Nghe vậy, U Động Thiên lườm U Hồn và U Quỷ, Lâm Thiên Nhai thì nhìn sang Hứa Thanh Phong.
“Các chủ, kẻ này nói chuyện thật quá quắt”, Hứa Thanh Phong oán hận nói: “Kiếm Các chúng ta sao có thể bị người áp bức như vậy được?”
“Kiếm Các các người không thể bị áp bức à?”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Lẽ nào Kiếm Các của các người chưa bị ức hiếp bao giờ à?”
Tần Ninh nhìn Kiếm Tiểu Minh, lấy ra kiếm Âm Càn của cậu ta, cười nói: “Mỗi khi bị người ức hiếp, kiếm này sẽ thế nào đây?”
Tần Ninh nói vậy khiến U Động Thiên cũng phải tò mò.
Kiếm Tiểu Minh nhìn kiếm Âm Càn, cũng không hiểu.
Đây là bội kiếm của lão tổ, không lẽ liên quan tới Kiếm Các sao?
Thấy kiếm Âm Càn, sắc mặt Lâm Thiên Nhai liền trở nên khó coi.
“Nhưng chuyện này, Kiếm Các ta kiểu gì cũng phải tỏ rõ thái độ cho Cửu U biết”.
Ý tứ của Lâm Thiên Nhai rất rõ ràng, Kiếm Các cần mặt mũi, hiện giờ tông chủ của ba tông môn phụ thuộc bị giết, nếu không nói gì, không làm gì, thì còn ra thể thống gì nữa?
“Được rồi, biết Kiếm Các các người cần mặt mũi rồi!”
Tần Ninh im lặng một chút rồi nói: “Vậy thì ta sẽ hứa với các người một điều kiện”.
“Kiếm Các của các người sau này cần bất kỳ điều gì, ta có thể giúp một lần, nhớ kỹ, là bất kỳ chuyện gì, ta đều có thể giúp các người!”
Hứa Thanh Phong hừ nói: “Một lời hứa của ngươi? Kiếm Các ta thiếu lắm chắc?”
“Câm miệng!”
Lâm Thiên Nhai mở miệng quát lên.
Hứa Thanh Phong tức thì tái mặt lại vì tức, không nói chuyện nữa.
“Được!”
Lâm Thiên Nhai gật đầu.
“Đừng vội!”, Tần Ninh lại nói: “Một cái điều kiện của ta mà chỉ giết mỗi tông chủ 3 tông môn nhỏ của Kiếm Các thì không có lợi lắm nhỉ.
Kể từ hôm nay, đất đai của Phi Hồng Môn, Thất Tinh Cung cùng Độc Tàm tông đều thuộc về Thanh Vân tông ta đi!”
Lời này nói ra, Lâm Thiên Nhai nghe mà méo miệng.
Khẩu vị của Tần Ninh lớn thật đấy.
Địa vực tương ứng với ba tông môn này có phải đến mấy trăm tòa thành, Thanh Vân tông lại muốn nuốt hết.
“Sao? Không vui à?”
Lâm Thiên Nhai nhìn U Động Thiên, sau đó, chậm rãi gật đầu.
“Các chủ!”.