Phong Thần Châu

Chương 102

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhìn nụ cười vô cớ của Tần Ninh, Minh Vũ lại không thể hiểu nổi.

“Không ngờ, ngươi đáng yêu thế!”

Tần Ninh vỗ vỗ vào vai của Minh Vũ, nói: “Nếu có thể thay đổi bộ dạng lo lắng tiều tuỵ của ngươi thì làm hoàng đế cũng khá đấy”.

Làm hoàng đế cũng khá đấy!

Nghe câu nói này, Minh Vũ lập tức che miệng Tần Ninh lại, thấp giọng nói: “Chỉ câu nói này của công tử thôi là đã đủ chết hơn ngàn lần rồi!”

“Đây là đất của hoàng thất đế quốc Bắc Minh, chỉ cần hoàng gia không suy tàn thì lời nói của phụ hoàng ta chính là lệnh trời”.

“Đừng nói những lời phản nghịch như thế nữa!”

Minh Vũ thở dài: “Lần này bị U Vương nhìn thấy, e là vị U Vương này sẽ căm hận ta lắm đây”.

“Sợ gì!”

Tần Ninh cười nói: “Nếu ngươi muốn làm hoàng đế thì ta phong ngươi làm hoàng đế là được. Nếu lão già nhà ngươi không đủ tư cách thì ta sẽ kéo ông ta xuống khỏi hoàng vị”.

Nghe thấy vậy, Minh Vũ chỉ cười khổ.

E là lúc này Tần Ninh sợ quá hóa điên mất rồi?

Hoàng đế, đối với vị thân vương như hắn ta cũng là một sự tồn tại cao cao tại thượng và ngoài tầm với.

Nào có thể như Tần Ninh nói kéo xuống là có thể kéo xuống đây?

Nếu Tần Ninh đứng trước mặt hắn ta là cao thủ đã vượt qua tứ đại linh cảnh thì lời nói này mới có một chút tin cậy.

Tần Ninh cũng không nói nhiều mà nhìn Minh Vũ rồi lại nói: “Cha ngươi là đương kim hoàng đế Minh Ung, vậy mẹ ngươi là ai? Tới từ đâu?”

“Mẹ ta?”

Minh Vũ khẽ sững người, không rõ tại sao, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Mẹ ta là người Tần gia ở quận Thiên Nguyên. Bây giờ là Thư phi của phụ hoàng, tên là Tần Thư Nguyệt”.

“Quả nhiên là… họ Tần…”

Tần Ninh khẽ gật đầu nói: “Quận Thiên Nguyên à, xem ra Minh gia cũng coi như có phúc về sau, không tự sụp đổ. Có con cháu như ngươi, Tần gia cũng coi như không tệ”.

“Nhưng hoàng tử như ngươi, khó tránh khỏi có chút ảm đạm đấy nhỉ?”

“Ha ha, thành thật mà nói, tổ tiên Tần gia của mẹ ta là một vị tên là Tần Thiên Nguyên. Năm đó đi theo Minh Uyên đại đế nam chinh bắc chiến, lập rất nhiều chiến công”.

“Tần gia năm đó là gia tộc đầu tiên ngoài hoàng thất được phong Vương Tước. Nhưng sau đó, cương quốc Bắc Minh sa sút, Tần gia ta cũng dần dần suy tàn. Vật đổi sao dời, đến giờ, chỉ còn là lớn bằng một quận mà thôi!”

“Thằng nhóc Tần Thiên Nguyên đó…”

Tần Ninh khẽ gật đầu, nói: “Ngươi yên tâm, tổ tiên nhất mạch của mẹ ngươi rất lợi hại, nếu đã như vậy thì vừa hay ta giúp ngươi một tay!”

“Tần công tử đồng ý tham gia làm phụ tá cho ta?”

Nhưng vừa nói dứt lời, vẻ mừng rỡ trên khuôn mặt Minh Vũ chợt tan biến, thở dài rồi nói: “Đáng tiếc, bây giờ đã muộn, mạng sống của Tần công tử không giữ nổi nữa rồi”.

“Ai nói với ngươi là mạng của ta không giữ được nữa?”

Tần Ninh thản nhiên bật cười, nói: “Không chỉ mạng của ta vẫn giữ được mà còn đảm bảo giúp ngươi trở thành thái tử đương triều!”

“Nếu phụ hoàng ngươi không biết điều thì ta sẽ phế ông ta, lập ngươi lên làm hoàng đế mới”.

“Được không?”

Nghe thấy câu nói này, Minh Vũ chỉ cảm thấy kẻ đang đứng trước mặt mình không phải là Tần Ninh mà là một kẻ điên.

Những lời Tần Ninh nói bây giờ, mỗi một câu, đều… điên điên dại dại.

“Nhưng, với bối cảnh của Tần gia, bây giờ chưa đến nỗi phải dựa vào Minh gia mới đúng?”, Tần Ninh không hiểu hỏi: “Tổ tiên Tần gia của mẹ ngươi chính là Tứ Linh hoá thân kinh, đã đủ để Tần gia tự kiến quốc rồi!”

Nghe vậy, trong ánh mắt Minh Vũ lần đầu tiên tỏ vẻ chấn động.

Nhà mẹ Tần thị, tổ tiên Tần Thiên Nguyên, năm đó chính là cánh tay đắc lực của đại đế Minh Uyên. Tứ Linh hoá thân kinh chính là sách quý bất truyền của Tần gia. Tại sao Tần Ninh lại biết?

“Cái đó…”

“Hả?”

“Chắc công tử sẽ không phải là con rơi vãi bên ngoài của Tần gia nhà mẹ ta chứ?”

“…”

Khi mọi người tiến về phía trước thì cổng vòm cực lớn của hoàng cung đã hiện ra.

Bước chân của U Vương ngừng lại, nhìn mấy người đằng sau.

“Đi vào!”

Ánh mắt của U Vương rơi xuống Tần Ninh, trong đó mang đầy sát khí.

Tần Ninh coi như không nhìn thấy ánh mắt đó mà bước thẳng vào hoàng cung.

Mấy vạn năm rồi, hắn mới trở về nơi này một lần nữa.

Hoàng cung Bắc Minh!

Tần Ninh nhìn bốn phía, tất cả vẫn rất quen thuộc.

Sải bước tiến vào trong cung, qua lại trên những con đường lớn lát gạch đỏ, ngói xanh, nhìn bốn phía những hộ vệ thiết giáp đi lại như con thoi.

Trong lòng Tần Ninh bỗng có chút cảm động.

“Cách nghĩ của nhóc con Minh Uyên, tuy rằng đã thực hiện nhưng con cháu hậu bối lại không giữ được rồi!”

Sau đó, mọi người đặt chân lên một quảng trường.

Quảng trường này rộng mấy ngàn mét vuông, duy chỉ có tám cột trụ đá, phân chia ra bốn phía, ngoài ra thì không còn vật nào khác.

Thánh Tâm Duệ kinh ngạc khẽ than: “Đây là lần đầu tiên ta tới hoàng cung. Ở đây thật cổ quái, tám cột trụ đá kia có tác dụng gì vậy?”

“Bên trên có khắc… thần long?”

Nghe vậy, Minh Vũ mang chút kiêu ngạo mà nói: “Tổ tiên của ta là đại đế Minh Uyên. Đại đế Minh Uyên chính là đồ đệ của tôn giả Thanh Vân ngày xưa. Tôn giả Thanh vân đó là đồ đệ được yêu mến của vạn cổ đại đế Cửu U đại đế”.

“Tám trụ đá này chính là khi tổ tiên của ta - Minh Uyên đại đế xây dựng hoàng cung thì sư tổ gia Cửu U đại đế đích thân tặng cho tổ tiên ta!”

Nghe thấy vậy, Thánh Đăng Phong và Thánh Tâm Duệ cùng xuýt xoa mãi không thôi.

Cửu U đại đế, mạnh nhất từ xưa tới nay. Trên Cửu U đại lục này, chưa từng có người nào sáng chói và kinh động bốn phương như Cửu U đại đế!

Nếu Minh Uyên đại đế không phải là đồ đệ của Cửu U đại đế thì e rằng, đế quốc Bắc Minh năm đó cũng không thể trở thành cương quốc Bắc Minh.

Võ giả sống trên Cửu U đại lục có ai mà không đặt Cửu U đại đế là mục tiêu theo đuổi cả đời.

Nhưng tự cổ chí kim, mấy vạn năm trôi qua, làm gì có kẻ nào thực sự làm được tới bước này.

“Lên!”

“Lên!”

“Lên!”

Mà, đúng lúc mọi người cảm thấy kinh ngạc thì bỗng chốc bốn phía quảng trường đã vang lên những tiếng hét.

Hơn ngàn cấm vệ quân, lúc này, tay cầm đao kiếm, thương dài, cung nỏ nhắm vào đám người giữa quảng trường.

Cấm vệ quân chính là quân đội cao cấp nhất hoàng thất Bắc Minh, mỗi người đều có tu vi ít nhất là cảnh giới Linh Hải.

Lúc này, có hơn ngàn người xuất hiện, thanh thế cực lớn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của Minh Vũ tái mét.

Thánh Đăng Phong, Thánh Tâm Duệ và Diệp Viên Viên cũng cẩn trọng hơn.

“U Vương, ông có ý gì vậy?”

Thánh Đăng Phong nhìn bóng người màu đen đang đứng ở bậc thềm bên trên, lạnh lùng hỏi.

“Thánh các chủ!”

U Vương mở miệng nói: “BâyPhong Thần Châu - Chương 102: Hoàng cung Bắc Minh

Bình Luận (0)
Comment