Phong Thần Châu

Chương 206



Sau đó mấy ngày, trong khu 36 lại vô cùng yên tĩnh.  
Nhưng cả học viện Thiên Thần lại xảy ra chấn động.  
Sở Phương, Tần Nhất Hàng, 2 trong 4 thủ lĩnh của Thiên Tử đảng mất tích một cách bí ẩn.  
Mà sau đó, học viện lại đưa ra kết luận là hai người ra ngoài thực luyện thì bị người khác giết chết, học viện Thiên Thần đã bắt tay vào điều tra chuyện này.  
Sự việc này đối với mấy người Tần Sơn, Tần Hải mà nói thì lại không gây ra chút sóng gió nào.  
Hai anh em, đã quen rồi…  
Thật sự là quen rồi!  
Tần Ninh ra tay, không tính đến hậu quả, nhưng quả thật, lần nào cũng không gây nên hậu quả gì.  
Đã ba ngày kể từ khi tin tức Sở Phương, Tần Nhất Hàng ra ngoài thực luyện không may bị chết truyền ra.  
Lúc này, học viện Thiên Thần, trong viện Thiên Thần.  
Nơi tập trung của các thành viên Thiên Tử đảng.  
Mấy người đang ngồi trong đại điện, không khí vô cùng chán nản.  
“Chết tiệt, chết tiệt!”  
Một tiếng hét chợt vang lên.  
“Rõ ràng là đệ tử Thiên Tử đảng của chúng ta nhìn thấy, Sở Phương và Tần Nhất Hàng đi vào khu 36, sau đó không thấy đi ra nữa”.  

“Nhưng giờ thì sao? Bây giờ, học viện lại nói, hai người bọn họ ra ngoài thực luyện bị người ta giết, còn điều tra? Tra cái quỷ gì!”  
Chiến Thương đang tức điên lên.  
“Tần Ninh này vừa xuất hiện là đã đối đầu với Thiên Tử đảng chúng ta.

Bây giờ, khu 36 linh khí dồi dào, thu linh thạch giá hời, rất nhiều đệ tử như ong vỡ tổ tràn đến”.  
“Vì thế mà có rất nhiều đệ tử của Thiên Tử đảng chúng ta chọn rời phái.

Gã này quả thật là nhằm vào chúng ta mà tới”.  
“Mà thằng nhóc này đang nắm giữ khu 36.

Tuy hắn không thành lập đoàn thể, nhưng đã lấy được lòng của rất nhiều đệ tử, rất nhiều người ủng hộ thằng nhóc này, thậm chí còn tự nhận chúng là đệ tử khu 36”.  
“Không phải đảng phái mà mạnh hơn đảng phái”.  
Trong đại điện lúc này bầu không khí vô cùng nặng nề.  
Sau đó, Sam Vũ chậm rãi nói: “Bây giờ tức giận cũng không có tác dụng gì”.  
“Không chỉ có lần này Sở Phương và Tần Nhất Hàng bị giết kỳ lạ mà cả Viên Cương và Phương Thế Thành cũng chết một cách khó hiểu”.  
“Lam Vân Sam của đế quốc Vân Lam kia ta đã điều tra rồi, con cháu dòng chính của Lam gia, tu vi cảnh giới Linh Luân tầng 7, chính là thiên chi kiêu tử của đế quốc Vân Lam, trưởng tộc chỉ định của đời sau Lam gia!”  
“Gã này cũng vào khu 36 rồi mất hút”.  
Một nhóm quản lý cấp cao của Thiên Tử đảng mang tâm trạng rất tồi tệ.  
Lần này, sự việc có vẻ trở nên phức tạp hơn.  
Tần Ninh kia rốt cuộc là có ba đầu sáu tay?  
Diệp Viên Viên kính phục, Vân Sương Nhi tình nguyện săn sóc bên người, Viên Cương và Phương Thế Thành cũng ngoan ngoãn tuân theo, ngay cả Hứa Thông Thiên, thời gian gần đây cũng bận trước bận sau, quả thật là cống hiến một cách đáng sợ.  
Rốt cuộc gã này có bối cảnh gì?  
“Sam Vũ, ngươi mau nghĩ cánh đi!”, Chiến Thương không nhịn nổi nói.  
“Nghĩ cách? Ta có thể nghĩ ra cách gì?”  
Sam Vũ bình tĩnh nói: “Dù sao Thiên Tử cũng sắp trở lại rồi!”  
“Thiên Tử trở lại rồi?”  
Chiến Thương tỏ ra kinh ngạc và vui vẻ.  
“Tốt lắm!”  
Chiến Thương vỗ tay nói: “Theo tính cách vị Thiên Tử này của chúng ta thì chắc chắn sẽ không thể tha cho Tần Ninh”.  
“Mà Lăng Thiên kia, khởi động Tinh Môn, cộng thêm Thiên Tử đích thân giúp đỡ thì sợ là tu vi cũng không kém chúng ta rồi.


Sở Ngưng Thi bị Tần Ninh giết, Lăng Thiên chắc chắn không nuốt nổi cục tức này…”  
“Cho nên nói rồi!”  
Sam Vũ thản nhiên nói: “Trước khi làm rõ tình hình thì chúng ta không nên ra tay bất cẩn, nếu không sẽ rơi vào kết cục của hai người Sở Phương thì quá thiệt thòi”.  
“Đúng vậy!”  
Trong mắt hai tên này dần hiện lên nét cười.  
Mà cùng lúc đó, các đoàn thể đệ tử khác cũng giữ thái độ yên lặng đứng xem.  
Mấy tháng gần đây, nếu nói toàn học viện Thiên Thần ai nổi nhất, vậy thì chỉ có Tần Ninh.  
Mà điều quan trọng nhất là, người này vẫn luôn ở trong khu 36, thậm chí học viện sắc phong thành linh đồ cũng không vào viện Thiên Thần ở.  
Điều khiến người khác khó hiểu nhất là gã này ở trong khu 36 gần như đóng cửa không ra, nhưng hầu như chuyện gì cũng dây mơ rễ má liên quan đến hắn.  
Tên tuổi của Tần Ninh dần nóng lên trong toàn học viện.  
Một ngày này, khu 36 có một chiếc xe ngựa tới.

Nó dài 3 mét, rộng gần 2 mét, trông bên ngoài thì có vẻ vô cùng bình thường, lặng lẽ dừng lại.  
Trước xe ngựa có một người trông rất rắn rỏi, thân hình hơi gầy, tóc bạc búi lên, xương gò má nhô cao, mang một vẻ lạnh lùng.   
Ông ta mặc một bộ quần áo màu xám, tay áo xắn lên, nhìn thì khoảng 40, 50 tuổi nhưng mang lại cho người khác cảm giác trẻ hơn tuổi và dồi dào sức sống.  
“Tốt lắm, ông què!”  
Giọng cười nhàn nhạt vang lên, mấy người đang đi tới.  
“Công tử!”  
Người đó xoay người lại, chắp tay khẽ cười.  
Chỉ là nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đang đứng bên cạnh Tần Ninh bỗng giật mình.  
Đây là… Thiên Động Tiên?  
Hai người sững sờ, gần như là không thể nhận ra.  
Bọn họ quả thật khó mà liên tưởng được Thiên Động Tiên trước đây và người trông tràn đầy sức sống, trang phục đơn giản nhưng hơi thở lại mạnh mẽ lạ thường trước mắt.  
“Người đẹp vì lụa, ngựa đẹp vì yên.

Tốt lắm, thế này mới không làm mất mặt ta!”  
Tần Ninh khẽ cười, gật gù.   
Hai tì nữ, một phu xe, mang lại cảm giác như con cái thế gia phóng đãng.  
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cảm giác này cũng không tệ lắm!  
“Tần công tử!”  
Lúc này, Thánh Tâm Duệ chắp tay khẽ cười.  

“Có tâm đấy!”  
Tần Ninh nhìn xe ngựa, khẽ gật đầu.  
“Tần công tử thích là được ạ”.  
Thánh Tâm Duệ mỉm cười, nói: “Ta đã nghe ngóng được, Xích Như Hỏa đó vẫn chưa rời khỏi Đế Đô, mà đang ở trong một quán rượu.

Ta đã đưa địa chỉ cho ông què rồi”.  
“Được!”  
Tần Ninh đứng dậy, gật đầu nói: “Lên xe!”  
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi theo Tần Ninh lên xe, lúc này Lam Vân Sam cũng vô thức lên theo.  
“Này này… ngươi làm gì thế?”  
Ông què kéo Lam Vân Sam lại, trách mắng: “Đó là xe công tử ngồi, ngươi thành thực ngồi phía trước đánh xe cùng ta!”  
Lời này vừa nói ra, Lam Vân Sam ngại ngùng cười một tiếng, nào dám phản bác, vội vàng gật đầu.  
Hắn ta chính là con cháu dòng chính của Lam gia đế quốc Vân Lam, 1 trong 10 đại đế quốc mà không ngờ, hôm nay lại phải làm đánh xe cho Tần Ninh!  
Bốn người ngồi xe ngựa rời khỏi học viện Thiên Thần.  
Mà lúc này, trong xe, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nhìn trang trí xung quanh thì vô cùng kinh ngạc, giờ mới hiểu Tần Ninh nói Thánh Tâm Duệ có tâm là có ý gì.  
Nhìn từ bên ngoài, chiếc xe ngựa quả thật trông rất bình thường.  
Nhưng trang trí bên trong thì lại phủ một lớp thép không gỉ, có thể đề phòng đao kiếm tiễn.

Phần ghế ngồi được làm bằng Linh Dương Chi Ngọc ấm áp, bên trên còn phủ một lớp lông Linh dương bờm xanh, linh thú cấp 4, không chỉ dễ chịu mà còn có thể điều tiết độ ấm phù hợp với sự thay đổi nhiệt độ.  
“Ninh ca!”  
Bỗng có tiếng gọi vang lên, chiếc xe dừng lại, một người nhanh chóng sải bước mà tới.Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới!!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé.

Xin cảm ơn!.


Bình Luận (0)
Comment