“Tìm xem có chỗ nào mọi người đang giao dịch không!”
“Vâng!”
Thánh Thiên Viêm vội vàng rời đi.
Tần Ninh đi quanh thành, nhìn kiến trúc tàn tích tứ phía, trong lòng cảm thán.
“Cho dù là lầu cao đến mấy, cũng không thắng nổi thời gian!”
Hắn không khỏi nghĩ đến Cửu Thiên Vân Minh do cha sáng lập nên.
Sau khi cha biến mất, liệu sau này Cửu Thiên Vân Minh có trở thành như thế này không?
Thế gian này, thật sự có cái gọi là trường sinh sống mãi sao?
Có lẽ hết thảy, phải tìm được cha thì mới có được đáp án.
Nhưng trước đó, hắn buộc phải kiên định, giữ gìn Cửu Thiên Vân Minh, bảo vệ tâm huyết của cha.
“Công tử!”
Đột nhiên có một âm thanh kinh ngạc vang lên.
Tần Ninh nhìn về phía sau, đập vào mắt là một thân hình xinh đẹp lung linh, quyến rũ, bộ ngực đồ sộ cao ngất cùng gương mặt xinh đẹp diễm lệ đang nở nụ cười vui mừng.
Một thân váy ngắn quần sam, đôi chân dài thon gọn lộ ra.
Tần Ninh liền mỉm cười.
“Sương Nhi! ”
Nhìn thấy Vân Sương Nhi, Tần Ninh cũng vui vẻ.
“Công tử!”
Vân Sương Nhi chạy đến, trực tiếp nhào vào lòng Tần Ninh, hai tay ôm lấy vai hắn, một hơi thở thấm vào lòng người ngập vào mũi hắn.
Cảm nhận sự mềm mại trước người, Tần Ninh cười khổ.
Cô nhóc này ngày càng quyến rũ.
“Bao nhiêu người đang nhìn này?”
Tần Ninh cười nhạt.
“Giờ Sương Nhi đã đạt cảnh giới Linh Phách tầng bảy rồi đó!”, Vân Sương Nhi kiêu ngạo nói.
“Ồ!”
Tần Ninh gật đầu.
Thấy Tần Ninh vẫn bình thản như cũ, Vân Sương Nhi có hơi tức giận.
.