Phong Thanh Vô Tình

Chương 10

...

Cả lớp lắp bắp kinh hãi, trố mắt nhìn về phía cô gái kia, cả lớp đồng thanh lên tiếng hỏi với vẻ mặt nghi hoặc:

"Sao lại là cô...Tiểu Ơn?!"

"Lâu rồi không gặp, chắc mấy bạn nam trong lớp nhớ tôi lắm nhỉ?!" Cô ta không biết liêm sỉ còn cao giọng tự tin lên tiếng. Nguyên Phương cười khinh một cái rồi quay sang Mộng Dao nói chuyện tiếp. Cả lớp xùy nhẹ một tiếng rồi không ai để ý đến cô ta nữa, lại bắt đầu nói chuyện với nhau tiếp. Tiểu Ơn đi thẳng xuống chỗ Nguyên Phương rồi chào hỏi với bọn họ rồi tự giới thiệu mình là "Bạn gái" của Nguyên Phương. Nguyên Phương đạm mạc lên tiếng:

"Xin cô tự trọng giùm cho! Cô đừng lộng giả thành chân* như thế!"

* Lộng giả thành chân: biến giả thành thật

" Nguyên Phương à, cậu đừng lạnh lùng với tôi như thế. Không phải cậu đã tỏ tình với tôi rồi sao?!" Cô ta cố làm ra vẻ tội nghiệp, đau khổ. Nguyên Phương hừ lạnh một tiếng:

"Đúng là ngọc bất trác bất thành khí. Nhân bất học bất tri lý**"

**Ngọc không rèn dũa thì không thành hình hài. Người không học không biết lý lẽ.

Nghe hắn nói đến đây, bọn Vũ Kiệt cười loạn cả lên khiến cô ta đỏ mặt tức giận và hét lên làm cho khuôn mặt ấy ngày càng đỏ. Có được cơ hội ngàn năm có một, Vũ Kiệt lên giọng nói với ý cười.

"Cô không biết rằng khi mặt ửng đỏ lên thì dạ dày cũng giống y chang vậy sao?! Cô gái dạ dày."

"Hừ... cứ đợi đấy. Quân tử báo thù, thập niên bất vãn..."

"Quân tử?! Ha ha nam nữ có thể giống nhau được sao?... Còn bày đặt quân tử... Thấy ghớm..."

Lâm Thượng Nguyên lên tiếng cười cợt vào câu tục ngữ ngớ ngẩn của cô ta khiến cả lớp cười phá lên, Vũ Kiệt thản nhiên phun ra một câu khiến mọi người cười khoái trí:

"Thỉ xác lang phún đế, mãn chủy phún phấn***"

*** Thỉ xác lang phún đế, mãn chủy phún phấn: Bọ hung hắt hơi, phun ra toàn cứt. Châm biếm kẻ nói năng bậy bạ,không ngửi được.

Cô ta tức đến mặt đỏ tai hồng, nộ khí xung thiên bất quá thì đĩnh nhi tẩu hiểm* nhưng cô ta không thể làm được gì bí quá nên tạm thời bỏ qua, trong lòng vẫn không thể nào nuốt trôi cục tức này. Sau khi cô ta bỏ đi thì các tiết sau đều bình thường vì với các sự quản thúc "Bất khả xâm phạm" của giáo viên thì cả một tiếng nói chuyện cũng không có...

*Đĩnh nhi tẩu hiểm: hiểm quá hóa liều.

******

Giờ ăn trưa...

"Tiểu Hổ! Tôi tưởng cô Tiểu Ơn kia là giáo viên mỹ thuật nhưng tại sao giờ lại thành học sinh rồi?!" Mộng Dao thắc mắc nhìn Vũ Kiệt vài giây rồi chỉ chỉ tay về phía cô Tiểu Ơn đang ngồi trong cái bàn ở căng tin cùng với lớp 12B5, cô ta còn nhìn về phía bọn họ cười cười vài cái tỏ ra quen biết. Vũ Kiệt cảm thấy ăn ở căng tin sẽ mất ngon nên rủ Mộng Dao cùng Vũ Lạc vào phòng âm nhạc ăn. Vào tới nơi thì thấy Nguyên Phương bọn họ đều đã ngồi ăn ở đó sẵn rồi. Đại Thành vẫy vẫy tay một chút rồi kéo bọn họ đến cùng ăn cho vui. Thượng Nguyên cười hỏi:

"Có phải mọi người cũng đang thắc mắc về việc cô ta không?! Ở căng tin ăn không ngon nên vào đây ăn cho yên tĩnh?!"

"Làm sao cậu biết được chuyện này?!" Vũ Lạc thất kinh nhìn về phía hắn, chỉ thấy hắn cười cười dương dương tự đắc, cao hứng nói:

"Ta là thần cơ diệu toán Lâm Thượng Nguyên mà!"

"Đúng là họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm*!" Đại Thành nhìn hắn ta kiêu ngạo liền cười tự giễu nói nói để đùa vui.

*họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm: vẽ hổ chỉ vẽ được hình dáng bên ngoài chứ không vẽ được bên trong cũng như con người, ta chỉ biết người biết mặt mà không biết lòng.

"Thôi ăn nhanh đi không khéo bị bắt gặp là bị phạt cả lũ bây giờ!" Nguyên Phương thúc giục bọn họ ăn nhanh rồi về lớp.

"Reng..." Tiếng chuông báo hiệu hết giờ ăn trưa đã vang lên, bọn họ nhanh chóng về lớp để học môn mỹ thuật cũng là để giải đáp những uẩn khúc trong lòng về vụ việc giáo viên mỹ thuật là Tiểu Ơn tại sao lại biến thành một học sinh bình thường. Cả lớp nhanh chóng ổn định chỗ ngồi rồi thở dài đợi con "két Hongkong" kia vào lớp dạy. Cánh cửa lớp mở ra một cô gái bước vào lớp nhưng giáo viên không phải là Tiểu Ơn mà là chị gái lần trước gặp ở nhà Hứa Thư Hàn. Cả lớp nhìn nhau với ánh mắt kỳ lạ rồi một người đột ngột lên tiếng hỏi:

"Cô ơi, giáo viên Tiểu Ơn đâu?!"

"Cô ấy bị đuổi việc nộp đơn xin học nên làm học sinh rồi. Tôi là giáo viên Mỹ Thuật mới Đỗ Tôn Như. Mong các trò tận tình học hành." Tôn Như cười với một nụ cười tỏa nắng, đẹp mê hồn hơn bao giờ hết. Đại Thành nhanh miệng:

"Cho một tiết giao lưu nha cô."

"Ờ." Tôn Như cười cười rồi ngồi xuống cái bàn dành cho giáo viên, lúc này mấy đám học trò chạy loạn cả lên, ai nấy đều tụm ba tụm bảy lại thành một đống rồi lại nói lung tung về tin đồn của Tiểu Ơn. Hứa Thư Hàn nấp ngoài cửa, thập thà thập thò ngoài cửa đợi thời cơ. Hắn cười cười, ló đầu vô lớp và nháy mắt với Tôn Như. Tôn Như đứng lên, đi ra ngoài cửa, cười cười với hắn. Hắn hỏi với ngữ điệu lo lắng:

"Bọn chúng có làm khó cô không?"

"Không. Mà thầy đến đây làm gì vậy?!" Tôn Như cơ hồ hiểu được ý nghĩ của hắn một chút cười cười chọc ghẹo hắn một chút. Hắn luống cuống một chút rồi cười bình thản:

"Tôi chỉ muốn xem các trò ấy có quậy phá chọc ghẹo cô không thôi."

Cô thoáng thấy mấy đứa học trò trong lớp ngó ra ngoài nhìn hai người họ với ánh mắt kỳ lạ, cô cười cười tạm biệt hắn rồi đi vào lớp, dở giọng hù dọa bọn họ:

"Thầy chủ nhiệm các trò tới xem các trò học hành như thế nào đó.Lúc vừa rồi thầy ấy nói với tôi là sẽ xử các trò nếu các trò nghịch ngợm ở tiết tôi đó."

Bọn học trò đang cười chọc phá thì đột nhiên im bặt lại, biểu tình vô tội, nhõng nhẽo với cô:

"Tụi em có làm gì đâu cô! Cô nói thầy đừng phạt tụi em nha cô!"

Tôn Như cười cười giễu cợt nhìn bọn họ đang biểu tình vô hại, tỏ ra vẻ mặt vô tội rồi muốn nói gì đó mà do cười nhiều quá nói không nổi. Lũ hầu tử đang biểu tình vô hại ở dưới nhìn thấy bộ dáng cô gái kia đang cười tụi nó liền hiểu ra là cô ấy đang đùa bọn chúng, bọn chúng nhìn nhau cười nham hiểm rồi một đứa hỏi hỏi với giọng hiếu kỳ:

"Cô với thầy Thư Hàn có quan hệ gì đặc biệt sao?! Em thấy thầy ấy hay tìm cô lắm a!"

Mặt cô tắt hẳn nụ cười, mặt đỏ dần lên rồi nhìn lũ hầu tử nham hiểm đang hiếu kỳ nhìn mình thì ấp úng biện minh:

"Làm gì có...quan hệ gì mờ ám... "
Bình Luận (0)
Comment