rầy hôn lễ sao?” Ông ta cũng không hờn giận lắm: “Để ông đi giải quyết, các người cứ tiếp tục đi!” Dứt lời ông ta liền đứng dậy.

Nhưng Lưu Hân lại nhanh hơn một bước, đến trước mặt ông: “Ông nội, chuyện này giao cho con xử lí là được rồi.”

Ông ta khó hiểu mà nhìn Lưu Hân, thoáng thấy đôi mắt của anh, khẽ cười một tiếng quay lại chỗ ngồi: “Ha ha, được rồi! Tiểu tử, việc này giao cho con!”

Lưu Hân gật đầu, sau đó cất bước đi về phía Đổng Hiền…
Bình Luận (0)
Comment