Phong Thần Châu

Chương 71

Thánh Tâm Duệ lại tới.

"Nhanh lên, bưng điểm tâm lên đây!"

Thánh Tâm Duệ lập tức ra lệnh, phía sau có hơn chục người bưng bát đĩa, vội vàng bước tới đặt lên bàn ăn.

"Tần huynh, những thứ này là những món điểm tâm nổi tiếng nhất của quán rượu Thánh Tước, ăn một chút là đảm bảo tinh thần sảng khoái cả ngày".

Nhìn một bàn này bày ê hề điểm tâm, chủng loại đa đạng, phong phú quá đáng.

Tần Ninh cười mắng: "Ngươi coi ta là heo hay sao?"

“Ha ha, để Tần huynh phải chê cười rồi!”, Thánh Tâm Duệ lại nói: “Nếu như huynh không ăn hết thì vẫn còn có Tiểu Phi. Tiểu Phi đang tuổi ăn tuổi lớn, nên ăn nhiều hơn một chút!"

Nghe vậy, Tần Ninh đang nhíu mày cũng dần giãn ra.

Thấy lông mày của Tần Ninh giãn ra, Thánh Tâm Duệ biết mình đã nói trúng tâm tư của Tần Ninh.

Hắn ta đã nghe ngóng được Lăng Tiểu Phi là một cô bé mà Tần Ninh gặp được ở trên đường tới đây, chỉ mới quen biết nhau có mấy ngày.

Nhưng Tần Ninh lại rất quan tâm đến Lăng Tiểu Phi.

Hắn giống như... giống như đang đối đãi với em gái nhỏ của mình vậy.

Cho nên, Tần Ninh đối với một ít chuyện có thể không thèm quan tâm, nhưng chỉ cần là chuyện có liên quan tới Lăng Tiểu Phi thì Tần Ninh vô cùng để ý.

"Vô cớ cống hiến, chắc chắn không phải chuyện tốt!"

Tần Ninh chậm rãi nói: "Nói đi, có chuyện gì?"

“Tần huynh!”

Thánh Tâm Duệ nói: "Đại ca của Tần huynh gặp nạn ở bên trong học viện Thiên Thần, chỉ còn mười ngày nữa là học viện Thiên Thần bắt đầu chiêu sinh".

"Tần huynh bây giờ chưa có cách để tiến vào bên trong học viện Thiên Thần, nhưng huynh cũng có thể tìm ra giải pháp cứu đại ca của mình trước!"

Nghe vậy, Tần Ninh nhướng mày.

"Mới sáng sớm ngươi tới đây là vì chuyện này?"

Thánh Tâm Duệ ngượng nghịu cười.

"Nói đi, rốt cuộc là ngươi có chuyện gì, ngươi phải biết, ta không thích úp úp mở mở đâu!"

"Thật sự là không gạt được Tần huynh!"

Thánh Tâm Duệ lại một lần nữa chắp tay nói: "Chuyện này liên quan đến tính mạng của cả nhà ta. Vì vậy, Thánh Tâm Duệ mặt dày xin Tần huynh giúp đỡ!"

Lập tức, Thánh Tâm Duệ mang chuyện đêm qua cha của hắn ta ra kể lại.

"Ý ngươi là muốn ta trả lời ba câu hỏi cho cha của ngươi?"

"Đúng là như vậy!"

Thánh Tâm Duệ nhìn Tần Ninh mong đợi.

"Thôi đi!"

Từ từ, Tần Ninh cũng gật đầu nói: "Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ba câu hỏi này cũng chính là ba câu hỏi ta đã hứa với ngươi!"

"Vâng, vâng, đó là điều đương nhiên!"

Mặc dù Thánh Tâm Duệ rất miễn cưỡng, nhưng chuyện này có liên quan đến số phận của Thánh gia tại Thánh Đan các, hắn ta không thể lựa chọn được.

"Chiều hôm nay phải không?"

“Không sai!”

"Cũng được, vừa hay ta phải luyện chế thuốc giải độc cho ngươi, nhân tiện đi tới Thánh Đan các chọn một ít dược liệu!"

“Được được được!”

Thánh Tâm Duệ vội vàng nói: "Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi thôi!"

Nghe vậy, Tần Ninh nhíu mày.

“À he he...”

Thánh Tâm Duệ lúng túng cười: "Chờ một chút, đợi đến khi Tiểu Phi dậy, chúng ta lại đi".

“Thánh Tâm Duệ!”, Tần Ninh lúc này đột nhiên lớn tiếng.

“Có đệ tử!”

"Ta coi trọng thiên phú luyện đan của ngươi, nhưng cũng không có nghĩa là ta rất coi trọng, nếu như ngươi dám dùng mấy tâm tư nho nhỏ của người mà đùa bỡn với ta, thì ta đã có thể khiến cho ngươi trở thành đại sư, cũng sẽ có thể khiến cho ngươi trở thành..."

“Đệ tử không dám!”

Nghe đến lời này, Thánh Tâm Duệ ngay lập tức chắp tay nói: "Thánh Tâm Duệ cam tâm tình nguyện trở thành môn hạ của Tần huynh, làm một tiểu đồng hầu việc luyện đan, chỉ vì chuyện này có can hệ đến tính mạng cả nhà, ta bất lực nên mới phải làm như thế này!"

"Nhưng sự tôn sùng của đệ tử đối với Tần huynh tuyệt đối là xuất phát từ trong tâm!"

“Được vậy thì tốt!”

"Đã như vậy thì cứ trực tiếp giúp cha ngươi cải tiến thuật luyện đan của ông ta, dù sao nếu thắng cả phần thi luyện đan và phần thi hỏi đáp thì vẫn sẽ tốt hơn!"

“Cám ơn Tần huynh!”

Thánh Tâm Duệ giờ phút này rất vui vẻ, nếu như Tần Ninh đã ra tay, chuyện này tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì!

"Ta đã nói, ta coi trọng thiên phú luyện đan của ngươi, nhưng về sau ta không muốn loại chuyện này xảy ra một lần nữa đâu đấy!"

“Nhất định, nhất định!”

Tần Ninh đúng là không rảnh để ý những chuyện này.

Thánh Đăng Phong thành công hay thất bại cũng không liên quan gì đến hắn.

Thậm chí cho dù có mất đi một tên tiểu đồng hầu việc luyện đan như Thánh Tâm Duệ thì hắn cũng không có cảm giác đau lòng.

Chỉ là sự sắp xếp của Thánh Tâm Duệ ngày hôm qua quả thực là rất có lòng, nên hắn cũng không muốn quá tuyệt tình với Thánh Tâm Duệ.

Hai người đợi rất lâu, Lăng Tiểu Phi cuối cùng cũng đi xuống lầu, nhìn thấy điểm tâm trên bàn, cô bé liền lao vào ngấu nghiến mọi thứ.

Nhìn thấy một cô bé bảy tám tuổi nhanh chóng ăn hết cả một bàn điểm tâm, sau đó còn vỗ bụng nói rằng chỉ mới ăn no một nửa, Thánh Tâm Duệ kinh ngạc tới mức con ngươi như cũng muốn rơi ra ngoài.

Lúc này, bọn họ mới rời khỏi quán rượu Phong Diệp, đi tới Thánh Đan các.

Thánh Đan các, được biết đến là nơi buôn bán linh đan và linh khí lớn nhất ở đế quốc Bắc Minh, là nơi quy tụ hầu hết các cao thủ linh đan sư ở đế quốc Bắc Minh, chưa kể còn có chỗ dựa vững chắc phía sau.

Tòa lầu cao bảy tầng, chỉ riêng tiền sảnh tầng một gần như đã chiếm hết mặt tiền của một con phố.

Tòa lầu bảy tầng, cao hơn trăm thước, thật sự là uy nghiêm cao vút, khiến người khác cảm thấy vô cùng ngoạn mục.

Đối với những thứ này, Tần Ninh không để ý chút nào.

“Tần huynh, trong đại sảnh tầng này chỉ có mấy quầy hàng đơn giản, các võ giả ở đây đều có thể lập quầy hàng bằng cách nộp một ít tiền!”

Thánh Tâm Duệ nhiệt tình nói: "Huynh cũng biết, có một số võ giả thường xuyên ra vào những nơi nguy hiểm, tìm được một ít đồ tốt, có thể nhìn bề ngoài rất tầm thường, nhưng bên trong lại ẩn chứa huyền cơ".

"Cho nên cũng có nhiều đệ tử thế gia cảm thấy rất hứng thú với những thứ đó, mua một ít đồ chơi rách nát, đem về thẩm định lại ra bảo bối, cũng có thể kiếm được một món tiền lớn!"

"Điều này cũng giống như đánh bạc vậy, cũng có thể kiểm tra mắt nhìn bảo bối của mình, cho nên rất nhiều con em thế gia đều thích".

Tần Ninh nghe vậy cũng âm thầm gật đầu.

Trong lúc lơ đãng, họ đã đi tới trước một quầy hàng.

"Mấy vị công tử, lại nhìn thử thanh kiếm cổ này, đừng nhìn bề ngoài của nó gỉ sét mà nhầm, ít nhất thì nó cũng là linh khí tứ phẩm, chỉ có điều trải qua một thời gian dài lại bị biến thành thứ cũ rích gỉ sét này!"

Chủ quầy hàng trông nhiệt tình vô cùng.

Tần Ninh cầm lấy thanh kiếm gỉ sét, cười nói: "Thanh kiếm này bao nhiêu tiền?"

"Không đắt không đắt, một vạn lượng bạc thôi!"

“Một vạn lượng?”

Nghe vậy, Thánh Tâm Duệ lập tức la lên: "Ngươi muốn lừa đảo sao, có tin ta không cho ngươi lập quầy hàng ở đây nữa hay không?"

"Thánh công tử, đây vốn chính là kiểm tra mắt nhìn bảo vật của từng người, công tử không thể ỷ thế hϊế͙p͙ người..."

“Ngươi...”

“Ta mua nó!”

Tần Ninh lúc này mới lên tiếng.

Mua nó?

Nghe vậy, Tần Hải ở một bên cũng cảm thấy không hợp lý.

"Tam đệ, tuy rằng một vạn lượng bạc không nhiều, nhưng chỉ mua một thanh kiếm mà bỏ ra số tiền này thì cũng quá lãng phí!"

“Đúng đó, Tần huynh!”

Nhưng Tần Ninh mặc kệ, trực tiếp thanh toán, rồi nghịch thanh kiếm gỉ sét trong tay.

"Ai nói... đây là một thanh kiếm gỉ sét?"

Tần Ninh lúc này khẽ mỉm cười nói: "Cho dù là kiếm gỉ sét, ta cũng có thể biến nó thành linh khí cao cấp nhất phẩm!"

Linh khí cao cấp nhất phẩm?

Thứ đó trị giá trăm vạn lượng hoàng kim đấy!

Đây thực sự là một món linh khí sao?

Cả Tần Hải và Thánh Tâm Duệ đều không thể tin được.

"Ha ha, đây có lẽ là trò đùa hài hước nhất mà ta từng nghe!"

Lúc này, một tràng cười ở đâu đột nhiên vang lên.
Bình Luận (0)
Comment